Mục lục
Cưới Ngay Kẻo Lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 341: Anh muốn đào tạo cậu ấy sao?

Trương Tấn Phong thuộc phái hành động, nói muốn đón con về, ngày hôm sau Đức.

Minh đã ngồi lên chiếc máy bay tư nhân về Nga, Võ Hạ Uyên nôn nóng ở nhà đợi ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được tiếng chuông cửa reo lên Tim của Võ Hạ Uyên đập “thình thịch thình thịch”, lâu lắm rồi chưa nhìn thấy Đức Minh, qua video thì thấy được thằng bé đã lớn hơn rất nhiều, không biết nó có muốn gần gũi với mình không, Võ Hạ Uyên vừa mở cửa, hai cánh tay nhỏ đã dang rộng ra: “Mẹ ơi mẹ!”

“Ôi!” Võ Hạ Uyên mũi cay xè, đem con trai ôm vào lòng, mẹ con hai người, con hôn mẹ rồi mẹ hôn con, hôn nhau hết nửa ngày trời.

Trương Tấn Phong từ trên lầu đi xuống: “E hèm”

“Ba!” Đức Minh rất xúc động, quay người muốn đi đến ôm Trương Tấn Phong, thì bị Võ Hạ Uyên ngăn lại: “Trên người ba con có vết thương, ngoan nào.

“Không sao” Trương Tấn Phong cẩn thận bế Đức Minh qua, cường độ động tác quá không lớn: “Như vậy là được rồi, con trai của ba lại cao hơn rồi”

Cả gia đình đoàn tụ ở nước ngoài, trong phòng khách tràn ngập tiếng động “bạch bạch bạch” chạy tới chạy lui của Đức Minh. Võ Hạ Uyên vừa bận bịu trong nhà bếp vừa cảm thấy chua xót, nên sớm đón Đức Minh đến, thằng bé này cũng thật là, rõ ràng là muốn đến, nhưng trong video lại không bao giờ đề cập tới một chữ.

Đợi Đức Minh chạy mệt rồi thì đi đến ngồi bên cạnh Trương Tấn Phong, Trương Tấn Phong thuận tiện hỏi thử gần đây thằng bé đã học được những gì.

“Vẫn còn đang trò chuyện à” Võ Hạ Uyên dọn cơm trưa ra: “Đức Minh, có món bánh phù dung mà con thích ăn nhất đây nè”

“Mẹ tuyệt vời nhất!” Đức Minh vẫn là thích nịnh nọt Võ Hạ Uyên, nhưng lúc trước chỉ biết có chút xíu xiu, bây giờ lại tiến bộ hơn rồi.

Trương Trúc Phương chăm sóc đứa nhỏ rất tốt, chủ yếu là do gen của Trương Tấn Phong, lớn lên không đứng đăng chút nào.

Ban đêm cả gia đình nắm trên giường, Đức Minh tay trái ôm một người, tay phải ôm một người, khuôn mặt mềm mại dễ thương trằng hồng, vô cùng hài lòng.

Nhưng mà sống cùng chưa đến hai ngày, Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đồng thời phát hiện ra một vấn đê vô cùng nghiêm trọng, đó là Trương Đức Minh mắc chứng trung nhị bệnh(*), thế mà lại đến sớm như vậy!

(*)Trung nhị bệnh: ý chỉ những thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì, có những hành động và ý nghĩ quá mức tự cho là đúng.

“Mẹ, mẹ để con giúp mẹ lấy đồ!” Trương.

Đức Minh không cho Võ Hạ Uyên có cơ hội mở miệng, đã ôm lấy một cái hộp không nhẹ nghiêng ngả đi tới phòng bếp, trong miệng lâm bầm: “Một người đàn ông chân chính phải có dũng khí bảo vệ thứ đồ quan trọng nhất với mình!”

Võ Hạ Uyên: ‘…”

Trương Đức Minh loạng choạng té xuống đất, ngay khi Trương Tấn Phong định cúi người đỡ nó, thì thãng bé đã đứng dậy phủi đất trên người xuống, vô cùng khí phách nói: “Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối sẽ không vì thất bại mà rơi một giọt nước mắt”

Trương Tấn Phong: “…

Trương Trúc Phương sẽ không dạy thằng bé nói những lời này, Trương Tấn Phong bắt đầu điều tra những người xung quanh, tầm mắt rơi vào một thanh niên tên là Lê Hào, lý lịch của đối phương rất sạch sẽ, nhưng sau khi vào ET thì đều giữ những chức vụ không quan trọng lắm, sau đó trong một lần được Trương Trúc Phương nhìn trúng, trở thành tài xế đưa đón của Trương Đức Minh, nghe Trương Trúc Phương nói rằng, Đức Minh rất thích Lê Hào. Khi họ văng nhà Đức Minh sẽ chơi với Lê Hào. Trương Trúc Phương biết Hào có học vấn cao, nói năng cũng rất có độ, vì thế bèn ngầm chấp nhận.

Thì ra là vậy, Trương Tấn Phong đã hiểu, đúng lúc người đưa Đức Minh đến Nga lần này là Lê Hào, Trương Tấn Phong liền gọi người đến xem thử.

Lê Hào dáng dấp vừa phải, cao khoảng một mét bảy tám, vóc người gầy gò, khuôn mặt nhìn rất trẻ trung, nếu không biết trước rằng cậu ta đã hai mươi sáu tuổi, thì Võ Hạ Uyên sẽ cho rằng đối phương vừa mới thành niên thôi.

Đức Minh vừa nhìn thấy Lê Hào, đã phấn khích hét lên: “Dũng sĩ, anh đến rồi!”

Lê Hào có chút sợ hãi, lắp bắp nói: “Dạ vâng, thỉnh thoảng tôi sẽ kể cho cậu chủ nhỏ nghe vài câu chuyện cổ tích”

Trương Tấn Phong nhướng mày: “Truyện cổ tích sao?”

Lê Hào nói bổ sung: “Thỉnh thoảng, sẽ kể vài thứ gì đó tương đối nhiệt huyết… Bởi vì khi tôi đưa đón cậu chủ nhỏ, phát hiện cậu ấy luôn ở một mình, tôi liền hỏi cậu chủ nhỏ thích cái gì, cậu ấy hỏi tôi có thể kể vài câu chuyện không”

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Lê Hào nói xong nhanh chóng giải thích: “Tổng giám đốc Tấn Phong, những gì tôi kể đều là những thứ tôi thích lúc còn nhỏ, không hề có hại đến sự phát triển của trẻ nhỏ đâu ạ”

Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đều không lên tiếng, Lê Hào lập tức cảm thấy bi ai.

Thực ra là do câu nói “Cậu ấy luôn ở một mình” của cậu ta đã đánh thẳng vào đáy lòng của hai người, Đức Minh luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, rất lạc quan, trong video miệng lưỡi cực kỳ ngọt, không thể nào nhìn ra trong lòng lại cất giấu tâm sự, nhưng thăng bé là con trai của Trương Tấn Phong, chỉ số IQ và EQ đều cao vượt mức bình thường, thắng bé đã sớm hiểu rõ về đạo lí đối nhân xử thế, do đó tự nhiên sẽ có rất nhiều phiền muộn, nhưng mà ba mẹ không có ở bên cạnh, Trương Trúc Phương lại không thể hiểu được điều đó, vừa may gặp được Lê Hào, Đức Minh liền học theo những dáng vẻ của Lê Hào, nhưng cẩn thận suy nghĩ, Trương Tấn Phong lại thấy rằng con trai anh là một người kiên quyết, vững vàng, có tiền đồ, rất tốt là khác.

“Tổng giám đốc Tấn Phong, tôi…” Lê Hào vô cùng thấp thỏm lo lắng, đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ rời khỏi ET.

“Tôi đều biết” Trương Tấn Phong giơ tay ngăn cản: “Tôi đã đọc qua lý lịch của cậu, cũng không tệ lắm, vào ET đã được ba năm rồi đúng chứ? Sao vẫn chỉ là một nhân viên quèn? Còn chạy đến làm tài xế cho con trai tôi?”

Lê Hào thấy Trương Tấn Phong không có ý truy cứu trách nhiệm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu nói: “Tổng giám đốc Tấn Phong, bây giờ có bao nhiêu người chen chúc muốn giành cơ hội vào ET, trình độ học vấn của tôi ở đó chỉ có thể coi như là trung cấp, người giỏi hơn tôi chất đây đống ra đó, không được trọng dụng cũng là chuyện bình thường”

Bình thường? Trương Tấn Phong khế cau mày, nội bộ ET như thế nào không ai có thể hiểu rõ bằng anh, tất nhiên Lê Hào nói không sai, người có trình độ học vấn cao trong công ty rất nhiều, nhưng cũng có không ít người có trình độ học vấn thấp hơn Lê Hào, tại sao những người đó đều leo lên được mà Lê Hào thì lại không có ai biết đến?

Nhìn lại hoàn cảnh gia đình của Lê Hào, Trương Tấn Phong đã hiểu, mồ côi cha, trong nhà chỉ có một người mẹ neo đơn, nói đơn giản một chút, chính là không có ai dẫn dắt cho cậu ta.

Đột nhiên, Trương Tấn Phong nổi lên một ý nghĩ.

Tạm xem như để báo đáp Lê Hào vì đã trông nom con trai mình.

“Cậu trở về liên lạc với Tống Nhiên”

Trương Tấn Phong trâm giọng nói: “Theo anh ta làm một thời gian thử xem”

Lê Hào chớp chớp mắt, mất mấy giây mới hiểu được ý của Trương Tấn Phong, ngay lập tức hưng phấn đến nói năng lộn xộn: “Tổng, Tổng giám đốc Tấn Phong, ý của anh là…” Cậu cúi người thật sâu xuống: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tấn Phong ạ!”

“Đừng vội cảm ơn” Trương Tấn Phong hời hợt nói: “Được hay không còn phải dựa vào năng lực của cậu, từ trước đến nay bên cạnh tôi không giữ lại kẻ vô dụng”

Lời này nói ra không có chút khách sáo nào, nhưng Lê Hào không hề có ý sợ hãi hay kinh ngạc, thay vào đó là không ngừng gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi, Tổng giám đốc Tấn Phong!”

Đợi sau khi Lê Hào rời đi, Võ Hạ Uyên ôm Đức Minh nhẹ giọng hỏi: Anh muốn đào tạo cậu ấy sao?”

“Cũng không thể cứ coi Tống Nhiên như: siêu nhân mà sai bảo mãi được”

Trương Tấn Phong nói tiếp: “Anh thấy người này rất thú vị, tạm thời xem thử đã”.

Nghĩ đến ánh mắt quá mức trong vắt của Lê Hào, Võ Hạ Uyên phụ hoạ: “Đúng là thú vị”

€ó thể ở trong Phong Thiên ba năm mà không được lên chức, có lẽ chưa có chuyện đen tối nào mà chưa từng gặp qua, dù cho như vậy vẫn có thể giữ được ý muốn ban đầu, một là quá rộng lượng một là quá có sức nhẫn nhịn.

Đức Minh ngẩng đầu: “Dũng sĩ đi 2”

Trương Tấn Phong: “… Con nói chuyện đàng hoàng lại cho ba!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK