Nhạc Phàm và Đông Vũ đứng đối diện nhau, chung quanh khí lưu không ngừng xoay tròn, cuộn lên lá rụng trên mặt đất!
Khí thế có thể điều khiển các luồng khí, đừng xem hai người khuôn mặt lãnh đạm, nhưng hung hiểm trong đó người ngoài làm sao biết được. Cuồng phong gào thét, áo bào tung bay, búi tóc dựng lên…
Hai người khí thế bộc phát, hợp lại làm cho chung quanh bị tàn phá, cứ như thần ma hiện thế!
Nhạc Phàm thân tỏa ánh sáng vàng, bên ngoài cơ thể rồng vàng giương nanh múa vuốt, khí thế sắc bén cuồng bạo!
Còn Đông Vũ quanh thân phát ra ánh sáng đen lờ mờ, thể hiện sự hung ác và âm lãnh, kiếm khí lẫm liệt xông lên tận trời!
Mặt đối mặt xem thử ai là người chiến thắng, khí thế của song phương tăng lên tới cực điểm, nhưng không ai rơi vào hạ phong.
Trước phần mộ, Phong Viêm đang cùng Tiểu Minh Hữu trò chuyện, đột nhiên cảm thấy trong rừng xuất hiện hai cổ khí thế cường đại, không khỏi mày kiếm nhướn lên, mặt lộ vẻ cười cười.
Tiểu Minh Hữu thấy trong rừng có dị tượng, hiếu kỳ nói: "Phong Viêm đại ca, chim chóc trong rừng sao lại bay đi hết vậy?"
"Ồ, không có gì"
Phong Viêm tùy ý trả lời: "Có thể là trong rừng có hai mãnh thú đang đánh nhau, cho nên dọa cho bọn chúng chạy đi"
"A!" Tiểu Minh Hữu nghe vậy kinh hãi: " Ca ca tóc bạc và một ca ca khác đang ở đó, Chúng ta…"
"Hắc!" Phong Viêm ngắt lời nói: "Tiểu tử ngươi lo lắng cái gì? Bọn họ võ công lợi hại như vậy, sao lại không đối phó được hai dã thú?"
"Đúng rồi! Ca ca tóc bạc rất lợi hại" Tiểu Minh Hữu an tâm cười nói. Cùng với tiểu hài tử này nói chuyện phiếm Phong Viêm cảm thấy vô có gì thú vị, vì vậy lặng lẽ tập trung sự chú ý.
Từ trong chỗ khác của khu rừng, Khấu Phỉ đang nhàn nhã lim dim ngủ, một trận khí thế sắc bén truyền đến, làm cho lão từ trong mộng bừng tỉnh.
"Mụ nội nó! Người nào dám quấy rầy giấc ngủ của lão tử, không muốn sống phải không? Ồ! Không đúng, chỗ đó không phải là chỗ của hai đứa đó sao… Chẳng lẻ…"
Tựa hồ nghĩ ra cái gì, Khấu Phỉ cười hắc hắc, nhanh chóng lau nước miếng bên khóe miệng rồi lập tức chạy đi. Quả nhiên là một chữ "Si"!
Một vùng lá rơi hoa rụng nằm ở giữa Nhạc Phàm và Đông Vũ, nhất thời bị luồng khí lưu cuồng bạo biến thành tro bụi!
Dưới áp lực thật lớn, người não cũng không chịu lùi nửa bước.
"Huynh đệ, đây hình như là lần đầu tiên chúng ta thử sức phải không?"
"Không sai!"
"Kỳ thật tại Tử Dịch doanh, ta đã muốn thử sức với ngươi một lần, chỉ là không có cơ hội mà thôi"
"Ta cũng vậy"
"Nói trước một tiếng, ta sẽ không hạ thủ lưu tình"
"Hừ! ngươi lo mà giữ cái mặt của mình đi"
"Quả nhiên là chiến cuồng, một chút cũng không thay đổi. Ta không thể không nói, cuồng cũng là một loại thái độ! Ha ha…"
"Ta phát giác, ngươi nói nhảm càng ngày càng nhiều!"
Đông Vũ đột nhiên cười, vũ động tay phải, quát nhanh: "Huynh đệ hãy cẩn thận! Xem ta hóa khí thành kiếm, Trực Chỉ Thương Khung!"
Mấy đạo kiếm khí cương mãnh từ tay xuất ra, nhằm thẳng vào đối phương bức tới! Nhạc Phàm không lùi mà tiến tới, vung hai nắm đấm nghênh tiếp.
"Oành…" "Oành…" Kiếm khí cương mãnh bị Nhạc Phàm một quyền đánh tan, khí mang bắn tung ra bốn phía, cây cối chung quanh nhất thời trở tả tơi.
"Tới tốt lắm… Vô Hình Vô Tướng, Kiếm Lâm Thiên Hạ!" thấy Nhạc Phàm dũng mãnh như thế, Đông Vũ càng hưng phấn. Xoay người tung lên không trung, hai tay chập lại phát ra ánh sáng trắng lập lòe… Lập tức cả người hóa thành một luồng kiếm phong thật lớn, từ trên trời giáng thẳng vào đối phương.
Lực lượng mạnh mẻ mãnh liệt! Khí thế lướt tới không cần màu mè!
"Chẳng lẻ đây là thiên đạo!" Khấu Phỉ ở xa xa nhìn thấy như vậy, tâm thần rất là chấn động! Bản thân lão vẫn theo đuổi đao đạo đến cùng, mặc dù thủy chung vẫn không cách nào vượt qua bức tường thiên đạo, nhưng lão tin tưởng lực công kích của bản thân đối với người đồng cấp, tuyệt đối thắng dễ dàng.
Đây là khí hóa thành hình, người lính hóa khí thành hình so với lão bản chất có khác nhau. Bởi vì họ cho rằng phòng thủ tốt nhất là tiến công, bọn họ chủ trương chiến đấu, cho nên bọn họ bỏ qua sự phòng ngự của bản thân, chuyển tòan bộ vào sức mạnh. Mà Khấu Phỉ xem ra, kiếm oai của Đông Vũ, có thể so với một kích toàn lực của chính mình, hơn nữa trông vẻ mặt dễ dàng của đối phương, rất rõ ràng là còn giữ lại sức. Khung cảnh như thế làm sao không làm cho lão chấn động cho được?
Lực lượng thật lớn đánh xuống, Nhạc Phàm cũng không úy kỵ, tỉnh táo vận chuyển lực lượng quán nhập vào hai tay, đối đầu với phong mang!
"Bùng…" "Bùng! Bùng! Bùng!"
Một đòn bốn lần biến, quyền kiếm giao nhau phát ra tiếng vang thật lớn, từng luồng sóng khí khuếch tán ra bốn phía, cây cối xung quanh bị đánh thành tro bụi!
Tiếp xúc trong nháy mắt, hai người hợp lại rồi rời ra, đều bị lực lượng của đối phương đẩy lui ra. Đông Vũ tươi cười không thay đổi, thu tay lại mà đứng nói: "Huynh đệ, chiêu vừa rồi, chính là 'Phá Kính Kích' do ngươi tự nghĩ ra?"
"Không sai!" Nhạc Phàm thản nhiêntrả lời, hỏi lại: "Ta từ trước nay chưa thấy ngươi sử dụng võ công, rất lợi hại!"
"Ồ!" Đông Vũ cười lớn nói: "Ngươi là 'Chiến Cuồng', chẳng lẻ ngay cả tình thế trên chiến trường cũng đã quên? Ngươi hẳn biết, trên chiến trường mà dùng loại võ công này là một loại xa xỉ, không bằng đao pháp thực dụng của ngươi" Nhạc Phàm đồng ý, về điểm này, hắn cùng với Đông Vũ đều rất rõ ràng.
Dừng một chút, Đông Vũ tiếp tục nói: "Ngày trước ta có đi thăm 'Trường Thương' và 'Khoái Tiển', bọn người Thái Sơn phái rất chiếu cố đến họ, như là tôn thờ thánh thần. Ha ha… vậy tốt lắm, Thái Sơn phái cũng được đấy, cho nên chỉ cần ta còn sống, sẽ tận lực bảo vệ cho bọn họ bình an"
Nhớ tới những huynh đệ đồng sanh cộng tử ngày trước, hai người buồn bả thất thần. Nhạc Phàm hít sâu một hơi nói: "Có thời gian, ta sẽ đi thăm bọn họ!"
"Ừm"
Đông Vũ bỏ đi tâm tình trầm trọng, cao giọng nói: "Huynh đệ, sau này cơ hội như vậy không nhiều lắm, hôm nay chũng ta hãy đấu một trận cho thống khoái đi"
Nhạc Phàm trong mắt hiện lên nét mỉm cười, thản nhiên nói: "Ngươi không sợ không còn mặt mũi gặp người sao?"
Đông Vũ sửng sốt, lập tức cười to nói: "Thật can đảm, lão tử hôm nay sẽ cho ngươi biết, nắm tay của Thiết Huyết so với tảng đá cứng ra sao! Ha ha…"
"Hừ!" Tiếng nói vừa hạ xuống, hai người lại xông về phía đối phương…
"Phành!" "Bùng… bùng…" không có khí thế cường đại, chỉ rất thuần túy là quyền cước.
"Hả… hai người này đang làm cái gi vậy?" Cách đó không xa, Khấu Phỉ há hốc miệng, con mắt nhìn thẳng. Vốn hắn còn tưởng rằng bản thân có thể chứng kiến cao thủ giao tranh, từ trong đó lĩnh ngộ chút gì đó. Bây giờ ra như vậy, quả thực thành ra hai tên lưu manh đánh nhau! Khấu Phỉ có tệ gì đi nữau cũng không học mấy cái trò của tụi lưu manh này!.
Trước mộ phần, Phong Viêm chán nản lắc đầu, Tiểu Minh Hữu ở một bên thấy thế hỏi: "Phong Viêm đại ca, ngươi làm sao vậy?"
"Không, không có gì" Phong Viêm nhìn lại dây chuyền trong tay, sau đó ngẩng đầu nói: "Tiểu tử kia, dây chuyền này là do mẹ ta tặng cho ngươi, sau này ngươi giữ nó đi!"
Tiểu Minh Hữu đang muốn cự tuyệt, đột nhiên phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, ngay cả nói chuyện cũng không thể! Vì vậy, hắn trừng mắt nhìn đối phương, không biết là vì tức giận hay tò mò. Phong Viêm lại không để ý tới, đưa dây chuyền giơ lên, tay kia không biết từ đâu lấy ra một vật nho nhỏ hình bán nguyệt, không phải đá cũng không phải là kim loại, đen thui, trông rất kỳ quái không rõ là cái gì.
Một màn "sương trắng" từ trong miệng Phong Viêm phun ra, bao vây sợi dây chuyền và vật hình bán nguyệt… Chỉ chốc lát sau, Phong Viêm thu hồi màn "sương trắng", một cái cái dây chuyền mới tinh hiện ra trong tay. Vật hình bán nguyệt co lại thành dạng mẫu tử lớn nhỏ, cùng kết hợp thành một chỗ khối hòan mỹ, không có dấu vết vây quanh, dây chuyền toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt, xinh đẹp vô cùng.
"Tiểu tử kia, vật này tuy không phải là cái gì ghê gớm, nhưng trong lúc mấu chốt lại có thể cứu ngươi một mạng, cho nên ngươi không nên bỏ nó đi, cũng không nên nói cho người khác, biết không?"
Chỉ thấy Phong Viêm đeo sợi dây chuyền cho Tiểu Minh Hữu, khẽ cười nói: "Hãy giữ nó cho cẩn thận, xem như là lời cảm tạ của ta, nói không chừng, sau này sẽ có một ngày chúng ta lại gặp nhau! Ha ha…"
Dây chuyền được đeo lên, ánh sáng chói mắt đột nhiên biến mất không thấy nữa, nhìn qua dây chuyền thì thấy rất bình thường. Nếu không phải Tiểu Minh Hữu có thể cảm nhận được dây chuyền lạnh như băng, sẽ còn nghĩ là mình vừa mới nằm mơ. Bất kể Tiểu Minh phản ứng như thế nào, Phong Viêm tay trái lật ra, một viên như hạt châu trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay… Lập tức cho đối phương nuốt vào, rồi lập tức điểm một loạt lên người hắn.
"Tiểu tử kia, bằng hữu ngươi sắp trở về, ta không muốn bị người khác biết, cho nên ta đi trước một bước… Ồ! Phì, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi. Được rồi, ta cũng nên đi, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ gặp mặt, cố gắng lên tiểu tử kia… nha! Đại ca của ngươi rất lợi hại, khôgn thể để cho hắn phát hiện. Ha ha…"
Tiếng cười vừa dứt, Phong Viêm đã biến mất trong tầm mắt Tiểu Minh Hữu.
"Là ai!" Phong Viêm mới vừa đi, Nhạc Phàm đã vọt tới trước mộ phần, nhìn quanh chung quanh, triển khai linh thức lùng sục…
Cuối cùng cũng không thu được gì. Nhưng thấy Tiểu Minh Hữu vô sự, Nhạc Phàm lúc này mới hạ trong lòng xuống. Sau đó Khấu Phỉ cũng chạy tới, nghi hoặc nói: "Vừa rồi có ai đến vậy?"
Tiểu Minh Hữu phát hiện bản thân có thể cử động, vội vàng mở miệng nói: "Ca ca tóc bạc, sư phụ, các người đừng khẩn trương, Phong Viêm đại ca đến thăm bà bà, hắn là con của bà bà, hắn không có hại ta".
Nhạc Phàm ngưng trọng gật đầu, dưới khả năng của hắn mà người này vẫn không bị phát hiện, thật lợi hại, nếu người này có thể kết giao bằng hữu với mình, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm càng hiểu thấu đáo, lực lượng là trọng yếu!
"Phì…" Một tiếng cười đột ngột cắt đứt suy nghĩ của Nhạc Phàm, chỉ thấy Khấu Phỉ chỉ vào mình, đứng ở đối diện mà cười như điên.
Tiểu Minh Hữu nhìn theo ngón taycủa Khấu Phỉ, nhịn không được cũng lăn ra cười, tất cả sầu bi đều tan thành mây khói" Hừ! Thiết Huyết cũng không tốt hơn ta đâu!"
Nhạc Phàm không tức giận quay người lại, tự xoa nắn gương mặt bầm tím của mình, nhớ tới bộ dáng như thành đầu heo của Đông Vũ, trong lòng hắn không khỏi cười thầm. Không vì cái gì khác, chỉ cảm thấy thống khoái! Thật sự thống khoái!"
Nhớ đến Lạc Dương tìm ta, 'Võ lâm đệ nhất đại hội' rất náo nhiệt! Ta biết ngươi không thích náo nhiệt, nhưng ta hy vọng ngươi tới…" Nhớ tới câu nói của Đông Vũ lúc gần đi lưu lại, Nhạc Phàm lẩm bẩm: "Lạc Dương? Ta sẽ đi".