Phương pháp mà cụ Khâu nói cho tôi cũng không phức tạp gì cả, cụ ấy cho tôi một cây nến màu đen và ba người giấy màu trắng, dặn tôi khi về nhà thì lấy cây nến ra đốt lên và để ở bệ cửa sổ, nếu như ngọn lửa của cây nến chuyển từ màu vàng sang màu xanh lá cây thì lập tức ném người giấy xuống đất.
Tôi đương nhiên chấp nhận kế hoạch câu dụ này, tôi lấy cây nến và người giấy cất vào trong ngực rồi trở về nhà chuẩn bị cho kế hoạch.
Tôi tin tưởng vào phương pháp của cụ Khâu, vừa nghĩ tới việc tối nay sẽ bắt được con quỷ này, biết được chính xác nó là ai tôi liền vô cùng phấn khích.
Lời nguyền của chiếc xe số 13 đã ám ảnh tôi suốt thời gian qua, và việc con quỷ suốt ngày cứ lượn lờ bên cạnh tôi cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Mặc dù vẫn chưa biết được lời nguyền của tuyến xe số 13 bắt nguồn từ đâu, nhưng tới thời điểm này, tôi đoán lời nguyền này chắc chắn có liên quan đến 3 vụ tai nạn xe ở đập nước năm đó, hơn nữa, con quỷ này cũng nhất định có dính dáng trong đó.
Hiện tại tôi như bị một lớp sương mù bao phủ. Mọi người đều nói tôi đang gặp nguy hiểm nhưng tôi lại không thấy được kẻ thù, cho nên, nếu như cụ Khâu tóm được con quỷ này, chỉ cần biết hắn là ai, tôi nhất định sẽ điều tra ra được những bí mật ẩn giấu đằng sau đó.
Sau khi về đến nhà, tôi không dám chậm trễ, vội vàng theo lời cụ Khâu lấy cây nến đen ra thắp lên và đặt ở bệ cửa sổ, tôi run sợ nằm trên giường nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu vàng của cây nến, thật sự nó sẽ biến thành màu xanh lá cây sao?
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, nửa đêm đầu thì mọi chuyện vẫn bình thường nhưng nửa đêm về sáng thì thật sự khó chịu, màn đêm yên tĩnh không hề có cái gì khác thường xảy ra, tôi chán nản ngáp ngắn ngáp dài nhìn chằm chằm vào ngọn nến.
Đêm nay con quỷ kia không tới sao?
Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, quyết định nhắm mắt lại một lúc, sau đó lại mở mắt ra quan sát cây nến, cứ như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần rồi tôi ngủ quên lúc nào cũng không biết.
Lúc tôi giật mình tỉnh dậy thì đã hai giờ rưỡi sáng, cây nến đen lúc này cũng đã cháy hết 2/3 rồi, tôi đưa mắt nhìn vào ngọn lửa lập tức hoảng sợ tỉnh cả người, không biết từ bao giờ màu vàng của ngọn lửa đã biến thành màu xanh lá cây rồi!
Tôi chỉ ngủ có một lúc vậy mà đã xảy ra chuyện, tôi hốt hoảng thò tay vào túi áo nhưng lại không tìm thấy 3 người giấy màu trắng mà cụ Khâu đã cho tôi đâu cả.
Ngọn nến vẫn đang cháy nhưng càng ngày càng yếu đi, ngọn lửa cũng dần dần thay đổi, không còn cháy mạnh như lúc trước nữa.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng thì bỗng nhiên một tiếng "cót két" vang lên, cánh cửa sổ cạnh giường đã được tôi đóng chặt tự nhiên bật mở.
Tôi mặc kệ không quan tâm vì còn hoảng sợ tìm kiếm người giấy, mồ hôi hột túa ra thành dòng, tối nay không có gió, thế quái nào cửa sổ lại bị mở ra? Con quỷ này nhất định là đang ở cạnh tôi rồi!
Càng hoảng càng loạn, tôi nhớ rõ ràng đã cất mấy người giấy màu trắng ở trong túi, tại sao vừa mới ngủ một lúc tỉnh lại lại không tìm thấy chúng nó đâu?
Đêm nay vốn dĩ trời rất oi bức không có một chút gió nào vậy mà giờ đây đột nhiên gió lớn lại nổi lên, cơn gió lạ này rít lên ghê người, cửa sổ gỗ bị va đập liên tục, điều khiến tôi tuyệt vọng là cây nến trên bệ cửa sổ với ngọn lửa màu xanh lá cây đã bị gió thổi tắt.
Trong phòng không có ánh nến lập tức chìm vào đêm đen.
Tôi thừ người ngồi trên giường, một tay vẫn còn để nguyên trong túi áo, bóng tối khiến lòng tôi trở nên sợ hãi, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, có phải con quỷ đó đang ở cạnh tôi không?
Tôi vội vàng bò xuống khỏi giường, vịn tường lần mò trong bóng đêm đi đến chiếc tủ bên cạnh vì tôi biết trong hộc tủ có cây nến cùng cái bật lửa, tôi cần ánh sáng!
Bàn tay cầm điện thoại của tôi đã đổ đầy mồ hôi, đang lúc gấp gáp tôi lại không thể bật được lửa.
"Chi chi chi chi...."
Trong phòng đột nhiên nổi lên một tràng âm thanh kỳ quái giống như đang có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang bò vậy, tôi nghe mà tê rần cả da đầu.
"Cạch, cạch, cạch..."
Tôi vẫn đang cố gắng bật lửa hết lần này đến lần khác, bình thường chiếc bật lửa này chưa bao giờ lại như vậy, không hiểu sao hôm nay bật mãi vẫn không lên lửa.
Tôi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, tự trấn an bản thân: cụ Khâu đã nói con quỷ này không có ý hại tôi, không sao đâu, không sao đâu!
Tôi quyết định bỏ cái bật lửa xuống, dựa vào tủ và đối mặt với bóng tối xung quanh.
Chẳng biết tôi lấy đâu ra dũng khí mà lại hướng vào giữa nhà chửi lớn:
"Lão Đường, chú Sáu, Thang Nghiêu, tôi biết là một trong số các người, ngon thì bước mẹ nó ra đây!"
Tôi vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy hình như chân tôi bị một bàn tay nào đó túm chặt.
Dưới ánh sáng yếu ớt tôi cuống cuồng cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện ra trên mặt đất có một người đàn bà tóc dài lõa xõa che mặt với bộ đồ trắng toát đang nằm trên mặt đất, một tay nó nắm chặt cổ chân tôi, tay còn lại đang bò nhanh về phía trước.
Tôi hét lên kinh hãi và rút chân lại nhưng không ngờ người phụ nữ này khỏe đến mức khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Chân phải của tôi còn đang bị giữ chặt, đột nhiên tôi lại nhìn thấy một người đàn bà áo trắng tóc dài khác y chang người đàn bà đang giữ chân tôi đang từ từ bò qua.
Thôi xong!
Chân tôi đang bị túm chặt có muốn chạy cũng không chạy được, con nữ quỷ kia nếu bò qua tới chắc tôi chỉ còn có nước chờ bị nó xé xác ra thôi!
Mồ hôi lạnh của tôi túa ra ướt hết cả quần áo, không phải là cụ Khâu bảo chỉ có một con quỷ đến tìm tôi thôi sao? Vậy làm sao giờ lại có tận hai con kia chứ?
Tôi càng nghĩ càng hoảng sợ bởi những chuyện kinh hoàng sắp xảy đến với tôi, ngay lúc đó, sau lưng tôi lại có một con nữ quỷ khác mặc đồ trắng, tóc tai rối bời đang bò tới.
Là ba con!
Cả ba con nữ quỷ giống như ba con nhện vậy, chúng nó đang bò về phía trước, vừa bò vừa phát ra những âm thanh "chi chi.." ghê người.
Tôi gào thét điên cuồng, dùng chân còn lại đạp cật lực lên đầu con nữ quỷ.
Con nữ quỷ dường như không hề đau đớn, đầu nó đã bị tôi đạp vẹo sang một bên nhưng nó dường như sống chết gì vẫn túm chặt lấy cổ chân tôi.
Con nữ quỷ thứ hai cũng vừa bò đến nơi, một tay nó túm chặt lấy cánh tay phải của tôi.
Một chân một tay của tôi đã bị giữ chặt, tôi không thế giãy giụa được nữa đành bất lực trơ mắt nhìn con nữ quỷ thứ ba đang đưa hai cánh tay dài chộp về phía tôi.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên tôi chợt nghe một tiếng mèo kêu.
"Meo..."
Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy một con mèo mun mập mạp to lớn nhảy từ cửa sổ của tôi vào nhà và hướng thằng về phía ba con nữ quỷ lao tới!
Đôi mắt của con mèo mun trong bóng tối sáng quắt giống như hai viên dạ minh châu vậy, tôi thậm chí còn không nhìn thấy rõ thân hình của nó mà chỉ thấy hai con mắt trôi lơ lửng trên không trung.
Tôi đã cố hết sức nhưng vẫn không thể thoát được nên tôi nghĩ con mèo mun có nhào tới cũng vậy thôi. Nhưng điều mà tôi không ngờ tới là khi con mèo mun vừa nhảy đến thì tôi bỗng cảm thấy cổ chân được buông lỏng ra.
Con nữ quỷ đã thả tôi ra!
Tôi liền cúi đầu nhìn thì quả nhiên không còn thấy bóng dáng của nữ quỷ đâu, tôi vội vàng rút chân lại và lùi về phía sau.
Không hề có trận chiến nảy lửa nào giữa mèo mun và nữ quỷ xảy ra cả thế nhưng dần dần cánh tay đang bị giữ chặt của tôi cũng được thả ra.
Trong nháy mắt, ba con nữ quỷ bỗng nhiên biến mất.
Tôi vội vàng bò dậy, nhặt lại chiếc bật lửa và tiếp tục bật lửa, cuối cùng lần này tôi cũng bật được lửa lên, sau khi thắp được cây nến trên bàn, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển cầm cây nến soi một vòng quanh phòng và ngạc nhiên phát hiện:
Có ba người giấy màu trắng đang nằm trên mặt đất!
Tôi ngồi xổm xuống nhìn kỹ ba người giấy màu trắng này và kinh hãi khi phát hiện ra đây chính là ba người giấy mà cụ Khâu đã đưa cho tôi!
Thảo nào tìm mãi không thấy, nhưng làm sao chúng lại nằm trên mặt đất?
Tôi lại cẩn thận quan sát một lần nữa, vị trí của ba người giấy này có hai người ở phía trước, một người ở phía sau hoàn toàn trùng khớp với vị trí của ba con nữ quỷ kia.
"Meo..."
Tôi thất thần nhìn, con mèo mập bên cạnh đang nhìn tôi chằm chằm và kêu lên một tiếng.
Tôi nhớ con mèo mun này chính là con mèo được nuôi trong phòng phía đông ở nhà cụ Khâu.
Sau khi mèo mun kêu lên một tiếng liền lười biếng nhảy lên giường của tôi, nằm sấp trên giường ngủ.
Lòng tôi như dậy sóng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi có ba con nữ quỷ mặc đồ trắng đến tìm tôi đòi lấy mạng đó có phải là hiện thân của người giấy không?
Kể cũng lạ, từ khi con mèo mun vào nhà, không chỉ khiến cho bọn nữ quỷ rút lui mà tiếng gió rít quỷ dị bên ngoài cũng ngừng lại.
Tóm lại, đêm nay có biến nhưng không nguy hiểm đến tính mạng là một chuyện tốt.
Đầu tôi đổ đầy mồ hôi, mệt mỏi, thẩn thờ nắm chặt ba người giấy trong tay ngồi ở mép giường.
Con mèo mun ngủ ở cạnh bên, tôi giữ chặt cây nến vì sợ nó sẽ tắt một lần nữa.
Tôi cứ ngồi yên như vậy cho đến khi gà gáy. Trời sáng dần, tôi nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, tôi cứ tưởng Thủy Liên đem cơm tới cho tôi nhưng người bước vào nhà không ngờ lại là cụ Khâu.
Nhìn thấy cụ Khâu, tâm trạng tôi trở nên phức tạp, cụ ấy đưa cho tôi ba người giấy là để bắt quỷ nhưng tại sao tối hôm qua chúng lại biến thành quỷ để bắt ngược lại tôi?
Nhưng nếu như cụ Khâu cố ý hại tôi thì cần gì phải làm phức tạp như vậy chứ? Hơn nữa, tại sao con mèo mun của cụ ấy lại đến cứu tôi?
Sau khi nhìn quanh phòng một vòng, cụ Khâu nhìn chằm chằm mấy người giấy trong tay tôi một hồi rồi chậm rãi hỏi:
"Tối hôm qua mi ngủ hả?"
Tôi không nói gì chỉ khe khẽ gật đầu.
Cụ Khâu đi tới lấy lại những người giấy trong tay tôi, cười nói:
"Đúng là tấm chiếu mới chưa trãi sự đời, rõ ràng là biết có quỷ đang lởn vởn quanh mình vậy mà còn có thể ngủ được, mi cũng khá là to gan đó"
Cụ Khâu nói vậy làm tôi có chút quê quê, tôi hỏi lại:
"Tối hôm qua cháu đã nhìn thấy quỷ nhưng không phải là một con mà có tận ba con nữ quỷ mặc đồ trắng"
“Ha ha ha”
Cụ Khâu nghe vậy liền cười một tràng, nói:
"Nữ quỷ? Còn không phải là ba người giấy kia sao? Ta ở nhà phát hiện ra đám người giấy bị sai khiến nên liền vội vàng sai tiểu Bạch đến cứu mi đó"
Tôi nghe mà giật nảy mình, ý cụ ấy nói tiểu Bạch chính là con mèo mun mập kia sao?
Cụ Khâu vừa xé nát ba người giấy vừa nói:
"Mi cũng không nên lo lắng gì nhiều, ba người giấy mà ta cho mi thật ra không có vấn đề gì cả, chỉ là do mi ngủ nên bị con quỷ kia lợi dụng và sai khiến ngược lại mà thôi, con quỷ này quả thật không hề đơn giản chút nào!"
Tôi vốn có chút nghi ngờ đối với cụ Khâu nhưng sau khi được cụ ấy giải thích như vậy thì thực sự những điều ấy rất có lý!
Hơn nữa, sai lầm lớn nhất là do tối qua tôi đã ngủ quên.
"Ý cụ bảo con quỷ này sẽ vẫn sử dụng người giấy của cụ sao?"
Cụ Khâu gật đầu.
Tôi vừa định tiếp tục hỏi bỗng nhiên nhớ lại một chuyện liền quay đầu nhìn xung quanh khẽ nói:
"Trời ơi, chúng ta cứ nói lớn như vậy lỡ con quỷ nó nghe thấy hết rồi sao?"
"Bây giờ trời sáng rồi, hắn không có ở đây, không sao đâu"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hỏi:
"Cụ Khâu, tối qua quả thật là do lỗi của cháu, vậy tối nay cụ có thể dùng lại cách này để bắt hắn được không?"
Cụ Khâu lắc đầu nói:
"Không được, dĩ nhiên là không được, tối nay mi khỏi phải lo, cứ để đó cho ta"
Lúc chúng tôi đang nói chuyện thì Thủy Liên đem bữa sáng đến cho tôi, vừa bước vào nhà đã thấy cụ Khâu đang trò chuyện say sưa với tôi nên tròn mắt ngạc nhiên.
Cụ Khâu thấy Thủy Liên đi vào liền không nói gì nữa, quay bước trở về nhà.
Chờ sau khi cụ Khâu đi khỏi, tôi báo cho Thủy Liên biết về việc cô bé đã trở lại và hoàn toàn mạnh khỏe, ngoài ra, tôi còn nhấn mạnh việc cô bé mất tích hoàn toàn không liên quan gì đến cụ Khâu cả.
Lúc bấy giờ Thủy Liên mới cảm thấy yên tâm, tôi lại bảo Thủy Liên tối nay tôi không ăn cơm nên cô ấy không cần đến. Lúc đầu Thủy Liên không đồng ý nhưng nhìn thái độ kiên quyết của tôi cuối cùng cô ấy cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
Tôi rửa mặt, sau khi ăn sáng xong tôi lại vội vàng chạy đến nhà cụ Khâu để bàn kế sách bắt quỷ tối nay.
Có lẽ do màn trình diễn tệ hại của tôi đêm qua đã khiến cụ Khâu thất vọng cho nên cụ ấy chỉ cho tôi một cây nến đen bảo tôi đốt và đặt ở bệ cửa sổ giống tối hôm qua vậy. Cụ ấy bảo chỉ cần đợi cụ ấy đến, tôi không cần làm bất cứ điều gì khác.
Mặc dù tôi không biết phải làm sao nhưng cũng không còn cách nào khác, sau khi về đến nhà, tôi chỉ biết chờ đợi.
Tôi mòn mỏi chờ đến lúc trời tối thì cô bé lại đến.
Tôi rất lo lắng sợ cô bé sẽ gặp nguy hiểm nên không để cho bé ở lại chơi mà lập tức bảo bé ấy về nhà.
Sau khi thắp cây nến đen lên xong, tôi nằm dài trên giường nhìn trần nhà, trong lòng thấp thỏm không yên.
Đêm đã về khuya, tối hôm qua tôi đã trãi qua một đêm kinh hoàng nên giờ đây tôi không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Tôi cố ý mở cửa sổ cạnh giường muốn chừa cho mình một lối thoát phòng trường hợp bất trắc tôi còn có thể nhảy qua cửa sổ để thoát thân.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa vàng của cây nến đen như vậy, cũng không biết đã trãi qua bao lâu thì ngọn lửa từ từ biến thành màu xanh lá cây!
Tôi hít một hơi khí lạnh, nó tới rồi!
Tôi nuốt nước miếng ực một cái, mặc kệ tim đang đập loạn xạ, tôi vẫn giả vờ bình tĩnh nằm im trên giuờng.
Không bao lâu sau, tôi phát hiện ngọn lửa của ngọn nến đen trên bệ cửa sổ đang từ từ lệch đi, như thể có ai đó đang thổi nó!
Tôi lo lắng giữ chặt tấm chăn bông, trong lòng thầm nghĩ ngọn nến này chắc không đến nổi tắt trước khi cụ Khâu đến đó chứ!
Ngọn lửa của cây nến bị thổi nghiêng ngã, ngọn lửa cũng dần nhỏ lại, ngay lúc nó gần như bị dập tắt thì trong sân bỗng vang lên một tiếng "ầm"!
"Két két két..."
Cánh cửa lớn đã bị đẩy ra, sau đó là một loạt tiếng bước chân nho nhỏ.
Tiến vào nhà lại chính là một hàng dài người giấy nhỏ xíu!
Những người giấy nhỏ xíu này di chuyển rất nhanh, khi bước vào phòng, họ nhanh chóng nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn ngay cửa sổ.
Tôi ngạc nhiên nhìn cảnh đó mà căng thẳng tột đỉnh, có phải những người giấy này đang bao vây con quỷ đó bên trong hay không?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì nhận thấy những người giấy này đột nhiên run rẩy dữ dội, giống như là trong vòng có một thứ gì đó dang vùng vẫy cố trốn thoát ra khỏi vòng vây vậy.
Tôi đang rất lo lắng về những người giấy này.
"Lộp cộp, lộp cộp..."
Lại một đội người giấy nhỏ khác đi tới nhanh chóng tạo thành một vòng vây khác ở bên ngoài nhóm người giấy cũ.
Bị hai vòng người giấy bao vây, thứ gì đó bên trong đang muốn thoát ra cũng trở nên yếu đi.
Một lát sau, cuối cùng thì cụ Khâu cũng đến.
Cụ Khâu bước vào nhà nhìn thấy hai đội người giấy thì mỉm cười, nói:
"Mèn ơi, thật sự là không dễ dàng gì để bắt được mi heng"
Tôi vội hỏi:
"Cụ Khâu à, trong vòng vây này chính là con quỷ tới tìm cháu sao?"
Cụ Khâu gật gật đầu nói:
"Chính là nó đó, hiện tại chúng ta không thấy được hình dạng của hắn nhưng đợi đến lúc trời sáng thì hắn sẽ phải hiện hình thôi!"
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn bị bắt rồi!
Cụ Khâu không nói gì thêm, chỉ đi tới giường ngồi cùng tôi quan sát hai vòng tròn người giấy trên mặt đất.
Cứ như vậy, chúng tôi ngồi đợi trời sáng, trong thời gian này, hai đội người giấy liên tục có người ngã xuống, cụ Khâu thấy vậy thì chau mày nhưng vẫn trấn an tôi bảo rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Mặc dù có nhiều người giấy ngã xuống nhưng cũng hên là số lượng người giấy quá nhiều hơn nữa trời cũng sắp sáng rồi, chỉ cần trời sáng là mọi chuyện kết thúc!
Kẻ bị bao vây trong vòng kia chính là lão Đường, là chú Sáu hay là Thang Nghiêu?
Tim tôi như thắt lại, chăm chú nhìn vào vòng tròn không chớp mắt.
Những ngày bình thường tôi cảm thấy trời rất nhanh sáng, nhưng khi thực sự mong đợi thì cảm giác trời rất lâu sáng.
Tốc độ ngã xuống của người giấy càng lúc càng nhanh, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng chỉ có thể thầm cầu nguyện, nhất định phải cố lên!
Đến tầm bốn giờ, cả hai đội người giấy chỉ còn sót lại đúng hai người.
Một khi người giấy ngã xuống hết thì coi như những việc làm của cả đêm nay trở thành công cốc, nhưng trời đang sáng dần, không bao lâu nữa trời sẽ thực sự sáng hẳn!
Tôi siết chặt nắm tay đến nỗi móng tay bấu cả vào trong thịt, hy vọng rằng hai người giấy cuối cùng này sẽ đứng vững cho đến lúc trời sáng !
Sau một vài phút, lại một người giấy gục xuống, một người, chỉ còn lại duy nhất một người giấy cuối cùng!
Đầu tôi đổ đầy mồ hôi, ngay cả thở tôi cũng thở thật khẽ chỉ sợ thở mạnh sẽ làm người giấy nhỏ bé kia ngã xuống, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu xuất hiện, chỉ cần một xíu nữa thôi, một xíu xiu nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc!
Người giấy cuối cùng này đang chiến đấu kịch liệt với con quỷ, mặc dù nó không ngừng run rẩy nhưng vẫn đứng vững ở đó, xem ra nó vẫn có thể giữ vững cho đến khi trời sáng hẳn!
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tôi nghe thấy một tiếng "két".
Cửa nhà bị mở ra, là Thủy Liên đem cơm sáng đến cho tôi!
Nếu chỉ cửa mở không cũng sẽ không sao, đằng này nó kéo theo một luồng gió lùa vào khiến người giấy cuối cùng kia cuối cùng cũng bị thổi ngã rạp xuống mặt đất!