Hai ngày nay, Võ Hạ Uyên cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiếm khi mà thấy một người đàn ông như Trương Tấn Phong vốn bận rộn nhiều việc vì tình trạng của cô mà lo lắng, Võ Hạ Uyên suy nghĩ.
Giữa trưa thì tỉnh ngủ, ngoài Võ Hạ Uyên thì trong phòng bệnh không có ai, cô nằm ở trên giường buồn chán, vì vậy liền xuống giường đi lại, nhìn vào gương thấy sắc mặt nhợt nhạt của mình, Võ Hạ Uyên sửng sốt chớp mắt, sau đó lại cười, nhẹ vỗ về bụng, nói nhỏ: “Cố lên!”
Là nói cho chính mình, cũng là nói cho đứa nhỏ nghe ‘Võ Hạ Uyên muốn lên sân thượng phơi nắng, cô cầm di động theo, phòng ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn có thể kịp thời cầu cứu.
Ở sân thượng, có mấy người già đang nói chuyện phiếm, Võ Hạ Uyên tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, hơi nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Cô thực sự rất sợ chết, ở đây cô còn có gia đình, có Trương Tấn Phong, sau này còn có đứa nhỏ.
Di động bỗng nhiên vang lên hai tiếng, Võ Hạ Uyên nhìn thoáng qua liền hơi nhíu mi, đó là một dãy số lạ, cô theo bản năng bấm nghe.
“Anh yêu, em có hơi lạnh.” Giọng nói này là của Đỗ Minh Châu.
“Em yêu, mau ăn đi.”
Nghe thấy câu đó, độ ấm trên người Võ Hạ Uyên trong nháy mắt bị rút sạch, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên lạnh như băng, cô ngơ ngác nhìn chăm chăm di động, phản ứng mấy lần mới chắc chắn đó là giọng của Trương Tấn Phong.
Là ai gọi tới không cần nói cũng biết, nhưng Võ Hạ Uyên nghĩ không ra, vì sao Trương Tấn Phong đã ở cùng một chỗ với Võ Hạ Uyên mà còn có thế kêu cô ta… Không đúng! Võ Hạ Uyên đứng mạnh dậy, cô một lần lại một lần nói với chính mình, trong chuyện này nhất định có ẩn tình!
Nhưng thế này là sao? Võ Hạ Uyên mông lung đứng dậy, cô lại nhớ tới khoảng thời gian ngọt ngào bên Trương Tấn Phong, bên tai như lại nghe được câu nói: “Em yêu, mau ăn đi”
Hóa ra, hai ngày nay, Trương Tấn Phong đều ở cùng Đỗ Minh Châu sao? Nhận thức được điều này làm Võ Hạ Uyên đứng hơi lung lay.
“Cô không có việc gì chứ?” Giọng nói trầm thấp hỏi, Võ Hạ Uyên quay đầu lại, phát hiện là một người đàn ông xa lạ, đối phương có vẻ ngoài đẹp trai, mắt ánh lên nét cười ấm áp, chỉ là vẻ mặt có chút cổ quái. Không hiểu sao, Võ Hạ Uyên thấy anh ta lại động lòng, giống như tìm thấy sự đồng cảm, nhẹ run hai cái.
“Lau đi” Người đàn ông đưa tới khăn giấy.
Võ Hạ Uyên theo bản năng lau mặt, phát hiện bản thân thế mà lại rơi lệ.
Võ Hạ Uyên ngượng ngùng cười, từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Cô khẽ thầm trách bản thân sao dễ bị Đỗ Minh Châu làm ảnh hưởng, có thể bởi vì bị bệnh nên tâm trạng mới dễ dao động, cô tin tưởng Trương Tấn Phong, tin tưởng vào tình cảm của anh, tình yêu nồng đượm từ mắt đàn ông khi yêu không phải giả, chờ tới khi Trương Tấn Phong trở về, cô sẽ hỏi lại.
“Không có chuyện gì đâu.” Võ Hạ Uyên nhận lấy khăn giấy lau lau: “Mang thai khiến cảm xúc cũng nhiều lên.”
Người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào bụng của Võ Hạ Uyên, cũng không có ác ý, không biết có phải do ảo giác của Võ Hạ Uyên không, cô cảm thấy người đàn ông có chút cao hứng.
“Tôi là Võ Đức Duy.’ Người đàn ông tự mình giới thiệu.
Võ Hạ Uyên cũng không thấy có chỗ nào không đúng, trái lại còn cảm thấy thân thiết: “Võ Hạ Uyên.”
“Cùng họ sao?” Võ Đức Duy cười nói: “Thật có duyên.”
Võ Hạ Uyên không nhìn thấy tay ở phía sau của người đàn ông khẽ run lên.
Võ Hạ Uyên cười nói: “Đúng là có duyên”
Cô nhịn không được nhìn vào hai mắt của Võ Đức Duy, cô không thể nói rõ là cảm giác gì, cảm thấy nếu nhìn xuyên thấu mắt của người đàn ông này sẽ biết được chuyện gì đó, thật lạ.
Võ Đức Duy đang định nói thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, Phùng Bảo.
Đạt lo lắng kêu lên: “Bà chủ.”
“Phùng Bảo Đạt?” Võ Hạ Uyên vẫy tay với anh ta, đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Phùng Bảo Đạt, hơi ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, để mọi người lo lắng, tôi không sao.”
Phía sau Phùng Bảo Đạt là một đám người, ai cũng nghiêm túc cẩn thận “Trách nhiệm của Y tá sao thế này?”
Phùng Bảo Đạt vừa oán giận vừa tiến lên hai bước, nhìn Võ Hạ Uyên đánh giá vài lần, xác nhận cô không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Lần sau ra ngoài, bà chủ nhất định phải mang theo người khác, rung chuông gọi cũng được, bên người cô không có ai, nếu để Tổng giám đốc Trương biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Võ Hạ Uyên lè lưỡi: “Đã biết”
Giờ phút này, những nghỉ ngờ trong lòng cô vì lời của Phùng Bảo Đạt mà tan thành mây khói, cô không biết Đỗ Minh Châu đã sử dụng thủ đoạn gì, nhưng Tấn Phong sẽ không phản bội cô.
“Người này là?” Phùng Bảo Đạt chú ý tới Võ Đức Duy, thấy đối phương khí chất hơn người, nâng cao cảnh giác.
“Mới vừa quen biết thôi” Võ Hạ Uyên thành thật trả lời: “Một người đàn ông tốt.”
“Cảm ơn lời khen.” Võ Đức Duy vui vẻ nhận.
Võ Hạ Uyên chỉ về phía hành lang, đồng thời nói với Võ Đức Duy: “Tôi đi về trước đây.”
Võ Đức Duy lịch sự đúng mực mà lùi sang một bên: “Được, hẹn gặp lại”
Anh ta dừng lại một chút rồi thấp giọng nói: “Võ Hạ Uyên.”
Võ Hạ Uyên ngẩn người, lại là cảm giác là lạ này, cô gật đầu: “Hẹn gặp lại.”
Phùng Bảo Đạt lo lắng mà nhìn Võ Đức.
Duy mấy lần, mấy năm tích lũy nhiều sự lanh lợi đã cho anh ta biết rằng người đàn ông này không hề đơn giản.
“Phùng Bảo Đạt, Tấn Phong đi đâu rồi?”
Võ Hạ Uyên hỏi.
Trong chốc lát, sắc mặt Phùng Bảo Đạt trở nên cứng ngắc, vội vàng giải thích: “Bà chủ, lần này, cô nhiễm phải vi-rút khá đặc biệt, Tổng giám đốc Trương hết sức cố gắng tìm các phương pháp để có được thuốc giải, vì vậy mà rất bận”
Võ Hạ Uyên gật đầu ngẫm nghĩ một lát rồi không hỏi lại nữa.
Phùng Bảo Đạt là nói thật, quá trình này hơi khác người, nhưng những chuyện này anh ta không dám nói cho Võ Hạ Uyên biết.
Ở bên kia, Trương Tấn Phong nhịn xuống sự chán ghét mà tiếp nhận ly trà Đỗ Minh Châu đưa, lần nữa liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Đỗ Minh Châu mỉm cười, móng tay cấu chặt vào da thịt, cô ta cũng chú ý tới động tác của Trương Tấn Phong, ở cùng một chỗ với cô ta, anh cảm thấy khó chịu lắm sao?
Đúng là để Võ Hạ Uyên biến mất là tốt nhất, Đỗ Minh Châu nghĩ vậy.
Nếu không vì không có thuốc giải độc, dù cho đập vào một đống tiên cũng không thể nghiên cứu chế tạo ra trong thời gian ngắn, thì Trương Tấn Phong đã bóp chết Đỗ Minh Châu từ sớm rồi! Anh tung hoành ngang dọc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên phải chịu thiệt thòi lớn thế này.
Khi đồng hồ chỉ đến thời gian đã định, Trương Tấn Phong mạnh mẽ đứng dậy, mặt anh u ám nhìn chằm chằm Đỗ Minh Châu: “Thuốc giải độc ở đâu?”
Đỗ Minh Châu ôn hòa cười: “Anh cứ đến bệnh viện trước, khoảng một giờ sau em sẽ tới, còn cần chuẩn bị một số thứ”
Vừa dứt lời, Trương Tấn Phong đã không dẫn nỗi lòng muốn rời đi, anh khẳng định Đỗ Minh Châu không dám đùa giỡn, cũng không thể có cơ hội chạy trốn.
Nhưng trong quá trình này đã có chuyện xảy ra.
Trương Tấn Phong đã bố trí người trong bệnh viện đủ để đảm bảo an toàn cho Võ Hạ Uyên, nhưng anh nghĩ thế nào cũng không ngờ, Võ Hạ Uyên vẫn bị bắt đi. Khi nhận được điện thoại gọi đến từ Lê Minh Khanh, cả người Trương Tấn Phong lảo đảo, chân tay như bị bó chặt, trái tim đập điên cuồng.
“Tôi làm sao có thể tin anh đang nói sự thật?” Trương Tấn Phong nhìn phía trước không xa là bệnh viện.
“Vậy thì nghe một chút.” Lê Minh Khanh nói xong đưa micro ra xa một chút, không biết gã đã làm gì, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng mười phần khó chịu, đúng là giọng của Võ Hạ Uyên.
Con ngươi của Trương Tấn Phong đột nhiên co rút lại, cơn tức giận cuồn cuộn tỏa ra bốn phía: “Anh đừng có chạm vào cô ấy!”
“Sẽ không chạm” Lê Minh Khanh trả lời “Cho anh ba mươi phút tới bên kia bến tàu Cầu Đá”
Nói xong liền cúp điện thoại Trương Tấn Phong hiểu được, bến tàu Cầu Đá là anh cùng Tập đoàn Nhâm Hải hợp tác phát triển, trước đây Lê Minh Khanh có đơn hàng bị ngăn lại tại bến Cầu Đá, lần này.
Lê Minh Khanh muốn trả thù.
“Đi tới bến tàu Cầu Đá” Trương Tấn Phong lạnh lùng ra lệnh.
Xe rẽ ở ngã tư, lướt qua bệnh viện gần ngay trước mắt.
Danh Sách Chương: