Mục lục
Cưới Ngay Kẻo Lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245: Tôi không cho phép.

Tại cuộc họp trao đổi công việc được tổ chức ở tòa nhà thương mại Vân Nhu ở trung tâm thành phố, Bùi Tố đã hỏi trước Võ Hạ Uyên một lá thư mời, tự nhiên ;à đang muốn mượn lực từ Trương Tấn Phong. Nhưng mà Võ Hạ Uyên không yên lòng, nên trực tiếp mang Trương Tấn Phong cùng đi.

Giờ thì không cần phải khắt khe trong những dịp như thế này nữa, ET giống như một cỗ máy kiếm tiền khổng lồ, với tốc độ mà các công ty khác không thể bì kịp, cho nên khi anh tình cờ xuất hiện sẽ làm giới kinh doanh rung chuyển một lúc.

Khi đến hội trường anh gật đầu tượng trưng với các nhân vật chính, không rời Võ Hạ Uyên một bước.

Võ Hạ Uyên quét mắt một vòng, cuối cùng cũng tìm được Bùi Tố trong đám người, tuy rằng đã sắp bước vào tuổi tứ tuần nhưng lại tràn đầy sức hút. Một cái nhấc tay của cô ấy cũng quyến rũ vô biên, đây là điều mà không phải ai cũng có thể học được. Không ít đàn ông ở hội trường không ngừng dán mắt vào vóc người lung linh của cô ấy.

Bùi Tố cũng nhìn thấy Võ Hạ Uyên, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ cùng không đồng tình.

Đột nhiên, mắt cô ấy chùng xuống nhìn về một hướng nào đó.

‘Võ Hạ Uyên cũng nhận thấy một người tràn đầy khí thế đang đi vào từ cửa hông chính là Trịnh Hoài Nam.

Trịnh Hoài Nam bất động nhìn Bùi Tố như bị đoạt hồn.

“Không biết ở Cần Thơ xuất hiện một nhân vật như vậy từ khi nào” Giọng Trương Tấn Phong lạnh nhạt.

Có người tai thính vội vàng tiến lên giải thích: “Tổng giám đốc Lệ chuyện là như thế này, người đó chính là người đột nhiên nổi lên từ mấy tháng trước, tên là Trịnh Hoài Nam.

Nghe nói trước đây ông ta cũng là một nhân vật nổi tiếng, nhưng hình như vì bị hủy khuôn mặt nên gần đây bình phục mới xuất hiện, chủ yếu là… vẫn đen tối như vậy”

Trương Tấn Phong vẻ mặt bình tĩnh, cúi người hỏi Võ Hạ Uyên: “Là ông ta?”

“Ừ” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Gương mặt của ông ta chính là tác phẩm của Bùi Tố”

Bùi Tố hận Trịnh Hoài Nam hận ông ta đến chết, nếu năm đó Trịnh Hoài Nam không phản ứng nhanh thì ông ta đã bị chôn cùng với tình yêu đích thực của mình ở một góc nào đó rồi.

“Người phụ nữ này thật nhẫn tâm” Trương Tấn Phong cười nói: “Còn đáng sợ, nhưng may là vợ tôi dịu dàng ân c‡ ‘Võ Hạ Uyên hung hăng trừng mắt nhìn hẳn: “Nếu như anh như Trịnh Hoài Nam thì em cũng sẽ làm vậy với anhI”

Trương Tấn Phong bóp bóp má của Võ Hạ Uyên: “Loại giả thiết vô nghĩa này, sau này không nói nữa”

Trịnh Hoài Nam cuối cùng cũng di chuyển, khó khăn bước tới chỗ Bùi Tố như thể đang kéo một vật nặng dưới chân, giống như đoán trước được người xưa sẽ xuất hiện nên Bùi Tố vô cùng bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười. Thậm chí cô ấy còn thân mật ôm Trịnh Hoài Nam một cái, nếu không biết rõ về người phụ nữ này, Trịnh Hoài Nam gần như sẽ tin điều đó.

Nhưng mà khoảnh khắc hai người đến gần nhau sát khí trong mắt của Bùi Tố không thể che giấu được, hiện lên vô cùng rõ ràng, dù bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, cô ấy sẽ không tha thứ cho Trịnh Vân Nam.

“Giang Hiên..” Giọng nói của Trịnh Hoài Nam khàn khàn.

“Anh Trịnh đừng gọi tôi như vậy, tôi chỉ tên một chữ Tố thôi” Giọng nói của Bùi Tố mềm mại khiến người ta sởn tóc gáy, đôi mắt sâu thắm nhìn Trịnh Hoài Nam, “Không ngờ đã hai mươi năm trôi qua rồi mà anh còn sống”

Trịnh Hoài Nam lòng đau như cắt: “Em thất vọng?”

“Thật sự rất thất vọng” Bùi Tố trừng mắt nhìn: “Nhưng cũng không sao, đây là chuyện sớm muộn thôi.”

Trịnh Hoài Nam hít một hơi ngắn, điều chỉnh giọng điệu: “Không sao, dù sao cái mạng này nên sớm thuộc về em”

Bùi Tống nghe vậy đi về phía Trịnh Hoài Nam vài bước, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai ông ta: “Anh đừng diễn vở bi kịch này trước mặt tôi, nếu như anh không sợ chết, tại sao khi đó sao anh không đi cùng với tình yêu của anh? Trịnh Hoài Nam, từ đầu đến chân của anh đều khốn nạn, lúc nào cũng khiến tôi buồn nôn”

Sắc mặt Trịnh Hoài Nam đột nhiên tái nhợt.

Nhiều thiếu nữ trên hiện trường từ lâu đã nhìn Bùi Tố không vừa mắt, rõ ràng đã cao tuổi rồi, lại còn như gái điếm. Nhưng mà trong tay cô ấy lại có thư mời, không biết là của bà chủ nào cho nên họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ nhìn thấy Trịnh Hoài Nam, trong lòng mấy người có suy nghĩ.

“Thì ra đây là bà Trịnh… Có người to gan thăm dò.

Đôi mắt đẹp của Bùi Tố xoay chuyển một cái, cảm thấy được trói chặt Trịnh Hoài Nam cũng không sai, có thể thấy được ân hận sâu sắc trong lòng người đàn ông, cô ấy muốn lợi dụng chuyện này để xâm chiếm Trịnh Hoài Nam sạch sẽ, dù có rơi xuống vực cũng phải kéo Trịnh Hoài Nam theo!

Hai mươi năm trước, lẽ ra bọn họ phải biến mất!

“Hi vọng các người không nhận sai người”

Giọng nói trầm thấp nén giận cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, Kim Hoàn Đông sải bước đến bên cạnh Bạch Tố, ôm người vào lòng: “Đây là vợ của tôi”

“Wow, Kim Hoàn Đông!”

Trịnh Hoài Nam đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chäm chãm Kim Hoàn Đông, nhưng sau đó ông ta phát hiện vẻ mờ mịt thoáng qua trên mặt Bùi Tố, hận ý thâm sâu không ngờ lại do dự.

Cho dù Bùi Tố có trả thù thế nào cũng không khiến Trịnh Hoài Nam thực sự chưa bao giờ bị thương, dù sao cũng không thể quay về quá khứ, yêu hay hận là chuyện của hai người, nhưng hiện tại… Trịnh Hoài Nam gần như đứng không vững, Bùi Tố và Kim Hoàn Đông này… chuyện xảy ra khi nào?

“Anh ta không nên tới” Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Thân phận đặc biệt ở loại trường hợp này rất dễ gây ra rắc rối”

‘Võ Hạ Uyên nhìn chằm chằm Kim Hoàn Đông một hồi, mới chậm rãi nói: “Cuối cùng em cũng hiểu Kim Hoàn Đông không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Anh ta có thể đứng ở vị trí hiện tại, tất cả là để lót đường cho Bùi Tố, quyền lợi và danh tiếng đối với anh ta mà nói không có chút sức hấp dẫn nào”

Trương Tấn Phong không nói gì, chính xác mà nói thì anh vô cùng hiểu Kim Hoàn Đông, anh ta đã có bảo vật thì làm sao còn hứng thú với những thứ khác được chứ?

Kim Hoàn Đông cúi xuống nhìn Bùi Tố, ngữ khí bá đạo hiếm thấy: “Anh không được phép.”

Bùi Tố ngẩng đầu.

Kim Hoàn Đông nói tiếp: “Anh không cho phép Bùi Tố, những gì anh có thể xử lý, thì không đến lượt em hy sinh”

Trịnh Hoài Nam nghe vậy kích động: “Cô ấy hy sinh cái gì?”

Kim Hoàn Đông trầm giọng, gắn từng chữ: “Ở bên cạnh ông cả đời này không phải là hy sinh sao? Trịnh Hoài Nam, ông không xứng với hạnh phúc chút nào, tại sao không ở trong vũng bùn của ông mà tiếp tục chờ đi? Chờ cho đến khi ông chết!”

Đầu ngón tay của Bùi Tố khẽ run lên, linh hồn của cô ấy dường như cuối cùng đã nhìn thấy mặt trời, hít thở không khí trong lành. Suýt nữa thì… suýt nữa lại rơi vào bẫy mà Trịnh Hoài Nam giăng ra, một kẻ cặn bã như Trịnh Hoài Nam không thể siêu sinh. Tại sao lại phải ở cùng ông ta cả đời chứ? Bọn họ có quan hệ gì?

Bùi Tố nghe thấy tiếng nói trong lòng: không thể đồng ý với Trịnh Hoài Nam, cô không thể làm cho Kim Hoàn Đông cảm thấy khó chịu.

€ó nhiều cách để trả thù, cô có thể chịu đựng bóng tối nhưng xung quanh cô vẫn có ánh sáng, Đôi mắt Bùi Tố bất ngờ nối bão, cuối cùng cũng bình, cô ấy giơ tay nắm lấy cánh tay của Kim Hoàn Đông, hai người đồng thời rung lên, Kim Hoàn Đông lộ vẻ vui mừng, Trịnh Hoài Nam không thể tin được.

“Em mật rồi, chúng ta về nhà” Bùi Tố dịu dàng nói với Kim Hoàn Đông.

Kim Hoàn Đông sững sờ một chút, sau đó siết chặt tay Bùi Được rồi, về nhà”

Võ Hạ Uyên không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng hành vi của Bùi Tố thì cô có thể nhìn thấy rõ ràng, cô đẩy đẩy Trương Tấn Phong: “Nhìn xem, Bùi Tố vẫn cần bị ép một cái”

Ngay khi vừa nói xong, Trịnh Hoài Nam đột nhiên nhìn sang đây.

Trương Tấn Phong lập tức che chắn cho.

‘Võ Hạ Uyên, đón nhận ánh mắt của Trịnh Hoài Nam, trong mắt đầy lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK