Giữa chiến trường, Nhạc Phàm trong lòng có chút khó khăn, hắn chỉ dám ngăn cản trước mặt, hai bên thì tránh né. Mặc dù nắm chặt song đao trong tay nhưng hắn vẫn chưa hề xuất thủ giết một ai.
Vừa tránh một đao, một đao khác lại đến... Đối mặt với rất nhiều địch nhân xung quanh, cước bộ của Nhạc Phàm càng trở nên nặng nề.
"Thiên địa vạn vật đều có thể chém giết!" Có lẽ sát khí trên chiến trường đã ngấm vào người Nhạc Phàm, có lẽ chỉ là một điều ngoài ý muốn. Trong khoảnh khắc hắn chuyển thân, thanh đao trong tay tự nhiên vung lên, rồi tùy ý chém ra, tiếp theo là một tên tiểu tốt ngã xuống giữa vũng máu.
Nhìn thấy máu từ người đó, Nhạc Phàm chấn động. "Ta đã giết người!" Thời khắc này mọi sự xung quanh chợt như dừng hẳn lại, hắn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh, rất rõ ràng, và rất trầm trọng.
Giữa trời đất tựa như chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của bản thân, Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy cực kì sợ hãi. Sự yên tĩnh như thế phảng phất như bóng tối che phủ bản thân, không ngừng nuốt chửng từng điểm sáng trong tâm hồn hắn... Cuối cùng chỉ còn lại một sự trống rỗng vô tận...
Giết người dù sao cũng không phải là chuyện vui sướng gì, không có ai trời sinh ra mà thích giết chóc ả. Cho nên mọi người sau khi giết người thường xuất hiện tình trạng mê muội, thậm chí tinh thần bị băng hoại.
Tình huống của Nhạc Phàm lúc này thập phần nguy hiểm. Nếu hắn không thể thoát khỏi bóng tối đó, hắn sẽ bị trói buộc giữa sinh tử, tinh thần bị hủy hoại, trở thành một cái xác không hồn, vĩnh viễn chìm ngập trong địa ngục giết chóc.
Nhưng Nhạc Phàm dù sao cũng không phải là người thường, hắn có tinh thần lực cường đại và một tâm hồn cương nghị, sao có thể dễ dàng đánh mất bản thân. Còn nữa, hắn đã sớm cảm ngộ đến Thiên Đạo Chi Cảnh khiến tâm linh đã sớm siêu thoát khỏi chuyện sinh tử. Chỉ vì Nhạc Phàm chưa từng giết người cho nên mới nhất thời hoang mang hoảng loạn. Chỉ trong chốc lát, bóng tối trong tâm hồn hắn đã biến mất...
"Thương tùng chi hạ tọa quan thiên, vong tẫn thế gian thiên bách niên!" Trong thời khắc giác ngộ sinh tử khiến Nhạc Phàm phảng phất như nhớ lại những ngày bồi bạn với cây thương tùng. Mặc dù cô độc, nhưng trong lòng là một sự yên lặng sáng suốt, quên mất sinh tử, quên cả trời đất, tựa như chỉ có bản thân là tồn tại...
Cứ như thế một hồi lâu, thời gian như đã dừng hẳn lại. Hồi tỉnh lại, Nhạc Phàm đột nhiên phát hiện, tiểu tốt vẫn nằm yên trong vũng máu, còn xung quanh vẫn không ngừng chém giết. Lúc này hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, minh bạch mọi chuyện phát sinh vừa rồi, kì thật là chỉ có bản thân hắn tự cảm thấy mà thôi...
Trải qua một cuộc thử thách giết chóc, nội tâm Nhạc Phàm đã trở nên vững như bàn thạch. Đối với sinh tử, xem ra hắn đã thấu triệt. Đối với giết người, trong lòng hắn lúc này cũng không còn cố kị nữa.
"Thiên địa vạn vật đều có thể giết, bởi vì "phải giết"! Kẻ giết người rồi cũng bị giết, trong lòng vô tội cũng vô phạt. Ta tịnh không có gì sai, cũng hà tất phải cố kị... Có lẽ thế gian cũng không có gì khác biệt!"
Sau khiường tận, Nhạc Phàm khí thế liền trở nên phấn chấn, nắm chặt đao trong tay, mạnh mẽ vung lên, quát một tiếng lớn: "Giết!"
Nhạc Phàm không hề lo sợ, hắn giống như một câu hồn sứ giả dưới địa ngục, không ngừng chỉ dẫn con đường vong linh cho địch nhân. Hắn tinh thông huyệt vị, mỗi đao đều chém vào chỗ yếu hại của địch nhân. Cứ một đao lại lấy đi một mạng người, đơn giản nhưng trực tiếp...
Chính lúc Nhạc Phàm đang chìm ngập trong giết chóc, một đợt khí hung bạo đột nhiên ập đến, trực tiếp đập vào não bộ hắn, chiếm lấy tinh thần hắn, cứ dần dần từng bước xâm lấn tinh thần lực của hắn.
"Chuyện này là sao vậy?" Nhạc Phàm cảm thấy chấn động, lập tức khống chế tinh thần lực bản thân tiến hành phản kích. Nhưng trong chiến trận không cho phép nửa phần sơ suất, bất đắc dĩ Nhạc Phàm chỉ có thể nhất tâm lưỡng dụng, vừa ngăn chặn địch nhân công kích vừa chống đỡ cỗ hung khí đó xâm nhập.
Tinh thần lực vốn không phải là vật chất thực, cũng không có một chút lực công kích nào, chỉ là một loại năng lượng mà thôi. Cho nên mặc kệ Nhạc Phàm có phản kháng ra sao thì cũng không chống nổi sự xâm nhập của cỗ hung khí đó. Hắn quá kinh hãi, thầm suy đoán: "Chẳng lẽ đó chính là sát khí?"
Cỗ hung khí bạo ngược này chính là sát khí. Chỉ có điều bình thường sát khí tự nhiên tản mác, mà cỗ sát khí này quả thật ngưng tụ rất nhiều. Chiến trường đúng là một vùng đất hung ác, mỗi người chết đều sinh ra một tia oán khí. Bao nhiêu năm rồi, nơi này có vô số chiến sĩ ngã xuống, oán khí của bọn họ trải qua những cuộc thử thách và đồng hóa, sớm trở thành một cỗ sát khí thật mạnh mẽ.
Do sát khí cũng là một loại năng lượng trong trời đất, hơn nữa sức mạnh thôn phệ cũng rất cường đại, tất cả tinh thần lực cường đại của Nhạc Phàm chỉ là miếng mồi ngon cho nó mà thôi. Chỉ chốc lát, tinh thần lực của Nhạc Phàm bị nó thôn phệ quá nửa. Hắn chỉ thấy ngày càng mê man, cả thế giới tựa như rơi vào ngày tận thế, trời đất mù mịt khắp nơi là tử khí.
"Chẳng lẽ ta đã chết?" Nhạc Phàm tựa như nghe thấy mùi vị cái chết đang đến gần...
Ngay khi Nhạc Phàm cơ hồ thấy tử thần đến gần, trên người hắn chợt lóe kim quang. Chiến trường lớn như thế, chém giết thảm liệt như thế tự nhiên không một ai chú ý, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
"Đắc thủ công phu thiết mặc nghi, nghi tâm nhược khởi tiện đồ mê. Hành hành trực thượng sơn đầu khứ, liễu mị hoa minh ngộ tự kì. Tác thiện như đăng bách xích can, hạ lai dung dịch thượng lai nan. Trực tu cần lực hành công quá, nhân thú kỉ hi yếu tế tham. Tấn tốc quang âm bất khả lưu, niên niên chích kiến thủy đông lưu. Bất tín thí bả thanh lăng chiếu, tích nhật chu nhan kim bạch đầu…… Phật thuyết ba la mật diệu kinh, tiền vô thiên cổ hậu vô kim. Chú thành nhân quỷ tề siêu độ, công đức như thiên mạc bỉ luân……" Trong đầu Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện đoạn văn tự trong Kim Cương Kinh, nó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Trong nháy mắt, tinh thần Nhạc Phàm đã khôi phục lại. Nhớ lại tình hình vửa rồi, cả người hắn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng căm hận nói: "Đã không thể ngăn cản được ta, vậy ta sẽ tiêu diệt ngươi luôn!"
"Tâm nhược thủy, động nhi bất kinh, chỉ vu bình tĩnh; mệnh bách niên, bất thụ ngoại vật chi ki bán, tâm vu thiên địa, hà cầu trường sanh……" "……Phật thuyết ba la mật diệu kinh, tiền vô thiên cổ hậu vô kim. Chú thành nhân quỷ tề siêu độ, công đức như thiên mạc bỉ luân……"
Lúc này, Nhạc Phàm nhắm mắt lại, thầm niệm Thanh Tâm Quyết trong Dưỡng Tâm Kinh để ổn định tâm thần, rồi lại mặc niệm Phật ngữ trong Kim Cương Kinh để áp chế cỗ sát khí hung bạo đó.
Mặc dù hắn nhắm mắt nhưng vẫn biết rõ tình huống xung quanh. Hai tay như đang diễn luyện đao pháp, không ngừng vung lên ngăn cản công kích của địch nhân, những chiêu này đúng là đao pháp ngăn chặn tên bắn lần trước.
Phật kinh vốn dĩ khắc chế hầu hết các loại tà vật, đối phó với sát khí hung ác này tự nhiên hiệu quả phi thường. Nhạc Phàm cứ niệm như thế, cỗ sát khí liền bị áp chế lại.
Nhạc Phàm thấy thế liền vui mừng, đang muốn ra tay tiêu diệt. Cỗ sát khí như cảm giác được nguy hiểm, bắt đầu không ngừng rung động, rồi nhanh chóng tản ra tứ phía, từ từ dung nhập vào tinh thần lực của Nhạc Phàm... Mặc kệ Nhạc Phàm có tụng niệm Phật kinh như thế nào cũng không thể khống chế được.
Biến hóa đột ngột như thế khiến Nhạc Phàm sửng sốt, thanh đao trong tay chợt dừng lại. "Xoẹt!" một lưỡi đao đã chém vào tay hắn.
Một cơn đau đớn khiến Nhạc Phàm tỉnh lại, do đó hắn vừa tránh né vừa thu liễm tinh thần. Nhưng khi hắn vừa mặc niệm Phật kinh lại thì phát hiện tinh thần lực của bản thân ngoại trừ việc mạnh hơn trước đây thì không thấy có gì khác lạ, mà lại cảm thấy sự sung mãn chưa từng có bao giờ.
Lúc này, Nhạc Phàm tựa như sức mạnh toàn thân bộc phát, cảm giác vô cùng sảng khoái. "Hát..." Một tiếng quát lớn, toàn thân hắn đều ngập chìm vào chiến đấu. Và hắn cũng không phát hiện ra đôi mắt của bản thân đã trở nên đỏ như máu...