Có thể thấy, quan hệ giữa Trương Tấn Phong và Trương Thiên Định đang rất căng thẳng. Sau khi rời khỏi khu nhà họ Trương, Võ Hạ Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại bị một người đàn ông nắm lấy cổ tay.
, Trương Tấn Phong nhíu mày: “Cô tính đi À đâu?” Võ Hạ Uyên vô thức đáp lại: “Thuê xe.” Đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Chúng ta đã kết hôn, cô không về nhà cùng tôi lại muốn đi – chỗ nào nữa?” Võ Hạ Uyên bất ngờ: “Anh, ý của anh là để tôi đến nhà anh à?“ Rõ ràng hôm nhận giấy chứng nhận kết hôn anh còn rất bài xích cơ mà.
Trương Tấn Phong khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ không cho phép từ chối của anh, Võ Hạ Uyên đành cam chịu đì đến khu An Đàm xa hoa ở thành phố Hồ Chí Minh với Trương Tấn Phong.
h Căn biệt thự không những lớn mà còn rất ) đẹp, đám người giúp việc vô cùng tôn trọng Võ Hạ Uyên. Nhưng chân cô cứ như đang treo một quả tạ, không dám bước đi chút nào. Cô phải ở trong căn phòng rộng thênh thang, nơm nớp lo sợ ngủ một đêm.
Hôm sau tỉnh lại, Võ Hạ Uyên vừa ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Trương Tấn Phong đang ăn sáng ở phòng bếp. Cô mang tâm trạng bồn chồn ngồi đối diện anh, ăn cháo mà cứ như đang uống nước ốc.
“Quán cà phê kia là nhà cô kinh doanh à?” Sau khi ăn xong, Trương Tấn Phong chợt hỏi.
“Ừ” Võ Hạ Uyên hơi hồi hộp.
“Hôm nay để tôi bảo người mang đồ đạc đến đây giúp cô.
“Không cần đâu.“ Võ Hạ Uyên nói khẽ: “Chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi, để tôi trở về tiện thể mang theo là được rồi.” Trương Tấn Phong nghe vậy thì cũng không nhiều lời thêm nữa, đứng dậy rời khỏi phòng bếp.
Thật ra Võ Hạ Uyên không muốn ở nơi này chút nào, cứ giống như đang ở tù vậy. Lại nói, quan hệ giữa cô và Trương Tấn Phong vừa ngượng ngập vừa lãnh đạm, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, Võ Hạ Uyên đã hiểu ra được rất nhiều điều, có lúc thay vì phản kháng thì chúng ta nên thỏa hiệp.
Khi Võ Hạ Uyên đi đến một góc phố quen thuộc thì từ xa nhìn thấy một người đàn ông đang lén lút thập thò đứng trước cửa quán cà phê của mình. Trong lòng cô chợt dâng lên nỗi bất an, muốn tránh đi cũng không kịp nữa vì đối phương đã phát hiện ra cô mất rồi.
Người đó lập tức lao nhanh đến trước mặt Võ Hạ Uyên, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Sao, không muốn nhìn thấy anh mày à?” Võ Hạ Uyên mấp máy môi: “Đã nói rồi, tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.” Người đàn ông này tên là Phan Công Bảo, là anh trai trên danh nghĩa của cô. Lúc Võ Hạ Uyên mười hai tuổi thì được nhà họ Phan nhận nuôi, nhưng cuộc sống của cô ở đó lại tệ hơn cả khi ở cô nhỉ viện.
Võ Hạ Uyên biết rõ, nhà họ Phan muốn gả cô cho một kẻ có tiền giàu có, sau lại tính dùng sính lễ đó để cưới vợ cho Phan Công Bảo.
Để đạt được điều đó mà bọn họ lại chọn cho cô một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi.
Võ Hạ Uyên thà chết không chịu, người nhà họ Phan nói rằng trừ khi Võ Hạ Uyên cũng đưa ra tiền sính lễ là sáu trăm mười hai triệu, nếu không thì buộc phải gả đi.
E Võ Hạ Uyên không còn cách.nào đành phải h bán một quả thận. Nhà họ Phan sẽ không quan tâm cô sống chết như thế nào, họ chỉ cần tiền mà thôi. Vì vậy, tiền bán thận là sáu trắm tám mươi triệu, toàn bộ bị bọn họ lấy đi hết.
Võ Hạ Uyên không thèm để ý, nhưng đổi lại, cô muốn được tự do.
Về sau, Võ Hạ Uyên đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Phan, đã ba năm rồi cô chưa gặp lại Phan Công Bảo, cớ sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây? “Không sao, dù gì thì chúng ta cũng đã từng là anh em. Hôm nay anh trai muốn đến thăm em gái cũng không có gì quá đáng phải không?” Ánh mắt Phan Công Bảo dạo một vòng trên người Võ Hạ Uyên.
“Lâu rồi không gặp, em ngày càng xinh đẹp lên nhỉ.“ Nói xong anh ta định tiến lên sờ Võ Hạ Uyên.
Cô nhanh chóng lùi về sau một bước: “Tôi đã kết hôn rồi, xin tự trọng giùm!” Phan Công Bảo vô cùng mất hứng mà hừ một tiếng: “Được, tôi tự trọng ““- Anh ta nói xong thì chỉ quán cà phê của Võ Hạ Uyên: “Đó là quán em mở à? Không tệ, có thể chiếm được miếng đất ngon như vậy, chắc những năm nay kiếm được không ít tiền nhỉ? Sao, không định báo đáp nhà họ Phan chúng tôi một phần à?” Võ Hạ Uyên trừng to mắt, cô cảm thấy khiếp sơ trước độ vô liêm sỉ của người đàn ông này.
Danh Sách Chương: