Cuối cùng một ông cụ tổng kết rằng: “Đêm đó người quan hệ với cô là con trai út của tôi, nếu cô đã mang thai con của nhà họ Trương thì tôi nhất định sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với cô.” “Không cần!“ Võ Hạ Uyên không hề sợ hãi: “Tôi có thể tự nuôi con của mình.” Ông cụ hơi người dựa vào sô pha, đôi mắt lập tức trở nên u ám: “Con cháu nhà họ Lệ không thể lưu lạc bên ngoài được.” Mà tối hôm đó, Võ Hạ Uyên cũng đã gặp được con trai nhỏ của ông cụ = chính là bố đứa trẻ, cũng là gã đàn ông phát sinh ra chuyện tình một đêm với cô – Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong có một gương mặt đẹp trai khiến người ta vừa nhìn thấy là không thể quên được. Đôi mắt anh yên lặng như hồ nước sâu thăm thẳm, chẳng hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh đẹp trai hơn Trương Thiên Định những chỉ vì quá nghiêm nghị nên khiến Võ Hạ Uyên liên tưởng tới tro tàn khi nhang đã cháy hết trước pho tượng Phật trang nghiêm. Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, cho dù anh chỉ nhìn cô chăm chú một lát nhưng vẫn khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy chật vật vì bản thân đã hoàn toàn bị nhìn thấu, không thể trốn tránh.
“Con còn nhớ cô ấy không?” Ông cụ hỏi Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Ông cụ cười nói: “Bố còn tưởng cả đời này con sẽ không chạm vào phụ nữ đấy.” Câu nói đó như mở ra ký ức đã đóng bụi của Trương Tấn Phong. Lần này, ánh mắt anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên sáng hẳn lên: “Là cô?” Nói rồi, đôi mày đẹp hơi nhíu lại: “Sao cô lại ở đây?” “Cô ấy mang thai con của con“ Ông cụ nói tiếp: “Vậy nên ý của bố là hai đứa kết hôn đi.” Vào lúc nghe thấy tiếng “con” được thốt ra từ miêng ông cụ, Trương Tấn Phong hơi sững SỜ, tuy nhiên sau đó vẻ mặt của anh dần dần trở nên lạnh lão.
Võ Hạ Uyên đoán chắc rằng anh đang nghĩ mình tự tìm tới cửa để dùng đứa con làm điểm yếu uy hiếp bố anh.
“Không liên quan gì đến cô bé.” Ông cụ tự nói: “Từ khi con về nước, bố đã cho người theo dõi con rồi. Bố cũng biết chuyện hai đứa qua đêm với nhau hai tháng trước, bố cứ tưởng con thích cô Uyên nhưng lại không ngờ hai đứa không hể liên lạc với nhau. Song ngay lúc bố định cho qua chuyện này thì…“ Ông cụ giơ tay Trương Tấn Phong lằng lặng lắng nghe, cuối cùng bỗng thốt một câu: “Có thể bỏ đứa bé đi mà” Võ Hạ Uyên che bụng lui về sau hai bước, cô hạ giọng bảo: “Đừng… tôi có thể tự nuôi con, không làm phiền đến nhà các người đâu “Cô biết một người mẹ đơn thân nuôi con khó khăn thế nào không?” Rốt cuộc trên mặt Trương Tấn Phong cũng có chút cảm xúc khác biệt, ánh mắt anh châm chọc như thể đang cho rằng Võ Hạ Uyên nói thế chẳng qua chỉ để đối phó tạm thời mà thôi.
Nhưng Võ Hạ Uyên vẫn giữ vững lập trường: “Tôi muốn nó, tôi có thể chăm sóc nó, tôi sẽ không làm phiền các người.” “Bỏ đứa bé mà cũng có thể nói ra khỏi miệng được à? Đấy là cháu trai của bố, không thể bỏ được!” Ông cụ phản đối.gay gắt.
Nhưng Trương Tấn Phong không hề thay đổi quan điểm, cuộc nói chuyện vào đêm đó kết thúc không mấy vui vẻ.
Chỉ mấy ngày sau Trương Tấn Phong lại tìm tới, anh nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên với vẻ mặt không rõ vui hay giận: “Cô đúng là biết cách dùng thủ đoạn nhỉ? Vì thứ trong bụng cô mà giờ bố tôi đang nằm trong bệnh viện rồi.
Lúc đó Võ Hạ Uyên mới biết để giữ lại đứa bé và khiến Trương Tấn Phong cưới cô mà ông cụ đang khỏe mạnh lại tự làm khổ mình để rồi phải nhập viện.
Trương Tấn Phong ngồi hút thuốc trước mặt Võ Hạ Uyên. Đợi một điếu cháy hết, anh mới cất giọng lạnh lùng: “Kết hôn với tôi.” Võ Hạ Uyên ngẩng gương mặt đầy sợ hãi lên nhìn anh: “Anh nói gì?” “Kết hôn với tôi. Giọng Trương Tấn Phong vừa kiên định vừa ngông cuồng, đáy mắt anh vô cùng thâm trầm: “Tôi không muốn khiến bố tôi khổ sở, vây nên chúng ta kết hôn đi.”
Danh Sách Chương: