Mục lục
Cưới Ngay Kẻo Lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 179: Đoạn Tuyệt Quan Hệ

“Đúng không?” Đôi mắt Võ Hạ Uyên cực lạnh lùng: “Ý của chị dâu muốn nói là, dù cho tôi có bị cậu chủ Lý làm gì đi chẳng nữa, cũng không thể phản kháng có đúng không?”

Phùng Ngọc Chỉ biết rất rõ những gia đình dòng họ đức cao trọng vọng có danh tiếng trong xã hội một khi xuất hiện chuyện xấu như thế, đối với phụ nữ mà nói là như lấy đi mạng sống, nghe Võ Hạ Uyên hỏi như thế, cô ta nhất thời cũng không tìm ra được lời nào để phản bác.

“Con người ấy mà, trong lúc nguy cấp ra tay đôi khi không để ý nặng nhẹ, lỗi của tôi.

‘Võ Hạ Uyên tiếp tục nói: “Thế này đi, chỉ phí điều trị của cậu chú Lý hết bao nhiêu tiền, bao gồm luôn phí tổn hại tinh thần, tôi sẽ chỉ trả hoàn toàn” Sau khi nói xong cô ấy đột ngột thay đổi giọng điệu rồi tiếp tục: “Nhưng những hành vi xúc phạm mà cậu chủ Lý làm với tôi, tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng”

“Không được” Trương Tấn Phong nhàn nhạt nói: “Các người nếu đã muốn tiếp tục sinh sống tại Cần Thơ này, thì nên biết đây là địa bàn của ai, càng nên biết người nào có thể đụng vào người nào không thể chọc đến” Đôi mắt anh ta như một con rắn bám chặt lấy cánh tay của Lý Đức Thành: “Cánh tay nào đụng vào, thì chặt cánh tay đó xuống đi”

Sắc mặt của cha con nhà họ Lý cực kỳ khó coi.

“Hớ” Vẫn là Ba Trương lạnh giọng cười một tiếng, ông ta trừng mắt nhìn Trương Tấn Phong, đôi mắt một màn đục ngầu nói: “Tôi già rồi, nên Cần Thơ đã trở thành địa bàn của con rồi”

“Rất nhiều năm trước đã là của con rồi”

Trương Tấn Phong trả lời.

Gân xanh trên mặt của Ba Trương nổi lên, gần như muốn bùng phát ra.

Phùng Ngọc Chỉ vội vàng đi lên giúp Ba Trương thở dễ hơn, lần này đối với Trương Tấn Phong cũng không khách sáo: “Trương Tấn Phong, sao cậu lại có thể ăn nói với ba mình như thế chứ?”

“Nếu không thì nên nói làm sao?” Ánh mặt của Trương Tấn Phong càng lúc càng lạnh: “Coi như là tôi đã nhìn rõ rồi, chuyện đến ngày hôm nay, chỉ cần một ngày tôi không chống đỡ Phong Thiên, ông có thể cùng với bất kỳ kẻ địch nào của tôi đứng chung một chiến tuyến, tôi được coi là gì chứ?”

Ba Trương cau mày lại.

“Được lắm, thôi thì chúng tôi nói rõ ra hết một lần luôn” Trương Tấn Phong nhẹ nhàng húp một ngụm trà: “Lý Đức Thành tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng, Phong Thiên tôi cũng không quản lý nữa, Phùng Huy Hoàng thục lỗ như thế nào, thì cậu ta bù lại như thế đó, bán máu bán thịt cũng được, chuyện này không có can hệ gì đến tôi”

Trương Tấn Phong cười nhạt đứng dậy, tầm mắt như đống băng lại nói: “Các người mở to con mắt mà nhìn cho kỹ, sau khi Trương Tấn Phong tôi rời khỏi nhà họ Trương này, thì Tập đoàn Phong Thiên sẽ trở nên như thế nào!”

Trương Tấn Phong nói xong thì không còn màng đến sắc mặt của Ba Trương nữa, năm lấy tay của Võ Hạ Uyên bước lớn rời khỏi.

Sau lưng Phùng Ngọc Chi hoảng sợ mắng chửi, nhưng bọn họ đã đi xa ‘Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng lưng của Trương Tấn Phong, chấn động và có chút vui mừng, anh nên làm như thế từ sớm!

Sau khi lên xe, Trương Tấn Phong nhắm mặt lại ngả lưng tựa vào trên ghế, im lặng thở hổng hển hai lần, Võ Hạ Uyên lo lắng nhìn anh ta nói: “Anh không sao chứ?”

Trương Tấn Phong lắc lắc đầu nói sao?

Hôm nay anh coi như đã triệt để trở mặt với Ba Trương rồi, dựa theo tính cách của ông cụ sợ là sẽ náo loạn gào lên đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con, muốn làm sao cũng được, nếu như anh không bước lên một bước thì Trương Thiên Định sẽ mãi mãi tự phụ, Phong Thiên cuối cùng sẽ bị người ta đoạt lất Cái anh muốn là Phong Thiên dù không có Trương Tấn Phong anh, cùng sẽ năm trong hàng đầu hàng hai của doanh nghiệp thế giới, chứ không phải là cái vỏ rồng để cho bất kỳ người ngoài nào cũng có thể đục lỗ.

“Em có cảm thấy anh..”

“Sẽ không đâu” Võ Hạ Uyên trực tiếp cắt ngang lời anh nói, cô hôn nhẹ lên đôi mắt của Trương Tấn Phong, nhẹ nhàng nói: “Ngủ một lát đi, khi nào đến nhà em sẽ gọi anh dậy”

“Không Nhưng mà Võ Hạ Uyên hoàn toàn đã đánh giá thấp hậu quả phản ứng của chuyện này.

Tại ngày thư ba sau khi Trương Tấn Phong lật mặt với gia đình, Ba Trương đã nhập viện rồi, ông thật sự bị xuất huyết não, và đã vào ICU một lần.

Võ Hạ Uyên cùng với Trương Tấn Phong vội vàng đến bệnh viện, ngoại trừ một nhà của Phùng Ngọc Chi, Trương Trúc Phương cũng đã quay về.

“Cậu còn mặt mũi đến đây sau?” Phùng Ngọc Chỉ khóc đến mắt đỏ hoe: “Ba bị cậu chọc tức đến phải nhập viện cậu vừa lòng chưa? Cậu đi đi!”

“La hét cái gì?” Trương Trúc Phương khó chịu nói: “Trương Tấn Phong là con trai của anh tôi, con trai đi thăm ba là đạo lý thường tình, ngược lại là cô, một người đàn bà gả vào nhà họ Trương thì có tư cách gì mà chỉ tay múa chân ở đây?”

Trương Thiên Định trầm mặt xuống: “Xin cô hãy tự trọng”

“Tôi tự trọng?” Trương Trúc Phương chê Cười: “Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời mài Nhà họ Trương bị làm loạn như ngày hôm nay là tại vì aï? Người cậu đó của cháu thật sự là lợi hại mà, bò trên người của Phong Thiên hút màu đã đành, đằng này cháu còn dung túng được?

Nếu không phải thẳng đó đục một cái lỗ to như vậy, Phong Thiên có phải đối mặt với nguy cơ như ngày hôm nay hay không? Vậy cũng thôi đi, sau khi xảy ra chuyện mấy người còn có mặt mũi tìm đến Trương Tấn Phong, dùng tình thân để trói buộc? Cháu tôi không cứu lấy Phong Thiên thì là lương tâm bị chó tha hả? Vậy năm đó cháu tôi kinh doanh Phong Thiên lớn như thế, sao không thấy mẹ con mấy người nói một câu cảm ơn!

Cả một nhà toàn là phế vật còn có mặt mũi đưa tay ra đòi hỏi? Trương Trúc Phương tôi lớn đến chừng này rồi cũng chưa từng gặp ai vô liêm sĩ như mấy người! Đây đây đây, sờ thử lương tâm của mình đi, mấy người có biết tự trọng không? Tôi khinh!”

Trương Thiên Định bị mắng đến mặt mày tái xanh lại Võ Hạ Uyên nghe đến mắt mở to há hốc mồm, bản lĩnh cãi nhau của Trương Trúc Phương, cũng thật là quá lợi đi mỗi lời nói ra đều móc trúng tìm người khác.

Trương Tấn Phong mặc kệ bọn họ cãi vã, một câu cũng không nói, đợi bác sĩ ra mới tiến lên phía trước: “Tình trạng sức khỏe của ba tôi Sao rồi?”

“Người già tuổi cũng đã cao, cảm xúc bị kích động một chút” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống: “Các cô các cậu làm con trai con gái, chỉ cần yêu cầu của ông cụ không quá đáng, ít nhiều gì cũng chiều theo cho xong”

Trương Tấn Phong rủ mắt xuống nói: “Ừ”

Ba Trương được đưa đến phòng tiệt trùng, Trương Tấn Phong đứng ở trước cửa nhìn một lát, sau đó quay lưng nói với Trương Thiên Định: “Tình trạng của Phong Thiên làm một bản báo cáo chỉ tiết cho tôi, lần này tôi giúp cậu. Bác sĩ nói rồi, phải thuận theo ông cụ.

Nhưng mà Trương Thiên Định…”

Trương Tấn Phong lạnh giọng nói: “Một ngày nào đó sẽ dùng hết thôi!”

Đôi mắt của Phùng Ngọc Chỉ sáng lên trong giấy lát, lại ngay lập tức tối sầm lại, bà ta biết rõ Trương Tấn Phong có ý gì, ngày nào đó Ba Trương không còn nữa, Trương Tấn Phong nhất định sẽ mặc kệ sự sống chết của bọn họ, không đạp thêm một chân cũng là may lắm rồi! Cũng trách em trai của bà ta!

Nếu đã như vậy, Phùng Ngọc Chỉ bí mật siết chặt nắm đấm, nhân lúc ông cụ vẫn còn sống, phải mồi chài thêm nhiều thêm một chút!

“Mẹ” Sau khi Trương Tấn Phong rời khỏi, Trương Thiên Định thấp giọng nói với Phùng Ngọc Chỉ: “Lần này cậu vào trong đó con không có cách nào giúp đỡ nữa đâu, số tiền tham nhũng công quỹ quá nhiều”

Phùng Ngọc Chỉ nôn nóng: “Trương Thiên Định nè, rốt cuộc nó cũng là cậu của con, con không được học Trương Tấn Phong..”

“Mẹ!” Trương Thiên Định sắc mặt lạnh lại: “Mẹ cho là những chuyện đó con không biết sao? Nhưng cậu thiếu chút nữa là hại chết cả Tập đoàn Phong Thiên, hại chết con đó! Mẹ nhất định muốn con cũng vào trong đó luôn mẹ mới hài lòng hay sao?”

Phùng Ngọc Chỉ há hốc mồm, một chữ cũng không thốt lên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK