Mục lục
Tuyến xe cuối ngày mang số 13
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được hung tin này cả tôi và cu Sáu đứng chết lặng, tôi không tin được vào những gì mình nghe thấy liền hỏi lại:

"Thật sao? Đội trưởng Vương đã chết rồi sao?"

Lão Lý bất đắc dĩ nói:

"Không chết mới là lạ đó? Lái xe lao thẳng xuống đập nước mà còn sống được sao?"

Tôi sốc đến nỗi không thốt được lời nào. Mới hôm trước đội trưởng Vương còn cười nói với tôi, ông ta còn kể cho tôi nghe về những bí mật của ông ấy vậy mà chỉ trong tích tắc ông ấy đã trở thành người thiên cổ?

Ông ta bị chết đuối ư? Cả đời ông ta hận quỷ, mười năm làm nghề âm dương tiên sinh đi bắt quỷ vậy mà cuối cùng vẫn chết trong bàn tay của quỷ. Thật đúng là sinh nghề tử nghiệp mà!

Tôi không khỏi thở dài, ngày 15 âm lịch tháng này tôi vẫn bình yên vô sự nhưng đổi lại là mấy chục thôn dân cùng với vị đội trưởng của tôi đã phải bỏ mạng dưới đập nước sâu kia. Thật đúng là vận may trêu người, số phận trêu người!

Nói xong, lão Lý thở dài rồi bê thau rửa mặt đi vào nhà tắm.

Chúng tôi về phòng ở ký túc xá tắm rửa, thay quần áo, sau đó ăn uống qua loa rồi cùng đám đồng nghiệp bắt taxi đến đập nước ở thôn Đường Oa Tử.

Lúc bấy giờ, đập nước đã bị thôn dân của thôn Đường Oa Tử vây quanh, tiếng khóc than thảm thiết nghe ai oán cả một vùng sông nước, nhìn cảnh tượng này đủ biết đã có biết bao nhiêu gia đình tan nát, ly tan vì mất người thân trong chuyến xe định mệnh đêm qua.

Đã trãi qua 10 năm rồi, giờ đây, vụ tai nạn xe cộ năm ấy một lần nữa lại được tái hiện.

Trên mặt hồ, thấp thoáng vài chiếc thuyền nhỏ đang dùng lưới bắt cá để trục vớt thi thể dưới lòng hồ lên.

Sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua, hơn 20 xác chết đã được vớt lên xếp bên cạnh đập nước, trong số đó không nhìn thấy thi thể của đội trưởng Vương đâu cả.

Nghe đội trục vớt nói thì thi thể của tài xế vẫn còn đang ở trong xe, tay ông ta vẫn đang ghì chặt vô lăng nên không thể nào gỡ ra được, đành phải vớt chiếc xe lên trước rồi xử lý chuyện đó sau.

Sau khi tất cả thi thể của hành khách trong chuyến xe định mệnh đã được đưa hết lên bờ thì người ta bắt đầu trục vớt chiếc xe bus mang số hiệu 13 kia lên. Con hàng ve chai ấy bắt đầu được kéo từ từ ra khỏi mặt nước.

Quá là bi thương!

Trên thân xe dính đầy bùn đất phù sa ở dưới lòng hồ, bên trong xe, hàng hóa, thúng, sọt, đòn gánh và các dụng cụ của thôn dân vương vãi khắp nơi, bên trong buồng lái, đội trưởng Vương vẫn ngồi đó, mặc dù cơ thể ông ta đã bị nước làm cho biến dạng nhưng ông ấy vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng lưng, hai tay vẫn đang siết chặt vô lăng.

Có mấy người muốn kéo đội trưởng Vương ra khỏi xe nhưng không làm sao có thể gỡ tay ông ấy ra khỏi vô lăng được. Tôi nghẹn ngào thở dài khi nhìn thấy tấm cửa kính bên cạnh buồng lái vẫn đang rộng mở.

Có thể đội trưởng Vương không phải là một âm dương tiên sinh tài ba nhưng ông ta chắc chắn là một người đàn ông rất tốt, một tài xế có tâm nhất thế gian này rồi. Vì sao ư, vì trước đây tôi cũng từng lâm vào tình cảnh y như ông ta vậy. Nếu là một tài xế bình thường, khi thấy xe mất lái và lao về phía đập nước thì họ có thể nhảy ra cửa sổ để trốn thoát, bỏ luôn chiếc xe và hành khách trên đó, nhưng đội trưởng Vương đã không làm vậy, ông ấy chọn cách cố gắng điều khiển chiếc xe để cứu lấy hành khách của ông ấy đến hơi thở cuối cùng.

Cu Sáu không dám lại gần, cu cậu chỉ lặng lẽ đứng ở một góc phía xa và khóc đỏ cả mắt.

…………….

Tin tức về vụ tai nạn lần này cuối cùng đã không bị những thế lực đứng đằng sau che giấu, chỉ trong thoáng chốc, tin tức về nó lan tràn khắp mọi nơi ở trên mạng, trên báo đài và cả truyền miệng nhau nữa.

Các loại tin đồn thất thiệt về vụ tai nạn cũng nhanh chóng được các báo lá cải tung lên khắp mọi nơi. Không bao lâu sau, các vị quan chức cấp cao của chính phủ cuối cùng cũng lên tiếng đính chính về nguyên nhân của vụ tai nạn xe cộ này là do hệ thống phanh xe gặp vấn đề nên dẫn đến vụ tai nạn thương tâm kia. Tôi đọc bản tin thông báo này mà cảm thấy buồn cười.

Ngày 15 âm lịch đã trôi qua, cuối cùng thì lão Lưu cũng trở về. Buổi trưa hôm đó lão ấy đến công ty để tìm tôi. Nhìn thấy lão Lưu tôi bắt đầu than thở về việc lão ấy đã bỏ rơi tôi trong ngày 15 âm lịch định mệnh đó.

Lão Lưu nhếch mép cười rồi lạnh lùng nói:

"Ta phải đi tìm cái người bạn mà đã cho ta cái bản đồ giả về thung lũng Lá Đỏ để tính sổ với hắn!"

Đúng rồi, nếu mà lão Lưu không nhắc chuyện này thì suýt chút nữa là tôi quên béng mất, chuyến leo núi Trường Bạch hồi đó lão Lưu có đem theo một tấm bản đồ giả, xém chút nữa thôi là chúng tôi phải bỏ mạng ở Đầm lầy Quỷ rồi!

"Rồi sao rồi, ông có tìm được người đó không? Sao hắn lại lừa gạt ông vậy?"

Lão Lưu chống cây gậy mục của lão bước đi vài bước rồi mới trả lời:

"Tìm được hắn rồi nhưng sống chết hắn cũng không thừa nhận là đã cho ta cái bản đồ giả, suýt chút nữa là ta bị hắn hại cho mất mạng rồi"

Bản lĩnh của lão Lưu cũng không phải là dạng tầm thường, cho nên bạn bè của lão ấy ắt hẳn cũng là mấy lão đại trong giới đạo sỹ, vậy thì người mà đã cho lão ấy cái bản đồ giả kia chắc cũng không thể coi thường được.

Lão Lưu nói xong thì nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp:

"Ta nghe nói Vương Đắc Hỉ đã bị chết hồi tối hôm qua rồi phải không?"

Tôi thở dài.

"Chết mất tiêu rồi, giống y như cái chết của ba tài xế của mấy vụ tai nạn hồi cách đây 10 năm trước, nguyên xe tổng cộng 20 mạng người đều chết hết"

Lão Lưu nghe vậy thì nhíu mày, lạnh lùng nói:

"Đối thủ của mi cũng không hề đơn giản đâu, Vương Đắc Hỉ cũng được coi là một trong những hung thần sát quỷ ở trong giới âm dương tiên sinh, vậy mà đến hắn cũng không thể chịu nổi..."

"Haizzz, đúng là không đơn giản thật, không chỉ có con quỷ này không hề đơn giản đâu, lão Lưu nè, ông còn nhớ Mộng Nga đã từng nói vụ án tai nạn xe cộ này còn dính dáng đến một vị đại cao thủ nào đó không? Theo như Vương Đắc Hỉ nói thì người này chính là cục trưởng cục giao thông vận tải của thành phố, cũng chính ông ta đã phái Vương Đắc Hỉ đến công ty chúng tôi với danh nghĩa là đội trưởng đội xe nhưng thực chất bên trong là đến để bắt quỷ!"

Lão Lưu chăm chú nghe tôi nói và gật gù tỏ vẻ đồng ý.

Tôi nói tiếp:

"Tôi không biết vị cục trưởng này có dây mơ rễ má gì với con quỷ kia không nhưng hiện tại tôi đang bị kẹt giữa 2 bên, 1 bên là con quỷ kia ép tôi phải điều tra vụ án, bên còn lại thì cục trưởng uy hiếp bắt tôi không được nhúng tay vào, thật sự là tôi không biết phải làm sao cho đúng nữa!"

Lão Lưu vẻ mặt vẫn lạnh lùng không hề biến sắc, lão nói:

"Làm gì chứ, vấn đề là làm sao phải bảo vệ được tính mạng của mi kìa. Chuyến đi vừa rồi của ta cũng không phải không có thu hoạch gì từ tên bạn phản bội kia, ngược lại ta biết được một thông tin"

Nghe vậy tôi liền tò mò hỏi:

"Ông thu được thông tin gì vậy? Có liên quan tới tôi không?"

Lão Lưu gật gật đầu nói:

"Những chuyện xảy ra gần đây đều liên quan đến mi, ngay cả tên bạn lừa gạt ta cũng là do bị xúi giục, ta nghe hắn nói, vị đội trưởng trước kia của mi đã bị bắt ở tại một thôn nhỏ ở Tiêu Sơn, Hàng Châu đó"

Lão Ngô đã bị bắt rồi sao?" !

Tôi nghe lão Lưu báo tin này mà như sấm sét giữa trời quang. Tôi có thể thoát khỏi móng vuốt của cục trưởng cục giao thông vận tải thành phố kia là cũng nhờ vào việc lão Ngô nắm đằng chuôi, giờ lão ấy bị bắt rồi thì cái mạng nhỏ này của tôi cũng sẽ bị bóp nát trong một sớm một chiều mà thôi!

Đối với tôi, lão Lưu không phải là người ngoài cho nên tôi đã kể hết cho lão ấy mọi chuyện liên quan đến lão Ngô. Sau khi nghe xong, lão Lưu cùng suy nghĩ với tôi là phải tìm cách cứu lão Ngô!

Tôi vẫn còn chưa thoát khỏi mớ bòng bong này thì Tiểu Châu lại gọi điện thoại tới.

Sau khi tôi nói với Tiểu Châu là tôi vẫn ổn thì Tiểu Châu bảo rằng thầy Chu muốn tôi ghé sang cửa hàng bên đó một chuyến. Tên mắt trâu hôm qua đã đến tìm tôi, chưa diệt được hắn thì tôi vẫn chưa yên tâm cho nên tôi đồng ý với Tiểu Châu. Tôi lại kể cho lão Lưu về sự kiện này nhưng dường như lão Lưu không hề quan tâm mấy đến nó, lão ấy chỉ dặn tôi khi nào sắp xếp xong mọi thứ ổn thõa rồi thì sang nhà lão ấy nói chuyện.

Mấy ngày gần đây tôi liên tục phải đối đầu với rất nhiều chuyện khó chịu, công ty của tôi lại xảy ra chuyện lớn như vậy nên tôi cũng đã từng nghĩ có lẽ tập đoàn sẽ giải tán luôn tuyến xe số 13 của tôi thôi!

Ngược lại với tôi, cu Sáu tỏ ra rất lo lắng, từ lúc cu cậu vào công ty đến nay, cu Sáu yêu thích công việc này như chính mạng sống của cu cậu vậy, nếu như thực sự cu cậu không được lái xe nữa có lẽ cu ấy sẽ đau khổ như bản thân bị thất tình vậy!

Sau khi vệ sinh, dọn dẹp một chút, tôi liền bắt taxi đến cửa hàng điêu khắc của thầy Chu, chuyện đến nước này rồi tôi cũng không biết phải nói gì với thầy Chu cả.

Thầy Chu từ trong nhà đi ra cầm theo cái túi da đựng ba con dao điêu khắc, sau đó lấy ra một con dao đưa cho tôi rồi nói:

"Con có chắc là con đã dùng con dao này để khắc ánh mắt cho cái tượng gỗ kia không vậy?"

Tôi liền vội vàng gật đầu nói:

"Dạ chính xác là con dao này, lúc đó con đã không suy nghĩ gì nhiều, con xin lỗi thầy, con không cố ý!"

Thầy Chu xua tay nói:

"Bây giờ hãy khoan nói đến việc xin lỗi đi, con thú kia đã thoát ra ngoài được mấy ngày rồi, chúng ta phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện này trước đã!"

Bây giờ cũng đã đến lúc ngửa bài rồi cho nên tôi nói luôn cho thầy ấy biết cả việc pho tượng mà thầy ấy đã khắc ánh mắt ở chỗ Đầu Viên cũng đã bị biến mất.

Tiểu Châu đứng bên cạnh nghe tôi nói vậy cô ấy trợn mắt tức giận như thể chỉ muốn lao vào xé xác tôi ra ngay lập tức!

Thầy Chu tỏ ra hết sức bình tĩnh, thầy ấy xua tay nói:

"Chuyện đó thầy đã giải quyết xong, tối hôm qua thầy đã bắt được nó về rồi, việc cần thiết trước mắt là phải xử lý con thú kia!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thầy ấy bảo đã bắt được pho tượng gỗ kia.

Nói xong, thầy Chu đặt vào tay tôi con dao dùng để khắc ánh mắt cho súc sinh, nói:

"Con hãy luôn đem theo con dao này ở bên mình, con thú kia sẽ còn đến tìm con nữa đó, việc con phải làm là dùng chính con dao này để đâm chết nó nếu không thì người bị nó giết chết lại chính là con đó, nhớ chưa?"

Tôi không dám nhiều lời, vội vàng nhận lấy con dao rồi gật đầu lia lịa.

Trước đây lúc nào gặp thì thầy Chu cũng cười nói vui vẻ, lần này mặt mày thầy ấy cau có khó chịu khiến tôi cảm thấy không được thoải mái lắm.

Ra khỏi cửa hàng nhà thầy Chu, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Đầu Viên để báo cho hắn biết cái tượng gỗ được khắc ánh mắt kia đã bị thầy Chu bắt lại rồi.

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm giống như vừa tìm lại được con vịt mập mạp mà hắn đã để lạc mất.

Mặc dù tên mắt trâu kia hình dáng rất kinh dị nhưng dù sao hắn cũng không phải là quỷ hồn mà là một vật sống có thể nhìn thấy và chạm vào được.

Tôi sợ một mình tôi không thể đối phó được với nó nên bảo Đầu Viên tối nay trở về ký túc xá ở công ty chúng tôi sớm một chút.

Trời càng tối dần thì nỗi sợ hãi trong lòng tôi lại càng dâng cao, tôi linh cảm tối nay tên mắt trâu nhất định sẽ xuất hiện.

Đầu Viên quả thật là anh hùng trượng nghĩa, hắn trở về ký túc xá thật sớm để chuẩn bị cho công tác bảo vệ tôi, ba người chúng tôi mua ít đồ nhắm rồi giả bộ ngồi lai rai tám chuyện để chờ tên mắt trâu kia mò tới.

Tôi cứ tưởng rằng chúng tôi đang giả vờ uống rượu nhưng sao hai tên kia giả bộ gì mà y như thật vậy đó, vừa mới ngồi vào bàn, 2 con trâu này đã cụng ly liên tục rồi.

Không ngoài dự đoán của tôi, chỉ mới hơn 10 giờ tối mà 2 con trâu này đã lảo đảo đứng lên, mặt ngu hẳn.

Nhìn cảnh tượng này mà trái tim của tôi như rỉ máu. Nếu như lúc này mà tên mắt trâu kia đến tìm tôi thì tôi phải làm sao đây? Rốt cuộc thì 2 con trâu này đang xung phong bảo vệ tôi hay là tôi đang bảo vệ ngược lại cho hai người bọn họ đây chứ?

Tôi thở dài bất lực, rốt cuộc thì hai người bọn họ cũng chẳng tin những gì tôi nói là sự thật cho nên họ mới như vậy. Đến nước này rồi thì tôi đành phải tự lực cánh sinh thôi chứ biết làm sao được. Tôi tự nhủ: Không vấn đề gì, anh đây sẽ tự mình bắt quái vật!

Thế nhưng đến hơn 11 giờ đêm tôi cũng không thấy có bất cứ dấu hiệu gì bất thường xảy ra cả. Cu Sáu và Đầu Viên đã say khướt và lăn quay ra giường kéo gỗ từ lúc nào rồi.

Tên mắt trâu không tìm được chỗ ở của tôi sao?

Cũng đúng ha, có lẽ tôi đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của hắn rồi, chẳng qua hắn chỉ là một khúc gỗ có mắt thôi mà, làm sao có đủ khả năng để có thể tìm được tôi chứ?

Tôi định đi ra nhà tắm để lấy nước rửa mặt thì trông thấy lão Đinh vừa mặc áo vừa vội vã chạy xuống lầu, tôi lên tiếng hỏi tại sao đã khuya như vậy rồi mà lão ấy còn đi đâu nữa vậy?

Lão Đinh lật đật đáp:

"Lão Lý nhậu xỉn quá rồi, lão ấy đang đánh nhau với một tên trộm chó ở trước cổng công ty kìa"

Tôi nghe vậy thì thoáng sửng sốt, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ?

Nhưng lập tức tôi liền suy nghĩ, nếu như không thể trông cậy vào cu Sáu và Đầu Viên thì nhân đây tôi có thể mượn tay của lão Lý và lão Đinh để xử lý tên mắt trâu này!

Tôi bảo lão Đinh đợi tôi một lát, sau đó tôi nhanh chóng quay về phòng thay giày và cầm theo con dao mà thầy Chu đã đưa cho tôi rồi vội vã theo lão Đinh xuống lầu.

Vừa xuống đến sân thì đã nghe tiếng chửi rủa của lão Lý ở trước cổng vọng vào, đến gần hơn thì thấy lão ta đang đánh nhau với một người.

Lão Lý đã khá say cho nên không phải là đối thủ của người kia, do đó lão ấy bị hắn xô ngã xuống đất và dùng chân đá mạnh vào người lão ấy. Tôi và lão Đinh thấy vậy liền vội vàng chạy tới. Tôi ngắm trúng bụng của hắn liền bay song phi đạp tới.

Có thể hắn không ngờ tôi lại ra tay mạnh vậy nên không kịp né, sau khi hứng trọn một cước của tôi, hắn ngã lộn nhào trên mặt đất.

Tôi nghiến răng, móc con dao thầy Chu đưa cho tôi, bước từng bước chậm rãi lại gần hắn.

Vừa thấy ánh kim loại của con dao trên tay tôi lóe sáng, lão Lý sợ hãi đến nỗi tỉnh rượu luôn, lão ta luống cuống bò dậy túm lấy tôi rồi nói:

"Người anh em, hắn chỉ là một tên trộm chó thôi mà, đừng... đừng làm lớn chuyện như vậy"

Lão Lý không biết được nội tình câu chuyện, còn tôi thì đã quyết tâm nên tôi hất mạnh tay của lão ấy ra, sau đó tôi nhắm hướng lưng của tên mắt trâu mà lao tới rồi đâm mạnh con dao khắc gỗ vào.

Đây là lần đầu tiên tôi đâm người, khi nhìn thấy con dao sáng loáng đâm sâu vào lưng của tên mắt trâu và máu tươi phun ra thì tay tôi bỗng nhiên run lên bần bật, tôi buông tay ra khỏi cán dao.

Lão Lý và lão Đinh lại càng hoảng sợ hơn lật đật chạy đến đỡ hắn dậy, đến khi hắn quay mặt lại tôi như bị chết đứng: Bà ngựa nó chứ, đâm nhầm người cmnr, không phải là tên mắt trâu!

Hắn không phải là tên trộm chó sao? Sao hắn không phải là tên mắt trâu chứ?

Nhìn máu tươi nhuộm đỏ cả người của hắn mà tôi run rẩy đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm gì.

"Mau đưa hắn tới bệnh viện"

Sau khi lão Lý hét to thì lão Đinh vội vã chạy vào bãi xe của công ty lấy xe ra để chở người đi bệnh viện cấp cứu.

Tôi còn chưa kịp trấn tĩnh thì bỗng nhiên tôi ngước đầu lên nhìn về phía trước, ở cách đó không xa có một bóng người cao lêu nghêu rất quen thuộc, thần linh ơi, đây mới chính là tên mắt trâu!

Đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, lần này tên mắt trâu vừa nhận ra tôi liền không do dự mà lao thẳng về phía tôi.

Tôi chửi thề một tiếng rồi co giò bỏ chạy.

Dường như tên mắt trâu này đang rất tức giận, hắn chạy nhanh như bay, tôi cố gắng chạy vòng vèo để cắt đuôi hắn nhưng vòng qua vòng lại một hồi thì đâm vào đúng ngõ cụt.

Tôi tuyệt vọng quay lại nhìn con quái vật với đôi mắt khổng lồ đang đứng trước mặt tôi, tay hắn vẫn còn đang cầm theo xác chết của một con chó, khóe miệng của hắn vẫn còn đọng lại máu tươi, hắn thở hổn hển.

Lúc bấy giờ thì tôi mới hiểu vì sao hắn lại đi khắp nơi để bắt chó, thì ra hắn không phải đi bắt trộm chó để bán mà hắn bắt chó để uống máu của chúng!

Con dao mà thầy Chu đã đưa cho tôi vẫn còn nằm trên lưng của người bị đâm nhầm kia, hiện tại tay tôi không một tấc sắt, thôi thì đành liều mạng với hắn một phen vậy!

Đôi mắt của tên mắt trâu này nổi đầy gân máu, hắn há cái miệng đỏ lòm thật rộng và đang từng bước tiến về phía tôi.

Điều tôi không bao giờ nghĩ đến là ngay khi con quỷ hung tợn này vừa tiến lại gần tôi thì bỗng nhiên nó quỳ sụp xuống rồi thì thầm:

"Anh làm ơn giúp tôi với!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK