Mục lục
Tuyến xe cuối ngày mang số 13
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu Viên hiếm khi hoảng loạn như vậy nên nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của hắn ta tôi liền vội vàng bò dậy khỏi giường, thay quần áo rồi theo hắn đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ.

Hiện trường của cửa hàng thủ công mỹ nghệ vô cùng lộn xộn, cửa kính bị đập vỡ nát, bên trong các tượng gỗ bị ném nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất.

Nhìn thấy Đầu Viên tới, mấy thằng đệ tóc nhuộm vàng hoe sợ hãi lật đật đứng nép vào một bên, cúi đầu chờ lệnh.

Đầu Viên quắt mắt hỏi:

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nói lại nghe coi!"

Thằng đệ đứng cạnh bên lắp bắp nói:

"Cường ca, rõ ràng tối hôm qua trước khi ra về em đã kiểm tra rất cẩn thận, em là người cuối cùng rời khỏi cửa hàng cho nên em khóa cửa rất kỹ, em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, lúc em vừa đến thì cửa hàng đã như vậy rồi, em xem camera giám sát thì... giống như..."

Thằng đệ này sợ hãi nhìn Đầu Viên, sau đó nó cúi gằm đầu xuống, càng nói giọng nó càng run và nhỏ lại.

Đầu Viên giận dữ gào to:

"Có phải giống như pho tượng gỗ đang trưng bày sống dậy không?"

"Dạ dạ đúng rồi, em xem camera giám sát thì thấy lúc đầu pho tượng đó vẫn đứng im trong tủ, nhưng sau đó không hiểu sao lại biến mất, tiếp theo là em nhìn thấy một người dáng đi cứng ngắc đang lục lọi khắp nơi trong cửa hàng"

Pho tượng người bằng gỗ mà thầy Chu đã khắc ánh mắt được xem như báu vật của cửa hàng cho nên được đặt trang trọng trong một tủ trưng bày bằng kính, tôi liền đưa mắt nhìn sang hướng đó, lúc này kính bên ngoài đã vỡ, tượng bên trong cũng không còn, chỉ còn trơ trụi lại cái đế để chưng vật phẩm mà thôi.

Đầu Viên không nói gì nữa, vội vàng đi vào trong phòng đặt màn hình giám sát.

Lúc bật máy tính lên, vừa liếc nhìn qua tôi đã choáng váng.

Đoạn video giám sát đã bị hư không thể mở lên được.

Đầu Viên tức giận đập bàn một cái rồi trừng mắt nhìn thằng đệ tóc nhuộm vàng, thằng đệ đầu vàng hoe này sợ hãi đến nỗi bước thụt lùi về sau một bước suýt chút nữa là ngồi phịch luôn xuống đất

"Cường ca, thực sự em không có đụng gì đến đoạn video đó cả, lúc nãy em vừa xem nó vẫn chạy bình thường mà"

"Không phải do chú mày tào lao cứ đú hết trang web bậy này đến trang web bậy khác, web đen trong nước hay ngoài nước gì đâu đâu cũng có dấu răng của chú mày thì máy tính đâu có tràn ngập virut như vầy chứ? Chú mày không có sở thích gì lành mạnh khác sao?"

Thằng đệ này bị Đầu Viên rờ trúng điểm yếu nên chỉ biết đứng co ro run lẩy bẩy trong góc phòng.

Tôi khuyên nhỏ Đầu Viên:

"Anh cũng đừng quá căng thẳng, biết đâu có trộm vào chôm đồ thì sao?"

Tôi vừa nói xong thì chuông điện thoại của Đầu Viên reo vang, hắn không thèm xem thử ai gọi tới mà bực bội bấm nghe máy luôn.

Hắn chưa nói được hai câu thì lắc đầu bảo hắn chưa nhìn thấy nó bao giờ, hắn không biết, sau đó thì đưa điện thoại cho tôi nghe và nói:

"Con mẹ nó, tìm cậu đó!"

Tìm tôi?

Lòng tôi trở nên hoang mang liền nhận lấy điện thoại rồi đưa lên nghe.

Đó là giọng của Tiểu Châu. Sau khi tôi nói "alo" thì Tiểu Châu vội vàng nói:

"Xong phim rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Tôi nghe vậy liền thất kinh hồn vía, có phải do hôm qua tôi đã dùng con dao khắc mắt súc sinh để khắc mắt cho tượng người bằng gỗ và bị ông nội của Tiểu Châu phát hiện rồi không? Tôi cẩn thận hỏi:

"Sao vậy? Nội của em đã phát hiện ra cái pho tượng kia rồi hả?"

"Không phải chuyện đó, tối qua lúc ông nội kiểm hàng thì không phát hiện ra nhưng sáng nay thì tui không còn thấy cái tượng đó đâu nữa"

"Sao kia?"

Tôi kinh ngạc kêu lên.

Bên này Đầu Viên vừa mới bị mất một tượng người bằng gỗ, bên chỗ Tiểu Châu cái tượng gỗ kia cũng không còn ở đó, sao lại trùng hợp đến như vậy chứ?

Tôi nói:

"Em còn bị mất cái gì nữa không?"

"Không mất gì hết ngoài cái tượng gỗ mà tối qua anh đã khắc ánh mắt thôi à"

"Được rồi, đợi xíu anh chạy qua đó giúp em tìm nó liền"

Nghe xong, tôi vội vàng trả lại điện thoại cho Đầu Viên, mặc kệ hắn ở đây, tôi lật đật chạy qua cửa hàng điêu khắc của ông cháu Tiểu Châu.

Cửa hàng nhà Tiểu Châu đang mở cửa, tôi vừa đến thì cũng đúng lúc gặp thầy Chu đang đi ra ngoài, thầy Chu vẫn còn nhớ tôi nên thấy tôi đến thầy ấy liền cười nói:

"Anh bạn trẻ đến đây có việc gì sao?"

Tôi liếc nhìn Tiểu Châu đang đứng bên cạnh, lí nhí đáp:

"Dạ thưa thầy Chu, con tới đây không có chuyện gì hết, chỉ là... con đến tìm Tiểu Châu"

Ông cụ nghe vậy thì thoáng sửng sốt liền quay đầu sang nhìn cô cháu gái, nhưng sau đó mặt ông cụ giãn ra, ông ta mỉm cười rồi gật đầu nói:

"Được rồi, tìm Tiểu Châu hả, vậy hai đứa cứ nói chuyện đi, thầy sẽ trở lại sau"

Vừa nói, ông cụ vừa xách một túi lớn rồi vui vẻ đi ra ngoài.

Thấy thầy Chu đã đi xa, tôi và Tiểu Châu vội vàng đi vào bên trong. Tôi hỏi:

"Sao cái tượng gỗ mà anh khắc ánh mắt lại bị mất được chứ? Nhà em bị trộm đột nhập hả?"

Tiểu Châu lo lắng nói:

"Rõ ràng tối hôm qua tui đã đặt chung cái tượng gỗ đó với những cái tượng khác, vậy mà sáng nay đã không thấy nó đâu, hơn nữa, trừ cái tượng gỗ đó ra thì không bị mất thêm bất cứ cái gì khác, không giống như bị trộm đột nhập vào nhà đâu"

Tôi không dám nói cho Tiểu Châu biết về việc cái tượng gỗ được khắc ánh mắt ở trong cửa hàng chỗ Đầu Viên cũng đã biến mất nhưng trong lòng thầm nghĩ: Thật kỳ lạ, nếu không phải bị kẻ trộm lấy cắp không lẽ hai cái tượng gỗ được khắc ánh mắt này đã mọc chân và bỏ trốn sao?"

Không nói thêm gì nữa, tôi và Tiểu Châu vội vàng tìm kiếm khắp mọi nơi trong nhà kể cả nhà bếp lẫn nhà vệ sinh, chỗ nào cũng soi thật kỹ nhưng tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng của cái tượng gỗ kia đâu cả.

Tôi mệt mỏi, đầu đổ đầy mồ hôi, bất chợt tôi nhìn thấy một gian phòng ở phía sân sau liền hỏi:

"Chúng ta vào đó tìm thử xem, có khi nào ông của em phát hiện thấy cái tượng gỗ đó sai sai nên đem vào phòng làm việc của ông để xem xét rồi không?"

Tôi vừa nhấc chân định bước về phía căn phòng thì Tiểu Châu vội vàng kéo tôi lại, nghiêm nghị nói với tôi:

"Không được vào đó, đây là phòng điêu khắc của nội tui, không thể tùy tiện bước vào, tui cũng không được phép vào trong đó"

"Phòng điêu khắc? Sáng hôm qua lúc anh tới đây anh còn thấy nội của em ngồi ngoài phòng khách để khắc gỗ mà?"

Tiểu Châu nghiêm mặt nói:

"Những món hàng bình thường thì nội đều ngồi ngoài phòng khách để khắc, nhưng khoảng nửa năm đổ lại đây ông nội bắt đầu vào căn phòng này để khắc đồ, không biết ông khắc gì ở trong đó mà mãi vẫn chưa làm xong"

Tay nghề của thầy Chu thì tôi đã từng chứng kiến qua, con dao điêu khắc gỗ ở trong tay thầy ấy cứ uyển chuyển linh hoạt giống y như một kiếm khách đang múa kiếm, vậy món hàng gì mà thầy ấy gọt tỉa cả nửa năm rồi vẫn chưa xong? Không lẽ đó là một pho tượng khổng lồ hay sao?"

Tiểu Châu càng nói như vậy lại càng khơi gợi tính tò mò trong lòng tôi, tôi rất muốn vào trong đó để xem một chút liền gỡ tay Tiểu Châu ra, nói:

"Không sao đâu, anh không có đụng chạm gì lung tung đâu, anh chỉ vào xem một xíu coi có cái tượng gỗ bị mất kia có ở đây không thôi mà!"

Tiểu Châu vẫn nhất định không để cho tôi đi vào, cô ấy đứng chặn trước cửa phòng, trợn mắt nói:

"Tui nói không được là không được, nội còn không cho tui vào bên trong thì làm sao tui có thể để cho một người ngoài như anh bước vào trong đó được chứ?"

Thấy Tiểu Châu cương quyết như vậy nên tôi cũng không muốn làm khó cô ấy nữa, hai chúng tôi quay trở lại phòng khách tiếp tục tìm cách.

Lúc đầu còn nói chuyện vui vẻ nhưng càng nói thì tôi càng cảm thấy có gì đó sai sai, Tiểu Châu đang đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, cuối cùng tôi chính là tội nhân trong câu chuyện này còn cô ấy chỉ là một nạn nhân vô tội mà thôi!

Vẫn biết là tôi che dấu về việc cái tượng gỗ được khắc ánh mắt kia, không đem trả lại pho tượng ấy cho cô ta nhưng chuyện này cũng đâu phải là lỗi của tôi nếu như lúc đó cô ta không xếp nhầm nó vào thùng hàng thì đâu có xảy ra chuyện?

Đúng thật là phái nữ cho dù lớn hay nhỏ thì đều không bao giờ nói lý lẽ mà!

Sau khi đã phân chia trách nhiệm về vụ này xong, tôi bất đắc dĩ nói:

"Giờ cũng không thể tìm thấy nó rồi, hay là anh lại đi mua gỗ rồi chúng ta làm lại một cái tượng khác nha"

Tiểu Châu thở dài, xua tay ngăn lại, nói:

"Nội tui đang đi ra ngoài để mua gỗ đó, chỉ một lát nữa thôi nội sẽ quay về, không kịp đâu"

Tôi không hiểu lắm liền hỏi lại:

"Tiểu Châu nè, đó cũng chỉ là một cái tượng gỗ thôi mà, ở đây có sẵn dao và gỗ sao em không làm đại một cái khác đi hoặc là thú nhận thẳng với thầy Chu là được rồi!"

Mặt mày Tiểu Châu lộ rõ sự lo lắng, nói:

"Anh không biết đó thôi, nội tui yêu quý tượng gỗ như cuộc sống của nội vậy đó, nếu tui đốt nhà luôn cũng không sao nhưng nếu đụng đến mấy cái tượng gỗ của nội thì xác định là thê thảm rồi đó, hồi xưa lúc tui còn nhỏ đã vô tình làm hư một cái tượng gỗ mà bị ăn đòn gần chết, lần này thì đặc biệt là nguy to rồi vì đây là một cái tượng đã được khắc ánh mắt..."

Tiểu Châu càng nói càng tỏ ra sợ hãi, cô ấy thu mình lại ngồi co ro trên ghế sofa, mắt rưng rưng muốn khóc.

Tôi rất thắc mắc liền hỏi:

"Tượng gỗ có khắc ánh mắt với không được khắc ánh mắt thì khác nhau ở chỗ nào ta, không phải trước giờ thầy Chu không bao giờ khắc ánh mắt cho tất cả các sản phẩm của thầy ấy sao?"

"Những tượng gỗ có khắc ánh mắt đều không phải dùng để bán, nội đem tất cả chúng cất vào một căn phòng chỉ dành riêng cho chúng"

"Dành riêng một phòng để cất tượng gỗ?"

Tôi không thể nào tưởng tượng nỗi, thậm chí còn cảm thấy khiếp sợ, nhìn thầy Chu rất hiền từ không có vẻ gì kỳ quái bất thường cả nhưng không ngờ ông ta lại dành riêng cả một căn phòng để cất tượng gỗ.

Tôi còn chưa hết hoang mang thì Tiểu Châu lại nói tiếp:

"Trong căn phòng đó không những chỉ có những tượng người bằng gỗ được khắc ánh mắt mà còn có cả chó mèo do ông nội chạm khắc và có cả một số đồ nội thất nhỏ nữa"

Tôi hoảng sợ nuốt nước miếng, theo tôi biết thì khi an táng người chết, người ta sẽ đốt một ngôi nhà giấy và một bộ hoàn chỉnh y như vậy cho người chết, trong khi đó thầy Chu không phải là người chết thì tại sao ông ấy lại làm bộ đồ này?

"Lúc nãy anh đã tìm khắp nơi mà đâu có thấy căn phòng nào giống như vậy đâu?"

Tiểu Châu nói:

"Đó là phòng ngủ của ông nội, anh cũng không được phép vào trong đó"

Con nhỏ này đúng thật là đáng ghét mà, cô ấy vừa muốn con ngựa phải chạy mà lại không muốn cho con ngựa ăn cỏ.

Muốn tôi giúp nhưng hết cái này không được đến cái kia bị cấm, tôi không muốn ngồi đây lãng phí thời gian với cô ta nữa, tôi đứng lên định trở về giúp Đầu Viên tìm pho tượng gỗ bị mất tích kia. Tôi nói:

"Anh sẽ trở về cửa hàng của lão trọc ngáo ngơ để tìm lại một lần nữa cái pho tượng mà em đã xếp nhầm kia, nếu như tìm được nó rồi thì không cần quan tâm về cái pho tượng mà chúng ta đã làm giả nữa"

Tiểu Châu nghe vậy liền vội vàng hỏi:

"Anh còn có thể tìm được nó không đó? Hồi sáng tui gọi cho ổng ổng còn bảo là chưa thấy nó bao giờ mà?"

"Thì cứ để anh thử xem sao, có gì anh sẽ gọi cho em sau nha"

Vừa nói tôi vừa trao đổi số điện thoại với Tiểu Châu sau đó mặc áo khoác vào và vội vàng rời khỏi cửa hàng nhà cô ấy.

Hôm nay chính là ngày 15 âm lịch, tôi còn không biết sẽ có tai họa gì để mà tự bảo vệ tính mạng cho tôi nữa vậy mà lại còn ở đây lo tìm kiếm người gỗ ở tận hai nơi, tôi cười nhạt rồi đưa tay lấy thuốc lá thì phát hiện gói thuốc đã hết sạch nên ghé vào một siêu thị nhỏ gần đó để mua.

Sau khi thanh toán hóa đơn xong thì tôi nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang xì xầm bàn tán mấy chuyện vặt vảnh ở nhà.

Một người phụ nữ trung niên đang nhìn và nói chuyện với một chị gái có mái tóc uốn xoăn tít:

"Chị nghe nói con chó con của nhà em vừa bị bọn trộm chó thả bả tối qua hả?"

Chị gái tóc xoăn thở dài:

"Haizz, em đã nuôi nó được mấy năm rồi, em khóc cạn nước mắt luôn đó"

"Bọn trộm chó này thật sự là vô lương tâm mà, tụi nó quả thật không phải là con người mà, bà ngựa nó chứ, bắt được chúng thì phải đập cho chết mới hả dạ, mà tối qua em có thấy tụi nó không?"

"Thấy, lão Tống nhà em suýt chút nữa là tóm được nó, nhưng mà nhìn nó cao lêu nghêu trông rất đáng sợ"

"Cái đám cô hồn các đảng này chuyên làm những chuyện không ra gì mà, chắc mặt mày của nó cũng khô đét chứ gì, mà trông nó như thế nào, em nói cho mọi người cùng biết để sau này cùng đề phòng giúp em"

Chị gái tóc xoăn nhăn mặt nói:

"Thật sự là rất đáng sợ, mũi và miệng của hắn thì không sao nhưng cặp mắt của hắn cực to và lồi cả ra ngoài, nhìn cứ giống như là mắt của con trâu vậy đó..."

Tôi nghe đến đây mà hoang mang cực độ, bao thuốc vừa mới mua đang cầm trong tay rơi bịch xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK