Tên mắt trâu đột ngột quỳ xuống khiến tôi hoảng sợ.
Tôi liền hỏi:
"Tôi giúp gì được chứ? Giúp ngươi bắt chó hả?"
Người đàn ông mắt trâu lắc đầu nói:
"Tôi bất đắc dĩ mới phải bắt chó để uống máu, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi phá hủy tất cả các pho tượng người bằng gỗ được khắc ánh mắt ở trong nhà của lão Chu với"
Tôi khá sốc khi nghe được lời cầu xin này. Những tượng gỗ được thầy Chu khắc ánh mắt không dùng để bán mà được thầy ấy cất trong một căn phòng dành riêng cho chúng, vậy thì tại sao tôi lại phải phá hủy chúng chứ?
Người đàn ông mắt trâu thấy tôi nghi ngờ liền nói tiếp:
"Thật ra các pho tượng gỗ đều không phải là vấn đề, mấu chốt là ở ba con dao khắc gỗ của lão Chu ấy, nhìn bề ngoài thì nó chỉ là mấy con dao bình thường thôi nhưng thực chất nó chính là ba con dao đồ tể!"
Dao đồ tể sao?
Tôi khiếp sợ nhìn hắn ta, những lời hắn vừa nói ra khiến tôi không thể nào tưởng tượng ra được.
"Tổ tiên nhà lão Chu trước giờ đều là thợ điêu khắc gỗ, vì để khắc ra những sinh vật sống có linh tính, bọn họ đã bán linh hồn cho quỷ dữ mà đi theo hướng tà môn ngoại đạo, cho nên, họ đã dùng 3 con dao này để sát sinh!"
Tôi không biết rốt cuộc hắn đang muốn nói với tôi điều gì nên vẫn lẳng lặng lắng nghe.
"Ba con dao khắc này, 1 con dùng để giết người, 1 con dùng để giết súc sinh, con còn lại dùng để giết chim, ba con dao này đã được truyền qua rất nhiều thế hệ rồi, truyền đến đời của lão Chu thì đã được luyện xong"
"Khoan đã!"
Tôi thấy hắn ta càng nói thì mắt của hắn càng ánh lên rõ sự căm thù liền vội vàng cắt ngang, tôi hỏi:
"Ngươi khoan hãy nói đến chuyện mấy con dao kia đã, trước tiên hãy nói cho tôi biết rốt cuộc ngươi là gì? Tại sao lại có thân hình là một con người nhưng cặp mắt lại là mắt của trâu?"
Người đàn ông mắt trâu nghe tôi hỏi thì lúng túng không biết phải làm sao, cuối cùng hắn khẽ trả lời:
"Tôi là một con người!"
"Ngươi là người sao? Không phải ngươi chính là sản phẩm do ta tạo ra sao? Không phải ngươi chính là pho tượng gỗ mà đã bị ta khắc ánh mắt bằng con dao súc sinh sao?"
Hắn lắc đầu nói:
"Không phải vậy đâu, pho tượng mà anh khắc đây nè"
Vừa nói hắn vừa móc trong túi ra một pho tượng người bằng gỗ.
Tôi nhận lấy chiếc tượng gỗ sau đó quan sát thật kỹ. Nó chính xác là pho tượng mà tôi và Tiểu Châu đã cùng song kiếm hợp bích để tạo ra đây mà!
Tôi vẫn không thể nào hiểu được, nếu như người đàn ông mắt trâu này không phải biến ra từ pho tượng gỗ vậy thì tại sao đôi mắt của hắn lại quái dị như thế kia chứ?
Sau khi đưa pho tượng gỗ cho tôi, hắn tiếp tục nói:
"Hôm đó tôi đã nghe trộm được câu chuyện mà anh và Tiểu Châu đã bàn với nhau về việc khắc ánh mắt cho tượng gỗ, sau đó tôi đã chờ anh đi về và lén đi theo sau"
"Lúc đó ở trong nhà chỉ có mình tôi với Tiểu Châu, ngươi ở đâu mà lại có thể nghe lén được chứ?"
"Tôi trốn thoát khỏi tầng hầm bí mật ở dưới đất của lão Chu và nấp ở trong phòng phía sau nhà"
Tôi hít sâu một hơi, càng nghe người đàn ông mắt trâu này nói, não tôi càng xoắn lại. Tôi không hiểu liền hỏi:
"Tầng hầm bí mật ở đâu? Mà ngươi bị ai giam ở trong đó vậy?"
"Chúng tôi bị lão Chu lừa đến đây và nhốt trong tầng hầm bí mật ở dưới đất, tôi là người duy nhất trốn thoát được, hiện tại còn có mấy chục người vẫn còn đang bị nhốt ở đưới đó"
Người đàn ông mắt trâu nói đến đây thì kích động đến nổi cả người run bắn lên.
Câu chuyện càng ngày càng thú vị, tôi càng nghe hắn nói càng cảm thấy sợ hãi, không lẽ nhà của thầy Chu là đầu mối của cả một hệ thống buôn người sao?
Tôi bước tới đỡ hắn dậy, hắn nói tiếp:
"Tầng hầm bí mật của lão Chu nằm ở dưới đất ngay bên dưới phòng làm việc của hắn ở sân sau, bên trong đó có một cánh cửa bí mật dẫn vào một đường hầm thẳng tới một mật thất nơi mà hắn đang giam giữ các nạn nhân"
Nghe hắn nói về căn phòng làm việc của thầy Chu tôi cũng có chút ấn tượng, khi tôi và Tiểu Châu đi tìm pho tượng gỗ tôi đã phát hiện ra căn phòng này, lúc đó tôi đã rất muốn vào đó xem một chút nhưng Tiểu Châu bảo đó là nơi ông nội của cô ấy làm việc nên nhất định không cho tôi vào.
Tôi lật qua lật lại cái tượng gỗ đang cầm trên tay rồi nói:
"Tại sao thầy Chu lại nhốt các người ở dưới tầng hầm bí mật đó vậy?"
Người đàn ông mắt trâu liền thở dài, hắn bắt đầu kể lại:
"Chúng tôi sống ở Thương Khâu, Hà Nam. Vào nửa năm trước, lão Chu đến thôn của chúng tôi tuyển thợ học nghề, tất cả chúng tôi đều muốn học việc, mấy chục người trong thôn liền đến đăng ký đi theo lão ta để học nghề. Lúc chúng tôi mới tới đây thì mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường, nhưng càng về sau thì tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn lắm, lão ấy đem tới rất nhiều thùng gỗ đựng đầy máu của các loài động vật, mỗi một thùng máu hắn lại thả vào đó một pho tượng người bằng gỗ không có mắt, mỗi ngày hắn đều bắt chúng tôi uống một ngụm máu trong các thùng gỗ ấy, hắn bảo làm vậy để có thể nâng cao khả năng điêu khắc của chúng tôi, mặc dù tôi không đọc nhiều sách nhưng tôi đâu có ngu, điêu khắc là một lĩnh vực nghệ thuật, không thể nào mà uống máu lại có thể nâng cao kỹ năng của bản thân được, việc này quả thật rất đáng sợ và quá tà môn"
Tôi nghe đến đây thì cảm thấy quá khó tin nhưng chỉ gật gật đầu rồi nói:
"Sau đó thì sao? Anh có uống không?"
"Không muốn uống cũng buộc phải uống, lão Chu đứng xem chúng tôi uống máu nên không thể nào không uống được. Sau khi uống máu, không những tay nghề chúng tôi không được nâng cao mà ngược lại tôi cảm thấy chúng tôi dần dần thay đổi, tôi có cảm giác đầu óc chúng tôi trở nên đần độn hơn, tay chân cũng trở nên chậm chạp, vụng về hơn."
"Chuyện tà môn như vậy mà sao các anh không chống cự lại? Tại sao lại sợ một lão già như vậy chứ?"
Người đàn ông mắt trâu buồn bã lắc đầu nói:
"Vẫn còn ý thức nhưng khi đó đầu óc đã trở nên ngu muội, lúc chúng tôi muốn chống lại thì cũng đã quá muộn, cơ thể của chúng tôi đã hoàn toàn không thuộc về chúng tôi nữa rồi, nói không ra lời, chân nhấc không lên nổi, không thể điều khiển được bản thân, sau đó thì bị lão ta nhốt ở trong tầng hầm bí mật ở dưới đất."
Người đàn ông mắt trâu nói đến đây thì ứa nước mắt, rất khó hình dung ra được những cực hình mà anh ta đã nếm trãi trong suốt thời gian vừa qua.
"Sau khi lão Chu giam cầm chúng tôi ở trong căn phòng bí mật nằm sâu dưới lòng đất của lão thì lão ấy bắt đầu vớt các pho tượng gỗ mà trước đây lão đã thả vào các thùng gỗ đựng máu ra, sau đó lão ấy bắt đầu nhìn vào từng người chúng tôi mà khắc ánh mắt cho từng cái tượng gỗ tương ứng bằng con dao dùng để khắc ánh mắt cho súc sinh của lão ấy. Chính lão ấy đã lầm bầm về truyền thuyết của 3 con dao này khi ngồi khắc ánh mắt cho tượng gỗ ở đó."
Thầy Chu cố ý dùng dao súc sinh để khắc ánh mắt cho các tượng người bằng gỗ sao?
Chuyện này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi cmnr, nghe anh ta nói mà đầu tôi đổ đầy mồ hôi khi hình dung ra những cảnh tượng ghê rợn đó.
"Sau khi lão Chu khắc xong ánh mắt cho các pho tượng gỗ thì các anh em thôn dân của chúng tôi cũng bắt đầu thay đổi về ngoại hình, có người miệng biến thành mỏ gà, có người tai biến thành tai chó, có người lại mọc cả đuôi của hồ ly, còn tôi... mắt của tôi biến thành mắt trâu như vầy đây!"
Nói xong câu này, người đàn ông mắt trâu thở dài.
"Vậy tại sao anh đã trốn thoát rồi lại còn tìm tôi để cầu cứu?"
Người đàn ông mắt trâu lại trở nên kích động, anh ta nói:
"Bởi vì tôi nghe được cuộc trò chuyện của anh và Tiểu Châu, chỉ có anh mới có cơ hội tiếp cận gia tộc nhà lão Chu. Tôi đã lấy trộm pho tượng gỗ mà anh đã khắc ánh mắt đồng thời cũng lấy cắp pho tượng mà lão Chu đã khắc ánh mắt đặt ở trong cửa hàng của bạn anh, với bộ dạng lúc này của tôi thì tôi không thể nào đi báo cảnh sát được nên chỉ còn có thể làm cách đó để gây sự chú ý của anh, chỉ có như vậy tôi mới có thể cầu cứu anh nhờ anh giúp đỡ mà thôi, hiện tại, em trai ruột của tôi vẫn còn đang bị nhốt ở trong đó..."
Nói xong, anh ta lại vội vàng nói:
"Nếu như anh không tin tôi thì canh đến khi trời tối anh hãy tìm cách lẻn vào trong đó đi, không biết lão ta đã yểm bùa chú gì đó lên người chúng tôi mà chúng tôi cảm thấy rất sợ ba con dao kia của lão ấy, nhưng anh thì khác, chỉ có anh mới có thể cứu được chúng tôi thôi!"
Nói xong, anh ta lại quỳ sụp xuống.
Những lời này của anh ta đã lật đổ hoàn toàn tam quan* của tôi và thậm chí lật đổ luôn hình tượng của thầy Chu mà tôi đã từng hết sức kính trọng này, tuy nhiên, đây chỉ là lời nói từ một phía của con quái vật kia, tôi cần phải đi kiểm chứng xem đó có phải là sự thật không, nhất định tôi phải xuống cái mật thất kia để kiểm tra mới được!
*Tam quan bao gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan của con người. Thế giới quan chính là cách bạn đối đãi với thế giới này như thế nào, giá trị quan tức là điều gì quan trọng đối với bạn, nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Tôi lại đỡ anh ta lên và nói:
"Anh yên tâm đi, nếu như đây là sự thật thì tôi nhất định sẽ nhúng tay vào"
Người đàn ông mắt trâu nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng nắm chặt cánh tay tôi vừa lay vừa hỏi:
"Anh thật sự chịu giúp chúng tôi sao? Anh phải nhớ kỹ, chỉ cần phá hủy những cái tượng gỗ nhuốm máu ở dưới mật thất kia là được, sở dĩ tôi có thể tỉnh táo được như thế này là do lão Chu đã vô tình làm hư cái tượng gỗ đại diện cho tôi cho nên tôi đã hồi phục lý trí mà trốn thoát được đó!"
Tôi hít sâu một hơi, sau đó tôi tìm cho anh ta một phòng trọ nhỏ để nghỉ ngơi còn tôi thì trở về ký túc xá ở công ty một mình.
...
Trên đường trở về phòng trọ ở ký túc xá, tôi vừa đi vừa suy nghĩ về những gì mà người đàn ông mắt trâu đã nói, tâm tư trĩu nặng. Vừa về đến phòng của tôi ở ký túc xá thì tôi nhìn thấy cả lão Lý và lão Đinh đều đang ở đây, tôi nghi ngờ hỏi:
"Ủa, không phải hai anh đưa tên trộm chó bị em đâm đi bệnh viện sao? Hắn sao rồi?"
Lão Lý liếc tôi một cái rồi nói:
"Đâm người ta một dao rồi cắm đầu bỏ chạy, cậu không thấy nhục sao?"
Lão Lý không biết được lý do vì sao mà tôi bỏ chạy nên lão ấy nói vậy cũng hoàn toàn hợp lý, tôi hỏi tiếp:
"Tên trộm chó bị em đâm có sao không? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
Lão Lý lắc đầu, gượng cười nói:
"Anh cũng không biết, hình như vết đâm cũng không sâu lắm, tụi anh muốn đưa hắn đi bệnh viện nhưng hắn một hai không chịu, cứ vậy mà ôm vết thương rồi bỏ chạy"
Lão Lý nói xong thì lấy con dao khắc ra ngắm nhìn nó rồi nói:
"Hứ, thật không tưởng tượng nổi, bình thường nhìn chú mày hiền lành như vậy ai ngờ ra tay cũng độc ác quá heng, rút dao ra nói đâm là đâm luôn!"
Tôi phì cười, lấy lại con dao từ tay của lão Lý rồi nói:
"Em thấy anh bị đánh mà, thôi được rồi Lý ca, em mệt quá, em đi ngủ đây, có gì ngày mai mình nói chuyện tiếp nha"
Lão Lý nghe vậy thì cười nói:
"OK, chú mày nghỉ sớm đi, thật không ngờ chú mày lại hành hiệp trượng nghĩa như vậy luôn đó, bữa nào anh mời chú mày một bữa cơm nha"
Nói xong, lão Lý cũng đi về phòng của mình.
Bữa nào mời ăn cơm hả, làm sao mà có thể từ chối một lời mời béo bở như vầy chứ. Nói vậy thôi chứ tôi biết thể nào ngày mai tôi cũng được lão ấy đãi một bữa hoành tráng mà!
Sau khi lão Lý rời đi, tôi nằm trên giường lắng nghe tiếng ngáy như sấm rền vang của cu Sáu và Đầu Viên, tôi nhìn chằm chằm vào con dao khắc mà trong đầu hiện lên hàng ngàn câu hỏi, tại sao thầy Chu lại làm như vậy, thầy ấy làm vậy vì cái gì chứ?
...
Sau khi trời sáng, tôi đem theo con dao khắc tìm đến cửa hàng nhà thầy Chu để dò xét.
Thầy Chu vẫn ngồi khắc gỗ ở bàn làm việc trong phòng khách như thường lệ, nhìn thấy tôi đến, ông ta vội vàng dừng tay lại, đứng lên lo lắng hỏi:
"Tối qua hắn có đến tìm con không?"
Tôi nhìn thấy Tiểu Châu đang ngồi trên ghế sofa, tôi quay sang gật đầu với thầy Chu rồi nói:
"Dạ có, một người đàn ông có đôi mắt trâu, thầy Chu, có phải là hắn không?"
Thầy Chu nghe vậy vội vàng trả lời:
"Đúng, đúng, chính là hắn, con quái vật có cặp mắt trâu, con có dùng dao khắc để giết hắn không?"
"Dạ con giết chết hắn rồi, con đã đâm thật sâu vào lưng của hắn"
Thầy Chu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta tỏ vẻ hài lòng sau đó ngồi trở lại bàn làm việc và tiếp tục công việc chạm khắc của mình.
Tôi lấy con dao khắc ra đặt trên bàn, chậm rãi nói:
"Thầy Chu ơi, hôm trước con tới đây con thấy phía sân sau nhà có một căn phòng mà thầy dùng để chạm khắc, thầy đang khắc cái gì đó rất lớn ở bên trong phải không ạ?"
Tôi để ý thấy nét mặt của thầy Chu thoáng có chút thay đổi, một lát sau ông ấy mới cười nói:
"Thầy đang nhận một công trình lớn, là điêu khắc trên gốc cây, thầy vẫn chưa làm xong đâu"
Mặc dù tôi không biết thực hư của chuyện cái mật thất nằm sâu bên dưới cái phòng điêu khắc đó nhưng qua biểu hiện trên khuôn mặt của thầy ấy vừa rồi thì tôi có thể khẳng định là ông ta đang nói dối.
Nhiêu đó là đủ rồi, tôi đứng dậy chào tạm biệt hai ông cháu rồi ra về.
Khi màn đêm buông xuống, tôi đã ẩn nấp ở một nơi gần cửa hàng của ông cháu thầy Chu từ rất sớm, sau đó tôi gọi điện thoại cho Đầu Viên nhờ hắn nói xạo với thầy Chu là tên mắt trâu vẫn chưa chết và chúng tôi vừa phát hiện ra tung tích của hắn, sau đó câu dụ thầy Chu rời khỏi nhà để sang chỗ đó.
Khoảng mười mấy phút sau thì tôi thấy Tiểu Châu đang vội vã đỡ thầy Chu ra khỏi nhà và đón taxi chạy đi.
Sau khi đã chắc chắn hai người đó đi thật xa rồi tôi liền nhanh chóng phá cửa sổ lẻn vào bên trong cửa hàng, căn phòng điêu khắc ở sân sau trong bóng tối nhìn cứ âm u ma quái rất đáng sợ.
Sau khi mở cửa phòng, ngoại trừ chiếc ghế gỗ đặt giữa phòng ra, quanh phòng bày la liệt các tác phẩm điêu khắc bằng gốc cây, tôi lục tung cả căn phòng một hồi lâu, người đã đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn không thể tìm thấy cái gọi là lối vào mật thất như những gì mà người đàn ông mắt trâu đã nói.
Người đàn ông mắt trâu này đang đùa giỡn với tôi sao?
Máu nóng trong người tôi bắt đầu sôi lên, tôi không tiếp tục tìm kiếm nữa mà ngồi phịch xuống cái ghế gỗ đang đặt ở giữa phòng, bỗng nhiên tôi cảm giác giống như sàn nhà phía bên dưới cái ghế có chút xộc xệch.
Tôi vội vàng leo xuống khỏi cái ghế, đẩy nó sang một bên rồi ngồi xổm xuống sàn nhà kiểm tra mấy miếng ván lót sàn.
Đúng như dự đoán, dưới sàn nhà có một đường hầm tối tăm có những bậc thang đi xuống phía dưới lòng đất, một cơn gió lạnh lùa tới khiến cả người tôi nổi hết da gà.