Người đi giữa vẻ mặt lãnh tuấn, cương nghị, ánh mắt thâm thúy làm người khác cảm thấy sự sắc bén trong đó. Thân cao bảy thước có thừa cùng cơ thể cân đối, có thể nói là cao lớn bất phàm. Dưới khí trời oi bức, hắn dùng một cái áo khoác màu đen che toàn thân, có vẻ mười phần bắt mắt, bất quá phía trên là một đầu tóc bạc trắng không khỏi làm người khác cảm thấy thần bí. Người này chính là Lí Nhạc Phàm sau khi đã chỉnh trang lại.
Người bên trái đứng đến vai Nhạc Phàm, dáng cao nhưng gầy. Trang phục màu trắng, ống tay áo phấp phới nhẹ nhàng cùng với mái tóc đen nhánh búi trên đầu, nhìn qua có vẻ tiêu sái.Ánh mắt sáng ngời đặt trên khuôn mặt tuấn tú làm toát lên vẻ thông minh, chỉ là khóe môi nhếch lên tạo thành nét cười đầy tà dị không hợp với tuổi, người này chính là tinh linh cổ quái - Long Tuấn. Quả nhiên người đẹp vì lụa, không thể tượng tưởng được tiểu khất cái rách rưới, dơ bẩn lúc nãy nay lại trở thành một thiếu niên tuấn tú.
Còn lại ở bên phải Nhạc Phàm là một vẻ mặt chân thật – Đinh Nghị. Trải qua nhiều ngày được huấn luyện, thân thể hắn trở nên khôi ngô, rắn chắc, một thân áo lam, mái tóc đen xõa đến ngang vai làm toát lên vẻ phóng khoáng rộng rãi.Vẻ mặt cương nghị, ánh mắt có thần, một nét cười trên môi thể hiện một chút khí chất nam tử.
"Tắm rửa xong, thay đồ mới quả thật là khác hẳn!", ra khỏi cửa tiệm, Long Tuấn cảm thán nói: "Sư phụ, người thật sự rất phong độ, con nếu cũng có một đầu tóc bạc như vậy thì không muốn làm ngàn vạn thiếu nữ si mê đến chết cũng không được, hắc hắc!".
"Đúng vậy, đúng vậy…", Đinh Nghị gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Cốc!", "cốc!"…
Nhạc Phàm gõ lên đầu mỗi đứa một cái, nhưng lại không có vẻ gì là tức giận nói: "Nói bậy!"
Long Tuấn vẻ ủy khuất nói: "Ta nói là sự thật mà".
Nhạc Phàm cũng không cùng hắn nói xàm nữa, trầm ngâm nói: "Ngươi xác định biện pháp của ngươi có hiệu quả chứ?"
Long Tuấn vỗ vỗ ngực, cười tự tin nói: "Sư phụ yên tâm đi, lần trước khi chúng con cứu người là đang đêm khuya, vả lại mặt còn đầy bùn đất, tuyệt đối không ai nhìn rõ diện mạo chúng ta, vì vậy chỉ cần người che dấu thật tốt bản thân là được".
"Quản nhiều như vậy làm gì chứ! Trước tiên đi tìm nơi nào đó để ăn cái đã", Đinh Nghị đã đói đến mức hoa cả mắt, nhịn không được nên mở miệng thúc giục.
"Đi thôi…", Nhạc Phàm gật đầu, tay vòng ra sau cổ, dùng y phục che dấu mái tóc bạc trắng của mình, sau đó hướng phía trước mà đi.
Mặt trời đã ngả về hướng tây.
Thành Tương Dương tuy không phải là thành lớn, nhưng nơi đây nhân khí cực thịnh, mặc dù trời đã về chiều, nhưng trong thành vẫn náo nhiệt phi thường. Trên con đường rộng rãi lát bằng đá xanh, hai bên đường được chiếu sáng bằng những ngọn đèn sáng rực đang vang lên những âm thanh nhộn nhịp. Chỉ là mỗi người đều có vẻ vội vàng, trên mặt còn có vài phần nghiêm túc.
Ba người Nhạc Phàm không biết đường đi, nên phải hỏi tìm một tửu lâu tốt nhất. May là không ai chú ý đến bọn họ, khiến bọn họ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có một số người không sợ rắc rối, không sợ chết, thì lại sợ phiền toái.
Sau khi hỏi nhiều lần, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu.
Ba người đi qua một đường nhỏ làm bằng đá xanh, một gian lầu các hoa lệ hiện ra trước mắt, người ra vào tấp nập không dứt, phía trên còn có ba chữ "Thiên Hương Lầu" thật thanh nhã tú lệ.
"Ồ…! Bọn họ nói quả nhiên không sai, Thiên Hương Lầu này quả không hổ danh là tửu lâu tốt nhất ở thành Tương Dương. Chỉ cần nhìn bề ngoài cũng dễ dàng thấy được, nào là mùi hương thơm phức, nào là vẻ bề ngoài đầy khí phái.... ha ha! Có tiền đúng là tốt hơn nhiều!"
"Ha ha… con mẹ nó! Hôm nay nếu không thể hiện hết bản lĩnh thì thật có lỗi với cái bụng đã theo ta hơn mười năm"
"Nhanh vào thôi!" Long Tuấn cùng Đinh Nghị cùng hô lên, sau đó chạy ngay vào làm cho Nhạc Phàm cũng cảm thấy đau đầu.
Đột nhiên, một trung niên nữ nhân đứng bên ngoài tửu lầu ngăn hai người lại, dùng âm thanh cùng dáng vẻ kiều mị nói: "Ồ! Hai vị tiểu công tử, nơi này không thích hợp cho hai vị đi vào".
Long Tuấn cùng Đinh Nghị đang hứng phấn chạy tới cửa, chuẩn bị tiến vào lại bị trung niên nữ nhân đó cản lại, nhất thời bừng bừng lửa giận.
Đinh Nghị tức giận hỏi: "Đây không phải là nơi có thể ăn uống sao chứ?"
Nữ nhân đó trả lời: "Đương nhiên có thể, thậm chí rượu ở đây còn nổi danh khắp gần xa".
Đinh Nghị lại hỏi: "Vậy vì sao các ngươi không chịu tiếp khách?"
Nữ nhân kia trả lời: "Tiếp chứ, ở đây tiếp khách cả ngày, đặc biệt là ban đêm".
Long Tuấn hỏi tiếp: "Vậy vì sao ngươi không cho chúng ta vào? Xem thường chúng ta sao?"
"Thiếu gia đừng nói vậy chứ", nữ nhân cười nói: "Ta chỉ sợ tuổi của hai vị còn quá nhỏ, đợi khi người nhà của hai vị đến đây, họ không thể không bắt hai người trở về…"
Lúc này Nhạc Phàm đã đi đến, trực tiếp nói: "Ta đồng ý. Đi, tiến vào thôi!" Nói xong liền cùng hai người Long Tuấn đi vào trong.
Nữ nhân kia thấy Nhạc Phàm thân hình cao lớn, một bộ y phục màu đen che phủ toàn thân thật thần bí, trên người còn toát ra từng trận hàn khí, tự nhiên không dám đắc tội, đành phải tránh sang một bên nhường đường . Đợi ba người đi vào mới hồi thần lại lẩm bẩm: "Không ngờ vẫn còn có người dẫn hài tử đi vào thanh lâu, thật đúng là thiên hạ rộng lớn,cái gì cũng có thể xảy ra".
……..
"Hồng gia, đến đây đi, uống tiếp một ly nữa nào".
"Đã vài ngày rồi không đến đây, đêm nay các ngươi phải bồi tiếp ta cho thật tốt đấy!"
"Hì hì.... nô gia nhất định phục thị thật tốt cho ngài mà!"(ta cũng cần nè ^^!)
"Trương lão bản, ngài xem Tiểu Ngọc hôm nay có đẹp không?"
"Tiểu Ngọc của ta, nàng lúc nào cũng là người đẹp nhất! Ha ha…"
……….
Ba người Nhạc Phàm sau khi tiến vào tửu lầu thì ánh mắt sáng ngời.
Tửu lầu có hai tầng, trang trí hoa lệ mà không lộn xộn, làm cho người xem có loại cảm giác xa xỉ. Đại sảnh màu vàng xanh thật huy hoàng, khắp nơi tràn ngập âm thanh vui vẻ, quần áo phấp phới, ở giữa còn có mười nữ tử đang tấu lên những bản cổ nhạc làm cho người ta có cảm giác phiêu bồng như đang trên mây.
"Không được!", Long Tuấn đột nhiên hô to một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, trong lòng thầm nghĩ: "Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi!"
Nhạc Phàm cùng Đinh Nghị ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía Long Tuấn.
"Sao vậy?", Đinh Nghi nghi hoặc hỏi.
Khuôn mặt Long Tuấn đỏ lên, liếc mắt ra hiệu.
Đinh Nghị nhìn bốn phía…
"A…" Một âm thanh kinh hãi vang lên, Đinh Nghị liền lấy tay che miệng lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhạc Phàm tức giận hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là đang làm gì vậy?"
"Sư… sư phụ…" Đinh Nghị ấp a ấp úng nói: "Nơi này không phải là tửu lâu…"
"Không phải tửu lâu thì là cái gì?" Nhạc Phàm hỏi.
Đinh Nghị không nói,nhìn về phía Long Tuấn. Cuối cùng Long Tuấn không còn cách nào, đành cúi đầu xấu hổ nói: "Nơi đây là… thanh lâu…" âm thanh rất nhỏ, nếu không phải thính lực Nhạc Phàm hơn người có lẽ cũng không nghe được gì.
"Chả trách ta luôn cảm thấy tửu lâu này có gì đó kì lạ" Nhạc Phàm vẻ không thèm để ý, nói: "Vậy nơi đây không có gì để ăn sao?"
"A!" Long Tuấn cùng Đinh Nghị không ngờ Nhạc Phàm lại thoải mái như thế, nhất thời quên cả trả lời, đứng lặng ở một chỗ.
"Cuối cùng là nơi này có gì để ăn hay không?" Nhạc Phàm có vẻ mất kiên nhẫn.
"Có!"Long Tuấn cùng Đinh Nghị vội lớn tiếng trả lời.
Lúc này lão bản của thanh lâu cũng đi tới, nhiệt tình chào hỏi: " Ba vị đại nhân nhìn thật lạ mắt, các vị lần đầu đến đây phải không!? Lần đầu lạ thì lần hai quen, lần ba lần bốn cũng sẽ không bị lạc đường nữa, những cô nương nơi đây của chúng ta đều là nổi danh khắp gần xa…"
Nhạc Phàm cắt ngang nói: "Ngươi hãy chuẩn bị vài thứ cho chúng ta ăn trước đã".
Long Tuấn vội vàng đưa một thỏi bạc cho lão bản, vẻ thúc giục, nói: "Nhanh lên!"
Thanh lâu lão bản đều là nhận tiền không nhận người, thấy bạc tức thời hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Được được được, ta sẽ kêu người chuẩn bị ngay. Đại nhân xin mời vào bên trong!" nói xong liền dẫn mọi người hướng phía trên lầu mà đi tới.