Sau khi mất đi bóng dáng của Thạch Thiên, Lầu Năm Góc lập tức ra quyết định, đem lực lượng bộ đội đặc chủng bảo vệ Nhà Trắng rút trở lại Lầu Năm Góc, tăng cường lực lượng bảo vệ Lầu Năm Góc, đồng thời ra lệnh toàn thể cảnh sát Washington cùng nhân viên công tác các bộ các nghành của chính phủ rời khỏi nội thành Washington.
Từ tình huống buổi sáng phong tỏa đối với Thạch Thiên mà thấy, bọn họ rõ ràng phái mấy trăm người bảo vệ Nhà Trắng căn bản không làm gì được quái vật Thạch Thiên này. Trong nội thành cao ốc như rừng, kiến trúc dày đặc, lực lượng trong không trung căn bản không thể trợ giúp hữu hiệu cho bộ binh dưới mặt đất, nếu như Thạch Thiên thật sự đi Nhà Trắng phóng hỏa, dựa vào mấy trăm lính cùng súng bắn tỉa đi ngăn trở, sẽ chỉ làm cho Nhà Trắng hủy càng thêm triệt để, thậm chí có thể hủy diệt cả thành phố này.
Cảnh sát phụ trách khuyên thị dân rời đi khi chấp hành nhiệm vụ cũng không có giải thích nguyên nhân, bất quá thị dân Washington cùng du khách chứng kiến quân đội với súng thật đạn thật ở trong nội thành ra ra vào vào, ngay cả xe thiết giáp cũng dùng tới, thì cũng rõ ràng có sự kiện trọng đại phát sinh, không khí sớm đã có chút sợ hãi, cơ bản cũng phi thường phối hợp. Không ít người không đợi cảnh sát tới khuyên, đã mang theo vật phẩm quý trọng lên xe mà tránh sang các thành phố lân cận, chỉ có một số phóng viên truyền thông cùng số ít người gan lớn cùng có tinh thần mạo hiểm mãnh liệt không muốn rời đi, lưu lại xem đến tột cùng là cái gì.
Dân cư nội thành Washington so với các đô thị lớn khác thì cũng xem như là nhỏ, chỉ chừng năm mươi vạn, nhưng đồng thời để cho mọi người rút khỏi thì khó khăn vẫn rất lớn. Bởi vì lực lượng cảnh sát có hạn, sự tình lại xảy ra đột nhiên, lại không biết Thạch Thiên sẽ xuất hiện lúc nào, những người làm việc cũng hết sức khẩn cấp, cho nên cũng không có thực hiện cưỡng chế đối với những người không muốn rời đi, để tránh phát sinh xung đột, tạo thành hỗn loạn lớn hơn nữa, ngược lại ảnh hưởng lớn đến bộ phận người rút lui.
Dưới mấy ngàn cảnh sát cùng nhân viên chính phủ toàn lực làm việc, cho đến tối mới rút đi xong. Mấy vạn chiếc xe hơi từ các phương hướng rời khỏi nội thành Washington. Một bộ phân an trí tại ba thành phố Fairfax County, Falls Church, Alexandria, một bộ phận khác thì đi các thành phố thuộc Maryland cùng Virginia ở hần Washington.
Đại bộ phận cảnh sát cũng đi theo người dân Washington cùng nhau rút lui ra ngoài, chỉ có bộ phận đặc cảnh phòng bao động cùng nhân viên phòng cháy ở lại nội thành Washington, đem các toàn nhà là các địa điểm quan trọng như Nhà Trắng, Quốc Hội mà thiết lập khu cách lý. Bất quá lúc này trên người đặc cảnh phòng bao động trang bị chỉ là cảnh côn bình thường cùng súng ngắn. Hiển nhiên không phải đi đối phó Thạch Thiên, mà là muốn bọn họ ngăn cản nhưng thị dân cùng phóng viên không có rời khỏi Washington đến gần.
Cục an toàn quốc gia nghiên cứu thí nghiệm Bảo Lãng cùng Phái Ân là người sớm có chủ ý nghiên cứu Thạch Thiên, bị khẩn cấp triệu đến hội nghị liên tịch ở Lầu Năm Góc, cùng bộ trưởng quốc phòng Villard và mấy tướng lĩnh quân đội cùng nhau bố trí phương án đối phó với Thạch Thiên, không khí trong phòng hội nghị có chút ngưng trọng, có cảm giác như đang ứng phó với chiến tranh quy mô lớn.
Helen tại phương diện này cũng không có ý kiến gì, dứt khoát đem tinh lực đặt ở nội thành Washington, thông qua trợ thủ Rudolph cùng chỉ huy quá trình rút lui. Bất quá nàng cũng lần đầu tiên đụng phải chuyện xảy ra khẩn cấp như thế, kinh nghiệm có chút không đủ khả năng, may là có mấy thủ lĩnh ngành tình báo ở bên hiệp trợ, lúc này cũng xem như gọn gàng ngăn nắp, không có sai sót gì.
Bởi vì Thạch Thiên cả buổi chiều cũng không có xuất hiện, cuối cùng hữu kinh vô hiểm đã đem đại bộ phận thị dân rút lui tới khu vực tương đối an toàn. Helen lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, lấy tay vuốt vuốt mái tóc có chút bù xù, sau khi giãn thân thể một chút thì đi tới phía trước cửa sổ tĩnh lặng nhìn về nơi xa, buông lỏng một chút thần kinh đang căng thẳng. Bất quá nhìn nội thành Washington dưới ánh trời chiều đã gần như trở thành một thành phố trống rỗng, không nhịn được thở dài một tiếng.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Villard cũng đi tới trước cửa sổ, đứng ở phía sau Helen nói: "Tổng thống Helen…"
Helen na nghe tiếng vội vàng xoay người hỏi: "Có phương án ứng đối với thiếu niên nọ chưa?".
Villard gật đầu, lại lắc đầu, cười khổ nói: "Nói như thế nào… thì cũng không có gì biện pháp gì là tốt nhất, bất quá có một điểm rất khó được. Hiện nay mọi người suy nghĩ cũng rất thống nhất, biện pháp đơn giản chính là bằng vào lực lượng lớn nhất mà chúng ta đây, không tiếc trả giá mà đem hắn tiêu diệt ở bên ngoài Lầu Năm Góc. Lực lượng Delta cùng biệt đội SEAL cũng đã đến đông đủ, lực lượng quân đội ở phụ cận đều được điều đến, đều là tinh anh, đối phó với quái vật này người có nhiều cũng vô dụng".
Helen hỏi: "Có bao nhiêu phần nắm chắc?" Nói mới ra khỏi miệng, thì mới thấy vấn đề mà mình hỏi cũng có chút dư thừa.
Villard thở dài một tiếng, hồi đáp: "Vấn đề không phải là nắm chắc hay không, mà buông tha Nhà Trắng, chúng ta có thể giải thích là vì bảo vệ an toàn tính mạng cùng tài sản của thị dân Washington, nhưng chúng ta cũng không thể ngay cả Lầu Năm Góc cũng buông tha sao?"
Helen lúng túng nói: "Xin lỗi… ngài Villard, ta không phải có ý này".
Villard nở nụ cười, tỏ vẻ cũng không để ý, gật đầu nói: "Tôi hiểu, trên thực tế tôi cũng lo lắng về vấn đề này. Từ tình huống buổi sáng cho thấy, chúng ta tổn thất không ít chiến sĩ xuất sắc, nhưng vẫn không thể tiêu diệt hắn, quả thật làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Bất quá chúng ta cũng đã làm cho hắn bị thương, điều này nói rõ hắn không phải không thể tiêu diệt. Nhưng tốc độ chạy trốn của hắn lại có thể đạt tới vận tốc âm thanh, còn không rõ ràng đây có phải là tốc độ nhanh nhất của hắn hay chưa, nếu như hắn bị thương lập tức bỏ chạy, cho dù phi cơ có thể đuổi được, thì cũng không có quân đội ở mặt đất phối hợp, cũng rất khó tiêu diệt hắn. Hắn chỉ cần như buổi sáng chạy đến bờ sông mà nhảy vào trong nước, lập tức có thể biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi".
Helen gật đầu cau mày nói: "Nếu như hắn trốn vào trong thành phố dân cư dày đặc, cho dù biết vị trí chính xác của hắn, chúng ta cũng không có biện pháp bắt hắn".
Villard thở dài nói: "Đúng vậy… tôi hiện tại ngược lại lo lắng hắn không hiện ra, còn mà chủ động đi tìm cách để tiêu diệt hắn là điều khó khăn không thể tưởng tượng. Chỉ là nếu như hắn thật sự tới, chúng ta lại phải một đòn tiêu diệt hắn mới được. Hiện tại căn bản không biết hắn có nhược điểm trí mạng gì. Ài… trên thế giới lại có loại quái vật này! Nhưng lại cùng chúng ta là địch, thật làm cho người ta đau đầu, hy vọng không nên xuất hiện người thứ hai". Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Helen không nhịn được thất thanh nói: "Sẽ có người thứ hai sao?".
Villard buồn bực nói: "Nếu như chỉ có một mình hắn, vậy hắn sao có thể xuất hiện ? Bất quá loại quái vật này nếu có cả một đám, phỏng chừng nhân loại cách ngày tận thế cũng sẽ không quá xa.".
Helen lắc đầu nói: "Tôi không thấy như vậy, chuyện phát sinh trước mắt mặc dù chúng ta không thể dễ dàng tha thứ, nhưng trên thực tế là do chúng ta gây nên. Mặc kệ thiếu niên này có phải là nhân loại hay không, từ chuyện dĩ vãng của hắn cho thấy, ít nhất đối với nhân loại cũng không có địch ý. Hai sự kiện ở Los Angeles, trừ đặc công cùng cảnh sát ra cũng không có một người dân bình thường nào gặp nạn, thậm chí là bị thương, đem thị dân trong nội thành Washington chuyển dời đến chỗ khác, thật ra nguyên nhân chủ yếu ngược lại là sợ bọn họ bị chính pháo hỏa của chúng ta gây ngộ thương".