Võ Hạ Uyên siết chặt hai nắm tay, rồi chậm rãi thở ra một hơi: “Được rồi, ba ngày sau tới chỗ tôi lấy tiền”
Vợ chồng Phan Công Bảo có được câu trả lời vừa lòng thì vui mừng hớn hở ra về.
Sau khi họ đi, Võ Hạ Uyên lập tức thu dọn những đồ vật còn hữu dụng trong tiệm, trả lại cửa hàng vào ngay ngày hôm đó. Tiền mướn hạ xuống cô cũng chẳng cần, giờ cô chỉ muốn thoát khỏi người nhà họ Phan thôi.
Võ Hạ Uyên an tĩnh ở biệt thự hai ngày. Đến sáng sớm ngày thứ ba, Trương Tấn Phong đẩy cửa vào, anh cau mày: “Cô không mở tiệm à?”
“Ừ” Võ Hạ Uyên hơi ngượng ngùng: “Làm ăn không khá, hơn nữa đứa bé không yên nên tạm thời không mở”
Trương Tấn Phong thầm cười nhạt, trong bụng nghĩ rằng tức là bây giờ cô chỉ sống nhàn hạ thế này, không cần bận rộn gì ấy hả?
Thứ bảy, ông Trương Phúc mời Võ Hạ Uyên ăn cơm ở khách sạn.
Lúc Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đến nơi, Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai đã ở đó rồi. Vũ Tuyết Mai vẫn mang cái dáng vẻ khôn khéo, hiểu chuyện như trước, còn Trương Trúc Phương thì tỏ ra khinh thường.
Thức ăn mau chóng được đưa lên, ông Trương Phúc gắp một miếng thịt trâu bỏ vào chén Võ Hạ Uyên, sau đó hòa ái bảo: “Ăn nhiều vào.
Đứa bé đang thành hình thành dáng rồi, con không thể để đói bụng được”
“Cảm ơn bố” Võ Hạ Uyên biết ông Phúc chỉ quan tâm đứa bé thôi, nhưng giọng điệu này của ông vẫn khiến cô không khỏi thấy ấm lòng.
Nụ cười trên mặt Vũ Tuyết Mai đã biến mất từ lâu. Cô ta ăn không biết ngon mà đảo loạn cháo trong chén. Và rồi bỗng dưng, cô ta nhìn Võ Hạ Uyên bằng ánh mắt rất sâu, sâu đến nỗi Võ Hạ Uyên chẳng biết vì sao lại thấy sờ sợ.
“Võ Hạ Uyên! Quả nhiên cô ở đây!” Tiếng quát †o nổ vang bên tai, Võ Hạ Uyên ngạc nhiên nhìn về phía trước. Vợ của Phan Công Bảo không biết làm sao lại đột nhiên xuất hiện.
Trên người Nguyễn Bảo Vân là quần áo của nhân viên làm vệ sinh, hiển nhiên cô ta đã trà trộn để vào. Cô ta nhe răng toét miệng nhào lên nắm cánh tay Võ Hạ Uyên, sau đó bắt đầu hô to: “Mọi người nhìn xem! Đây chính là người phụ nữ lòng lang dạ sói! Ngay cả bố mẹ mình cũng không nuôi!”
Nơi này là phòng ăn cao cấp, giọng nói cô ta lại chói tai vô cùng, thế nên mọi người đều đồng loạt nhìn qua.
“Cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy?” Võ Hạ Uyên hất mạnh tay của cô ta ra: “Tôi là trẻ mồ côi, lấy đâu ra bố mẹ? Sao hả, cô và Phan Công Bảo còn muốn lừa tiền tôi nữa ư?”
Nguyễn Bảo Vân hốt hoảng trong chớp mắt, sau đó lại càng ngạo mạn và phách lối hơn: “Phải, bố mẹ không phải bố mẹ ruột của cô, nhưng đón cô từ cô nhỉ viện ra nuôi nấng, đấy là sự thật đúng chưa? Bây giờ cô ăn ngon mặc đẹp, cảm thấy dân quèn như chúng tôi làm cô mất mặt à? Võ Hạ Uyên, làm người phải có lương tâm chứ: Võ Hạ Uyên giận điên người khi nghe cô ta đảo trắng thành đen: “Nói bậy nói bạ “Tôi nói bậy sao? Cô dám nói bố mẹ không nuôi cô à? Trời ơi..” Nguyễn Bảo Vân nằm rạp ra đất như cha chết mẹ chết, song khóc mãi chẳng ra nổi giọt nước mắt nào: “Nhà họ Phan sao lại nuôi dưỡng loại người như vậy chứ?”
“Tôi vốn đâu phải người nhà họ Phan.” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn cô ta.
Trương Trúc Phương chán ghét cau mày: “Võ Hạ Uyên này, cô ta nói thật hả? Nếu như thế thì cô đúng thật là không có lương tâm rồi. Nhà họ Trương chúng tôi cũng không cần loại người như vậy!
Võ Hạ Uyên vô cùng mệt mỏi. Cô bỗng liếc thấy ánh mắt đắc ý của Vũ Tuyết Mai.
Khoan đã! Làm sao Nguyễn Bảo Vân biết cô ở đây? Nguyễn Bảo Vân lại làm thế nào trà trộn vào được? Chắc chắn phải có người tiếp ứng…
Nguyễn Bảo Vân còn đang khóc lóc om sòm thì ông Phúc bỗng quát: “Im miệng!”
Nguyễn Bảo Vân bị doa co rúm lại, sau đó cô †a xoa mặt đứng lên: “Võ Hạ Uyên, bất kể nói thế nào, cô cũng phải cho nhà họ Phan chúng tôi một lời giải thích”
“Giải thích?” Võ Hạ Uyên cào mạnh xuống bàn, bỗng dưng cảm thấy choáng váng: “Hơn trăm triệu tiền sửa nhà cho các người phải lột từ người tôi xuống, đúng không? Mấy trăm triệu tiền mua xe cũng từ tôi đúng không? Tôi đưa rồi sau đó thì sao? Cứ mãi như vậy à?”
Nguyễn Bảo Vân không có đầu óc, nhanh mồm nhanh miệng nói hớ ra: “Đưa rồi tính tiếp”
Dứt lời, cô ta mới phát hiện bị Võ Hạ Uyên gài, thế là khó chịu, vội lao tới muốn đánh Võ Hạ Uyên: “Gô là đồ chó tỉ tiện, vô lương tâm! Cô không sợ bị sét đánh à?”
Một bàn tay thon dài chụp lấy cổ tay cô ta.
Trương Tấn Phong sầm mặt, hơi dùng sức hất văng Nguyễn Bảo Vân ra.
Danh Sách Chương: