Thấy vậy, tôi sợ Bạch Phàm gặp nguy hiểm nên không kịp nghĩ nhiều chỉ hét lên một tiếng rồi cầm tờ báo lao vọt đến.
Thấy tôi hành động như vậy cả nhóm hoảng hốt nhìn tôi một cách lo lắng.
Tôi kéo Bạch Phàm dậy, đẩy cô ấy đứng ra phía sau lưng tôi rồi chỉ tay vào lão Trương nói:
"Ông ta là quỷ, ông ấy đã chết trước khi lên núi rồi!"
Bạch Phàm và lão Lưu ngây người khi nghe tôi nói vậy.
Lão Trương nghe vậy cười nói:
"Nè nhóc, sao cậu lại nói ta là quỷ vậy hả? Ta không muốn đóng vai này đâu nha!"
Lão Lưu ở phía sau cũng lên tiếng:
"Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy hả? Cái thằng nhóc này mi đang nói bậy bạ cái gì đó hả?"
Tôi biết lão Trương đâu dễ gì mà thừa nhận chuyện này cho nên tôi quay lại nói với lão Lưu:
"Hai người này đã chết trong một vụ tai nạn xe khi trên đường đến núi Trường Bạch rồi, không tin thì ông xem đi"
Vừa nói tôi vừa đưa tờ báo cho lão Lưu.
Ngay khi tôi đưa tay ra, tôi đã sợ điếng hồn khi phát hiện thứ mà tôi đang cầm trong tay không phải là tờ báo mà là một nắm giấy tiền vàng mã!
Lão Lưu cầm mớ vàng mã mà tôi đưa rồi cau mày hỏi:
"Ở nơi rừng núi hoang vu này mi lấy đâu ra mớ vàng mã đó vậy?"
Nhìn đống vàng mã mà tôi ngẩn người, rõ ràng là gã đàn ông kia đưa cho tôi tờ báo kia mà!
Tôi kìm nén nỗi sợ quay đầu nhìn lại thì gã đàn ông trung niên kia đã biến mất tự bao giờ!
Tôi vội vàng kể cho lão Lưu nghe về người đàn ông trung niên lúc nãy.
Lão Lưu chưa kịp lên tiếng thì lão Trương đã hắng giọng, nói:
"Chàng trai trẻ à, thung lũng Lá Đỏ nằm sâu trong dãy Trường Bạch này quả thật rất huyền bí. Đã có biết bao nhiêu người muốn truy tìm được chỗ này. Cũng vì vậy mà có không ít người phải bỏ mạng ở nơi này vì trả giá cho niềm đam mê của mình đó!"
Lời nói của lão Trương chứa đầy ẩn ý, tôi liền hỏi:
"Ông nói vậy là sao? Ý ông là người đàn ông trung niên ban nãy đưa cho tôi tờ báo là một trong số những người đã chết ở đây và hắn chính là quỷ sao?"
Lão Trương cười nói:
"Không phải vậy hay sao?"
Tôi nghe xong mà ngu hết cả người.
Bạch Phàm thấy bầu không khí căng thẳng liền khều nhẹ cánh tay tôi nói nhỏ:
"Làm gì có quỷ, anh đừng tự mình hù dọa mình như vậy nữa, chắc do trời tối nên anh nhìn nhầm đó thôi, không có chuyện gì đâu Lý Diệu, đừng có lo nha!"
Lão Lưu đứng bên cạnh cũng nói:
"Trời cũng sắp tối rồi, cơm nước sớm còn nghỉ ngơi một xíu, tối nay hai đứa mi còn phải gác đêm nữa!"
Nghe vậy, mọi người đều tản ra ai về lều của người đó chỉ còn Bạch Phàm ở lại với tôi.
Tôi nuốt nước miếng, sợ Bạch Phàm lo lắng nên tôi nói với cô ấy là tôi không sao rồi đưa cô ấy trở về lều của cô ấy.
Do mới trãi qua chuyện vừa rồi cho nên tôi thương lượng với Tiểu Chu về ca trực tối nay, tôi sẽ trực nửa đêm đầu, cậu ấy sẽ trực nửa đêm về sáng, Tiểu Chu vui vẻ đồng ý.
Đêm cũng dần về khuya, mọi người cũng đã đi ngủ hết, tôi ngồi trong lều cứ hướng mắt nhìn chằm chằm về chỗ ban nãy mà tôi đã gặp người đàn ông trung niên nọ, phải chăng đúng là tôi đã gặp quỷ rồi sao?
May mắn là tối nay mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường, không có bất kỳ chuyện quái dị nào xảy ra.
Sau khi trời sáng, nhóm năm người chúng tôi lại tiếp tục lên đường đi tìm thung lũng Lá Đỏ.
Đêm qua tôi cứ suy nghĩ lung tung nên giấc ngủ cũng chập chờ, do đó sáng nay leo núi cũng hơi đuối, Bạch Phàm nhìn thấy vẻ uể oải của tôi liền lấy lại ba lô của cô ấy, không để tôi mang giúp nữa.
Lão Lưu và lão Trương cầm bản đồ đi phía trước, ba thanh niên chúng tôi theo sát phía sau, càng đi ánh mặt trời càng ít lại, một đám mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến báo hiệu sắp có một trận mưa lớn.
Thấy vậy, Bạch Phàm phấn khích hỏi lão Trương:
"Ông Trương, cháu nhớ ông nói rằng nếu trên đường đi mà gặp được một trận gió to và một cơn mưa lớn thì nhất định chúng ta đang đi đúng đường đến thung lũng Lá Đỏ phải không ạ?"
Nghe vậy, lão Trương ngước mặt nhìn đám mây đen trên bầu trời rồi cười nói:
"Chính xác! Nếu mà gặp được một trận mưa lớn như thác đổ và cơn mưa mà chúng ta mong đợi là hai chuyện khác nhau nha, "một gió một mưa" ý là một cơn gió lạ và một cơn mưa bất ngờ ập đến không hề có dấu hiệu gì báo trước, còn như bây giờ cháu nhìn xem, chưa có mưa mà đã có mây đen ùn ùn kéo đến rồi!"
Bạch Phàm nghe vậy thì tỏ ra thất vọng.
Tiểu Chu đứng sau lưng lão Trương liền nói:
"Thầy ơi, con thấy cơn mưa này không nhỏ đâu, chúng ta mau tìm một chỗ dựng lều để tránh mưa đi ạ!"
Lão Trương gật đầu, chỉ tay về phía trước nói:
"Qua bên kia đi, bên đó thích hợp để dựng lều!"
Núi Trường Bạch chỉ có một số đỉnh núi đá trầm tích, những sườn núi còn lại đều là những khu rừng sâu vô tận, không có hang động, không đá lớn, chỉ có thể tự dựng lều để trú mưa.
Thấy trời sắp mưa nên chúng tôi vội vàng dựng đại hai cái lều.
Tôi cùng với lão Lưu và Bạch Phàm ở một lều, lão Trương và học trò của lão ấy ở lều còn lại.
Không bao lâu, cơn mưa như trút nước đổ ập xuống.
Bạch Phàm cảm thấy lạnh nên xích lại ngồi gần bên tôi, điều này khiến tôi cảm thấy khoái chí, tôi muốn choàng tay qua vai cô ấy nhưng có lão Lưu ở đây nên tôi ngại đành phải ngồi im.
Tôi thấy lão Lưu đang đăm chiêu liền hỏi:
"Lão Lưu, ông thật sự tin tưởng vào những lời của lão Trương sao?"
Lão Lưu lắc đầu nói:
"Không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng mà cũng không thể không tin"
"Ý của ông là sao? Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy ông ta không phải là người tốt rồi, nếu mà là người bình thường thì đâu có ai đi đâu cũng vác theo một bộ xương người đâu?"
Bạch Phàm không muốn nghe những lời này của tôi, cô ấy nói:
"Luôn đem theo bộ xương đó thì có sao đâu, từ lúc em biết được chuyện tình của ông ấy thì em không còn thấy sợ nữa mà ngược lại còn thấy vợ của ông Trương thật hạnh phúc khi có được một tình yêu đích thực như thế. Mặc dù hơi đặc biệt nhưng đây cũng coi như là cách mà ông ấy tỏ lòng tôn kính với vợ mình mà"
Suy nghĩ của Bạch Phàm rất đơn giản, có thể bịa ra một câu chuyện lâm li bi đát là lấy được tình cảm của cô ấy ngay. Tôi không muốn tiếp tục tranh luận với cô ấy nữa mà quay sang chờ đợi câu trả lời của lão Lưu.
Lão Lưu suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói:
"Ta đã xem qua bản đồ của hắn, nó là bản đồ thật, chuyện gặp mưa gió cũng là thật, chỉ có điều hắn không nói thật về mục đích đi tìm thung lũng Lá Đỏ mà thôi"
"Nghĩa là sao?"
"Hắn đến thung lũng Lá Đỏ chắc chắn không phải để tìm thảo dược đâu!"
Nghe vậy tôi liền gật đầu đồng ý, rõ ràng lão già này bỏ ra 40 năm tổng cộng là 8 cuộc hành trình leo núi chẳng lẽ chỉ để tìm thảo dược thôi sao? Lão ấy tính lừa ai chứ? Nhưng như vậy thì lão ấy tìm kiếm cái gì? Chẳng lẽ lại là thuốc "trường sinh bất lão" sao ta?
Lão Lưu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Đối với người lạ thì mình giữ một chút bí mật của bản thân đó là chuyện rất bình thường, chẳng phải chúng ta cũng không nói thật với hắn sao, hơn nữa theo ta thấy chúng ta đi chung với hắn cũng không có thiệc thòi gì cả, chỉ là nên *cẩn tắc vô ưu mà thôi"
*[cẩn tắc vô ưu: cẩn thận thì sẽ không phải lo lắng]
Lão Lưu hiếm khi khen ai điều gì, thấy lão ấy khen lão Trương như vậy khiến tôi thấy khó chịu, không muốn nghe.
Cơn mưa to đến cũng nhanh mà đi cũng thật nhanh, chưa đầy nửa tiếng thì đã tạnh hẳn.
Chúng tôi ra khỏi lều hít thở bầu không khí trong lành sau cơn mưa trên núi, Bạch Phàm vỗ vỗ vai tôi phấn khích chỉ tay về phía tây nơi đó đang có một chiếc cầu vồng cực lớn rất đẹp.
Sau khi tạnh mưa, chúng tôi thu dọn lều và tiếp tục lên đường. Mặc dù cơn mưa to đã làm cho không khí mát mẻ, dễ chịu nhưng ngược lại đường núi trở nên bùn lầy rất khó đi.
Chiều nay chúng tôi cũng không đi được bao xa, cuối cùng buộc phải dừng lại vì hướng dẫn trong bản đồ của lão Lưu và lão Trương khác nhau. Tại ngã ba này, một cái chỉ đi hướng đông, cái còn lại chỉ đi hướng tây.
Lúc đầu hai ông già không thống nhất ý kiến với nhau, tuy nhiên do lão Trương đã đi theo cái bản đồ của lão đến tám lần nhưng kết quả vẫn không tìm được thung lũng Lá Đỏ, do đó, cuối cùng chúng tôi quyết định dựa theo bảo đồ của lão Lưu.
Chúng tôi vác ba lô đi về hướng đông theo như chỉ dẫn trong bản đồ của lão Lưu, chiều xuống, ánh nắng thưa dần, bầu trời đỏ rực chắc hẳn ngày mai lại là một ngày nắng to.
Tiểu Chu đề nghị dựng lều ngay tại chỗ nhưng vừa cởi ba lô ra thì lão Trương đã xua tay nói:
"Tối nay không cần dựng lều, con nhìn bên kia xem"
Vừa nói, lão Trương vừa chỉ tay về phía trước, chúng tôi nhìn theo hướng đó thì thấy ở phía xa có một ngôi nhà gỗ nhỏ ở trong rừng.
Tôi nhìn thấy liền thắc mắc:
"Ông Trương, ở nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì có nhà chứ? Đã bao giờ ông đọc truyện *liêu trai chưa?"
[*liêu trai: là những câu chuyện quái dị, khác thường, ma quái]
Lão Trương cười nói:
"Không sao đâu, căn nhà gỗ này có lẽ là chỗ trú ngụ của những người kiểm lâm ở trong khu rừng này"
Vừa nói, lão Trương vừa giục Tiểu Chu đi về phía ngôi nhà gỗ.
Tôi liếc sang lão Lưu thấy lão ấy cũng gật đầu đồng ý nên chúng tôi cùng đi theo qua đó.
Căn nhà gỗ không lớn, bên trong cũng không có phòng ốc gì, chỉ có một cái giường lớn và một cái bếp lò.
Tuy nhiên, đồ gia dụng như chăn bông, cốc nước và một số nhu yếu phẩm lại khá đầy đủ, giống như nơi này thật sự có người ở, đây đúng là nơi ở của nhân viên kiểm lâm rồi!
Chúng tôi bước vào bên trong ngôi nhà gỗ nhưng không thấy ai cả liền vui vẻ tháo ba lô xuống. Sau cơn mưa chiều, không khí trở nên se lạnh, có căn nhà gỗ này để tá túc qua đêm lại còn có thể sưởi ấm bên bếp lửa thì thật tuyệt vời.
Khi màn đêm buông xuống, tôi muốn để Bạch Phàm ngủ trên giường nhưng nói gì cô ấy cũng không chịu, cuối cùng chúng tôi nhường lại giường cho lão Trương.
Những người còn lại dọn dẹp và trãi đồ xuống đất nằm nghỉ, đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn:
"Đứng lên, đứng lên nhanh, ở đâu chui ra đây vậy?"
Chúng tôi giật mình thức dậy vội bật đèn pin hướng về phía cửa, một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác bằng da với bộ râu quai nón đang chĩa cây súng lục về phía chúng tôi.
Gã râu quai nón nhìn khắp một lượt tất cả chúng tôi rồi nói:
"Mấy người ở xó xỉnh nào chui ra lại lẻn vào nhà của tôi ngủ vậy?"
Lão Trương bước xuống giường, nói nhỏ:
"Anh bạn trẻ à, chúng tôi chỉ là khách du lịch đi ngang qua đây gặp trời tối nên vào tá túc một đêm, sáng mai chúng tôi sẽ đi ngay"
Gã râu quai nón xua tay, quát lớn:
"Gì mà khách du lịch chớ, đám người như các ông tui gặp nhiều rồi, lại tới đây để tìm thung lũng Lá Đỏ chứ gì? Thôi đi nhanh đi, đây là rừng phòng hộ lại đang trong thời gian phòng chống cháy rừng vậy mà các ông cũng dám ngang nhiên đi vào!"
Tôi nghe gã nhắc đến thung lũng Lá Đỏ liền buột miệng hỏi:
"Anh trai, anh đã từng nghe nói về thung lũng Lá Đỏ rồi sao?"
Gã râu quai nón thở dài rồi nói:
"Tui nói cho mấy ông biết nha, tui làm kiểm lâm ở khu rừng này cũng hơn mười năm rồi, cái gì mà thung lũng Lá Đỏ với thung lũng Lá Xanh chứ? Tất cả đều chỉ là tin đồn nhảm nhí mà thôi. Ngày mai tui sẽ gọi trực thăng đến đưa mấy ông ra ngoài, mấy ông phải rời khỏi nơi đây!"
Gã râu quai nón nói bằng giọng cương quyết, nhất định không để cho chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình.
Ngay khi tôi vừa định năn nỉ hắn thì lão Trương đã lên tiếng:
"Được rồi, vậy sáng mai chúng tôi sẽ rời khỏi đây còn bây giờ trời cũng đã tối rồi, cho phép chúng tôi ở lại trong này một đêm nhé"
Gã râu quai nón gật đầu nói:
"Được rồi, cứ ở lại đó đi nhưng mà ngày mai phải đi ra khỏi khu rừng này là được"
Vừa nói gã vừa hạ súng xuống, sau đó dắt súng vào lưng rồi xoay người bước ra ngoài.
Thấy vậy lão Trương nói:
"Cậu ngủ trên giường đi này, ta xuống đất nằm cũng được"
Gã râu quai nón vội vàng xua tay nói:
"Ông nằm xuống đi, trong rừng rất lạnh, ông lớn tuổi vậy rồi thì cứ ngủ trên giường đi, tui ở bên ngoài một đêm cũng không sao, trời sáng tui sẽ gọi trực thăng đến ngay"
Nói xong gã liền đóng sầm cửa lại và đi ra ngoài.
Lão Lưu thấy vậy liền lắc đầu, bảo tôi nằm xuống tiếp tục ngủ.
Sáng mai tất cả chúng tôi sẽ bị đuổi về ư? Vậy mấy ngày nay chúng tôi dãi gió dầm sương ở trong rừng đều trở thành công cốc sao?
Tôi cảm thấy ấm ức, vừa định đứng dậy đi ra ngoài tìm cách mua chuộc gã kia thì lão Trương ngồi ở trên giường xua tay ngăn lại rồi cười nói:
"Cậu không cần đi, không cần phải lo, cứ yên tâm mà ngủ đi"
Lão ấy nói một cách rất tự tin, chẳng lẽ lão ấy đã có cách gì rồi sao?
Tôi cũng không gấp gáp gì nên nằm xuống lại và ngủ.
Không biết là mấy giờ khuya, chỉ biết là tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện rì rầm ngoài cửa, tôi mơ màng ngẩng đầu nhìn lên giường thì không thấy lão Trương đâu nữa, chẳng lẽ lão ấy đang thuyết phục gã râu quai nón kia sao? Không bao lâu sau tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Trời vừa hửng sáng, chúng tôi thức dậy cùng nhau ăn sáng. Nhớ tới gã râu quai nón tối qua tôi vội mở cửa ra nhìn bốn phía xung quanh cũng không thấy hắn đâu cả.
Vào lại bên trong nhà, tôi thắc mắc:
"Gã kiểm lâm đi đâu rồi ta, không phải hắn nói sáng nay sẽ gọi trực thăng đến đưa chúng ta ra khỏi rừng sao?"
Lão Trương đang ngồi ăn liền cười nói:
"Hắn đi đâu thì mặc kệ hắn đi, không phải hắn không có ở đây lại tốt cho chúng ta hơn sao chứ mà hắn bắt chúng ta về thì công sức chúng ta bỏ ra trở thành dã tràng xe cát"
Tôi không phản ứng gì cả, chỉ là tôi đang thắc mắc tại sao tối qua gã kiểm lâm rất cương quyết trong việc đưa chúng tôi ra khỏi đây vậy mà giờ lại không thấy đâu, chẳng lẽ tối qua lão Trương đã hối lộ gì cho hắn sao?
Ăn sáng xong và mãi cho đến lúc chúng tôi lên đường cũng vẫn không thấy gã râu quai nón xuất hiện.
Biết lão Trương không nói thật nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, như thường lệ, lão Trương cùng lão Lưu cầm bản đồ đi phía trước dẫn đường, chúng tôi lẽo đẽo theo sát phía sau.
Trong lúc đi tôi vô tình liếc nhìn chiếc ba lô của lão Trương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Chiếc ba lô to đùng mà lão Trương dùng để đựng hài cốt của vợ lão đã rất cũ kỹ, tuy nhiên, ở góc của chiếc ba lô dường như đang rỉ nước.
Tôi nheo mắt nhìn thật kỹ thứ nước đang chảy ra từ ba lô của lão Trương, trời ơi đó không phải là nước!
Không biết trong chiếc ba lô của lão ấy đựng những gì nhưng từ trong chiếc ba lô ấy đang nhiễu ra những giọt máu nhỏ đầy trên mặt đất.