Mục lục
Cưới Ngay Kẻo Lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Đến đây” Trương Tấn Phong vươn tay hướng về phía Võ Hạ Uyên.

Cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy Võ Hạ Uyên, cô vội vàng lùi về sau hai bước, bất đắc dĩ nói: “Đừng làm loạn nữa, còn chậm trễ nữa thì buổi đấu giá sẽ đến muộn mất đó.”

Nghe vậy giám đốc Trương mới không cam lòng mà thu lại ham muốn của mình.

Hội trường của buổi đấu giá xe cộ đông đúc, doanh nhân văn sĩ mặc vest, đi giày da tay nằm tay cùng bạn gái, ai cũng đều mang theo ý cười trên mặt.

Tất nhiên loại dương dương tự đắc này sau khi Trương Tấn Phong đến đã bị dập tắt.

Cửa trước tự động tránh ra một đường, xung quanh vang lên không ngớt tiếng chào hỏi: “Chào giám đốc Trương”

Trương Tấn Phong tuỳ ý gật đầu đáp lại, Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh anh vẫn cảm thấy bị thấy áp lực cực lớn.

Vị trí ngồi của Trương Tấn Phong là ở hàng đầu, ở những trường hợp như thế này, tất nhiên cũng là địa vị xã hội càng cao thì chỗ ngồi càng ở gần phía trước.

“Buổi đấu giá mười lắm phút nữa sẽ bắt đầu, em ngồi ở đây đợi anh” Trương Tấn Phong sắp xếp tốt chỗ ngồi cho Võ Hạ Uyên, trầm giọng nói.


Võ Hạ Uyên gật đầu: “Vâng”

Trương Tấn Phong không ở đây nữa, âm thanh thảo luận ở bốn phía lại dần dân vang lên, Võ Hạ Uyên có thể nghe được láng máng vài từ, nhưng nét mặt cô vẫn bình tĩnh, không thể hiện gì.

“Nghe nói là không có địa vị xã hội hay lai lịch rõ ràng gì cả”

“Thế thì đúng là chó ngáp phải ruồi thật rồi”

Những lời này đa số xuất phát từ miệng của những người phụ nữ, dù sao ở nơi này số lượng người hâm mộ Trương Tấn Phong không phải là ít.

Đúng lúc này, một thân hình phụ nữ mặc lễ phục màu xanh ngồi xuống bên cạnh Võ Hạ Uyên, toàn thân trên dưới của cô ta đều cẩn thận tỉ mỉ, nhan sắc cũng không tệ, trên người mang theo loại thản nhiên, không giống với loại cố giả vờ ra vẻ cao lãnh, người phụ nữ này là lạnh lùng thật sự.

Khuôn mặt của cô ta không đem theo một tia độ nào, quay đầu đánh giá Võ Hạ Uyên một chút: “Cô đây hẳn là bà chủ Trương?”

“Đúng vậy.” Võ Hạ Uyên tự nhiên mà thừa nhận, tuy rằng không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng cứ gặp chiêu thì tiếp chiêu thôi: “Xin hỏi cô là?”

“Điều đó không quan trọng” Người phụ nữ nhếch khoé miệng tràn đầy sự châm chọc: “Vị trí bà chủ Trương này không dễ ngồi đâu, tôi cũng không ngờ rằng, vừa ra nước ngoài một chuyến, anh ấy đã kết hôn rồi”

“Cô thích chồng của tôi à?” Võ Hạ Uyên nhẹ nâng lông mày, loại phụ nữ như này cô gặp quá nhiều rồi, không cần phải giấu giếm hay nhịn làm gì.

Vẻ mặt người phụ nữ kia lập tức cứng lại, tiếp tục cười nói: “Bà chủ Trương nghĩ nhiều tồi” Cô ta thở dài một hơi, qua một lúc lâu lại nói: “Bà chủ Trương có biết Đỗ Minh Châu không?

Vừa nghe đã biết đây là tên của một người phụ nữ, Võ Hạ Uyên nhíu mày, cô ta muốn ám chỉ điều gì? Đợi chút… Đỗ Minh Châu, dường như cô đã từng loáng thoáng nghe Vũ Tuyết Mai nhắc đến.

“Tôi là bạn tốt của Đỗ Minh Châu, tôi là Hà Minh Lam.”

“Chào cô Hà” Võ Hạ Uyên tiếp lời.

Mặt Hà Minh Lam lộ ra sự kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Không thì phải như nào?” Võ Hạ Uyên cười nhạt: “Cô Hà đặc biệt đến đây, có lẽ là muốn nói cho tôi biết cô Đỗ Minh Châu kia có gì đó cùng với chồng của tôi, nhưng dù cho là có gì đi nữa, cũng là chuyện đã qua rồi, hiện tại tôi là bà chủ Trương, đó mới là sự thật.

Đáy mắt Hà Minh Lam hiện lên một tầng tức giận, cười nhạo nói: “Đúng vậy, bà chủ Trương, tôi hy vọng cô sẽ luôn giữ được sự tự tin này” Nói xong câu này cô ta liền đứng dậy rời đi.

Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng lưng cô ta, trong lòng có chút không thoải mái, không phải vì lời mà Hà Minh Lam nói, mà là vì người phụ nữ tên Đỗ Minh Châu kia. Cô ta có thể khiến cho Vũ Tuyết Mai ghi nhớ, có lế không phải là một người bình thường.


Vài phút sau Trương Tấn Phong quay lại, nhìn sắc mặt của anh không biết được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Võ Hạ Uyên có ý muốn hỏi, nhưng đèn trong hội trường đột nhiên đều tắt, cô chỉ có thể tạm thời nén câu hỏi xuống.

Các vật được đem bán ở buổi đấu giá này đều là bảo vật có giá trị vô cùng lớn, Võ Hạ Uyên nhìn dụng cụ bằng đồng, bình ngọc nhỏ nằm trong lồng kính, cảm giác là người ngoài ngành đều không thưởng thức ra được cái gì Trương Tấn Phong vẫn không nhúc nhích gì, mãi đến khi một cái nhẫn ngọc ruby được bày ra, giá khởi điểm là hai trăm triệu, Trương Tấn Phong mới mở miệng, lần đầu đã ra giá lên đến hai trăm năm mươi triệu.

“Hai trăm sáu mươi triệu” Có người tăng giá, Võ Hạ Uyên cảm thấy giọng nói này rất quen, xoay người nhìn về hướng phát ra âm thanh, hóa ra đó chính là Hà Minh Lam.

“Năm trăm triệu” Vẻ mặt Trương Tấn Phong thản nhiên.

Mặt Hà Minh Lam hiện lên tia tức giận: “

Năm trăm hai mươi triệu.”

“Năm trăm năm mươi triệu” Trương Tấn Phong nằm lấy bàn tay Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm rất mềm mại.

Hà Minh Lam cần răng: “Năm trăm sáu mươi triệu!”

Cuối cùng Trương Tấn Phong cũng quay đầu lại, Hà Minh Lam gấp gáp ngồi thẳng người, nhưng ánh mắt của người đàn ông kia lại rất bình tĩnh lướt qua khuôn mặt của cô ta, không khác gì nhìn một bông hoa hay một viên đá vậy: “Một tỷ hai trăm năm mươi triệu.”

Hà Minh Lam hoàn toàn ngẩn ra, anh ấy không còn nhớ mình nữa sao? Cảm giác thất vọng cực độ cùng với tức giận bao vây lấy Hà Minh Lam, móng tay đỏ của cô ta gắt gao nằm chặt váy trên đầu gối mình, hét lớn “Một tỷ bai”

Giám đốc Trương hoàn toàn không để vào mắt: “Hai tỷ”

Tất cả mọi người đang ngồi đều ồ lên!

Từ hai trăm triệu lên đến hai tỷ, quả nhiên là giám đốc Trương, xem tiền như lá cây.

Cơ thể Hà Minh Lam run lên nhè nhẹ, đây là nhẫn của phụ nữ, Trương Tấn Phong mua về để làm gì? Lẽ nào là để tặng cho Võ Hạ Uyên? Cho người phụ nữ đó ư?

“Anh Trương ra giá hai tỷ, còn ai muốn tăng giá nữa không? Hai tỷ lần một, hai tỷ lần hai, hai tỷ…”

“Hai tỷ mốt!” Hà Minh Lam cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, dù sao cũng tuyệt đối không muốn để cho Trương Tấn Phong lấy được chiếc nhẫn kia.

Trương Tấn Phong ung dung tiếp lời: “Hai tỷ rưỡi.”

Máu trong người Hà Minh Lam đều chảy ngược, cảm thấy cực kỳ lạnh, cô ta run rẩy môi, không dám cũng không thế tăng giá thêm được nữa.


Cả hội trường đều chết lặng một mảng, một lúc sau vang lên tiếng của Võ Hạ Uyên: “Như vậy thì đắt quá? Anh mua về làm gì vậy?”

“Tặng cho em” Trương Tấn Phong nói như là chuyện đương nhiên.

“Em không cần” Võ Hạ Uyên phá lệ chống đối lại, lấy hai tỷ rưỡi đeo lên ngón tay, bỏng chết đó!

“Còn gì nữa?” Trương Tấn Phong dẫn dắt từng bước: “Theo anh biết, viên hồng ngọc trên cái nhẫn này trên thế giới chỉ có ba viên, giá hai tỷ rưỡi là xứng đáng, hơn nữa, anh muốn cái này coi như là nhẫn cho người phụ nữ chính của gia đình, đợi sau này chúng ta có con rồi, nó cũng sẽ lấy vợ, em không muốn tặng lại cho con dâu à? Món đồ này.

“Được rồi, được rồi!” Võ Hạ Uyên đỏ ửng mặt, loại lời nói này anh ấy tại sao có thể nói ra ở trước mặt bao nhiêu người được chứ!

Bởi vì cả hội trường đều rất yên tĩnh, vì thế nên lời hai người nói đều truyền vào tai mọi người rõ ràng, hoá ra để làm nhẫn của người phụ nữ chính trong gia đình… Nghe ý ủa giám đốc Trương, viên ruby kia rất hiếm thấy, có người cũng có ý muốn tăng gi giành, nhưng ý định này rất nhanh chết từ trong trứng nước, nhìn Trương Tấn Phong có vẻ như là đã chắc chẳn phải lấy được rồi, lại còn muốn cùng giám đốc Trương đọ xem ai nhiều tiền hơn, nhàn quá sinh nông nổi hay gì?

Đương nhiên cuối cùng cái nhẫn cũng thuộc về Trương Tấn Phong, anh vừa nhấc tay, nhân viên đã rất biết nhìn sắc mặt mà đem qua.

Trương Tấn Phong cầm chiếc nhãn trong tay nghịch một chút, như là tranh công mà nói với Võ Hạ Uyên: “Đẹp không?” Nói xong liền nâng lên ngón tay mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên lên, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của cô, màu đỏ của ngọc ruby toả ánh sáng lấp lánh sinh động, càng làm tôn thêm ngón tay trắng ngần đẹp đẽ của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong không nhịn được cúi đầu hôn lên: “Thật đẹp.”

Mấy động tác của anh tự nhiên lại ưu nhã, những người chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra giám đốc Trương rất yêu vợ của mình, những người trước đây nói Võ Hạ Uyên chẳng có địa vị gì trong nhà giờ cả mặt đều cảm thấy nóng bừng bừng.

Hà Minh Lam nhìn đến mắt muốn nứt ra, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.

“Tối nay anh đến đây là vì muốn giành cho em chiếc nhẫn này à?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi “Một nửa thôi” Trương Tấn Phong nói thật: “Có một nghiên mực đồng từ triều Thanh, bố rất thích”

Trong lòng Võ Hạ Uyên ấm áp, cô rất thích dáng vẻ chăm lo cho gia đình của Trương Tấn Phong.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK