Mục lục
Cưới Ngay Kẻo Lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trương Thiên Định Bố Trương Tấn Phong vui mừng khôn xiết: “Ôi, ngồi đi!” Vừa nói, ông vừa ném cho Trương Tấn Phong một ánh mắt: “Bây giờ con đã biết Hạ Uyên tốt rồi chứ?” Trương Tấn Phong bất đắc dĩ nói: “Cô ấy vẫn luôn rất tốt.” Trái tim của Võ Hạ Uyên lập tức đập như trống chầu, người đàn ông này chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với cô, bây giờ lại đột nhiên anh nói như vậy khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Khi ba người đang nói chuyện với nhau thì người giúp việc bước vào: “Ông chủ, bà chủ và cậu chủ nhỏ đến rồi.” Võ Hạ Uyên nhìn thấy Trương Tấn Phong nhíu nhíu mày, ông cụ thì lại mở miệng nói: “Là bế nói với bọn họ rằng con sắp kết hôn, loại chuyện trọng đại như thế này thì nhất định phải nói với mọi người trong nhà, chị dâu con cũng chỉ có ý tốt thôi.” Ngay khi ông vừa dứt lời thì một giọng nữ đẩy kinh ngạc vang lên ngoài cửa: “Tấn Phong sắp kết hôn rồi à? Ôi! Sao lại đột ngột như vậy?” Võ Hạ Uyên đứng dậy theo Trương Tấn rồi bình thường trở lại, khoé miệng tràn ra một nụ cười vô lại khinh bỉ mà Võ Hạ Uyên rất quen thuộc: “Chú út.” Lời nói này giống như một cái tát giắng thằng lên mặt Võ Hạ Uyên.


Thì ra là thế… tại sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn? Người nhà họ Trương ở Cần Thơ, dáng người khí chất kia của Trương Tấn Phong sao có thể là một người bình thường được chứ? Võ Hạ Uyên nhắm chặt mắt lại, nói cách khác thì cô đã ngủ với chú út của Trương Thiên Định ngay đêm anh ta đính hôn sao? “Chú út, đây là ai vậy?” Trương Thiên Định tỏ vẻ bối rối như thể lần đầu tiên anh ta gặp Võ Hạ Uyên.

Trương Tấn Phong trầm giọng giải thích: “Thím út của cậu.” Sự kinh sợ trong mắt Trương Thiên Định giống như sao băng lướt qua bầu trời nhưng anh ta khống chế được rất tốt, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Võ Hạ Uyên: “Chào thím út.” Võ Hạ Uyên nhanh chóng bình tính lại: “Chào cháu.” ý Võ Hạ Uyên không ngờ Trương Thiên Định lại có thể chịu đựng như vậy, rõ ràng trước đây chuyện gì anh ta cũng phải làm quá lên, cô thực sự lo rằng hôm nay anh ta sẽ nổi điên rồi chửi mắng, phá hủy mọi chuyện.

Bầu không khí có chút kỳ quái nên Võ Hạ Uyên tìm cớ đi vào nhà vệ sinh.

Cô rửa mặt một lát, sau khi cảm thấy bản thân đã hơi tỉnh táo lại thì cũng không dám chậm trễ quá lâu, ai ngờ vừa mới quay người đã bị một bóng dáng quen thuộc chặn lại.

“Võ Hạ Uyên!” Trương Thiên Định nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô.


h Từng dòng máu chảy trong người cô lập tức đông cứng lại, trong phút chốc bốc thẳng lên đỉnh đầu! Võ Hạ Uyên cố gắng hết sức tránh hai bàn tay đang chống hai bên của Trương Thiên Định ra, giữ một khoảng cách nhất định với anh ta: “Thả tôi ra.” Trương Thiên Định bật cười mỉa mai một tiếng: “Cô còn giả vờ với tôi sao? Võ Hạ Uyên, cô cũng thật là lợi hại, mới quay đầu một cái đã cấu kết với chú tôi, uổng công tôi còn tưởng rằng cô…” Anh ta nói xong thì lập tức chìm vào một mảnh yên lặng.

“Tại sao cô lại cấu kết với Trương Tấn Phong? Chú ấy đúng là có tầm mắt nhìn xa trông rộng đáng ngạc nhiên đấy.’ Trương Thiên Định lại hỏi, thậm chí giọng điệu anh ta còn có chút châm chọc mỉa mai: “Mẹ tôi đã giới thiệu bao nhiêu người nổi tiếng như vậy mà chú ấy đều chướng mắt, thế mà lại đồng ý kết hôn với cô.” Trương Thiên Định nắm chặt lấy cằm của Võ Hạ Uyên: “Tôi thật không dám tưởng tượng cô và chú ấy có thể làm cái gì trên giường nữa.” Từ ngữ bẩn thỉu và lạnh lùng đâm thẳng vào trái tìm cô đến mức máu me đầm đìa, Võ Hạ Uyên cắn răng không nói lời nào.

Cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra đi nữa thì sự thật chính là Trương Thiên Định đã kết hôn với con gái nhà họ Huỳnh, còn cô thì trở thành cô hai của anh ta.

“Thả tôi ra!” Võ Hạ Uyên thầm hạ quyết tâm đẩy Trương Thiên Định ra: “Là do trước đây anh không quan tâm tôi!” Cô cố nén nước mắt, lặp lại một lần nữa: “Là do trước đây anh không quan tâm tôi!” Trong mắt Trương Thiên Định thoảng qua một tia bão tố, đó là một mảng đen kịt sâu thằm mà Võ Hạ Uyên nhìn không thể hiểu nổi.

Bỗng nhiên anh ta bật cười một tiếng, vẻ mặt giễu cợt xoa xoa ngón tay mà Võ Hạ Uyên vô tình chạm vào, sau đó quay người rời đi.


Mãi cho đến khi bóng dáng của Trương Thiên Định hoàn toàn biến mất, Võ Hạ Uyên mới thả lỏng dựa người vào tường. : “Không thoải mái sao?” Không biết đã qua bao lâu, bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng hỏi thăm của Trương Tấn Phong.

Võ Hạ Uyên khẽ giật mình rồi đứng lên, anh đến đây lúc nào thế? Thấy Võ Hạ Uyên lắc đầu, Trương Tấn Phong tiếp tục nói: “Trương Thiên Định vừa mới từ đây bước ra ngoài, sao vậy, hai người quen nhau à?” Võ Hạ Uyên vô thức phủ nhận: “Không quen biết!”






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK