Nhạc Phàm đã có chiêu thức căn bản chắc chắn, hơn nữa từ khi cảm ngộ ''thiên đạo chi cảnh'', trong mắt hắn mọi thứ đều rõ ràng vô cùng, do đó chỉ cần hắn nhìn qua chiêu thức nào đó một lần thì không thể quên được.
Lần trước sau khi đấu với Vương Sung, Nhạc Phàm nhận ra được bản thân tuy có cơ sở tốt, nhưng chiêu thức biến hóa quá đơn giản. Nếu gặp phải kẻ địch không hơn mình nhiều thì các chiêu thức tấn công như thế đúng là rất tiết kiệm sức lực, còn nếu gặp kẻ địch lợi hại mà dùng giản đơn chiêu thức để tấn công chỉ là lãng phí sức lực mà thôi. Hiện tại hắn thiếu chính là việc lĩnh hội chiêu thức biến hóa và sự vận dụng vào thực chiến.
Nhạc Phàm từ nhỏ đã chiến đấu sinh tử với dã thú, khiến hắn có tố chất chiến đấu rất cao. Nhưng giữa việc chiến đấu với dã thú và chiến đấu với con người có khác biệt rất lớn, ít nhất dã thú không hề sử dụng hư chiêu để tấn công, hơn nữa phương thức tấn công chỉ là trực tiếp đơn giản vô cùng. Cho nên Nhạc Phàm biết rằng chiến đấu như vầy chính là một cơ hội tốt để rèn luyện chiêu thức võ công của bản thân, bằng không hắn tự tin rằng với tốc độ và phản ứng của bản thân, muốn rời khỏi tuyệt đối không phải là việc khó.
"Cầm nã thập bát đả" gồm có mười tám chiêu: suất (vật ngã), phách(tát), xuyên (đâm), phách (bổ), toàn (chộp), trùng (đập), thiêu (gạt), thác (nhấc), phách (bửa), xoa (xòe ra), điêu (đánh lừa), khỏa (trói buộc), khấu (khóa), lâu (ôm chặt), trửu (đánh chỏ), tỏa (khóa chặt), cái (vung ra), áp (đè chặt), được rút ra từ ''Triêm y thập bát điệt'' của Thiếu Lâm Tự, sau này được các đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự truyền bá trên giang hồ. Tuy trong giang hồ đây chỉ là một loại công phu nhập môn, nhưng lại bao hàm tất cả quyền pháp phổ biến, gần như mỗi một quyền lộ đều có thể tìm thấy bóng dáng trong ''Cầm nã thập bát đả''.
Cũng chính vì ''Cầm nã thập bát đả'' bao hàm các chiêu thức lộ số phổ biến, có vẻ rộng mà không sâu, cho nên người biết thì rất nhiều, nhưng không ai tỉ mỉ nghiên cứu loại công phu này, cho nên đến nay cũng chỉ là công phu nhập môn trên giang hồ, mà ở Thiếu Lâm Tự cũng chỉ là cơ sở để đệ tử luyện tập, học xong sẽ cho bọn họ nghiên cứu võ học cao cấp.
Bất quá Nhạc Phàm thấy ''Cầm nã thập bát đả'' lại vô cùng thích hợp, từ nhỏ tu luyện tấn công cơ bản khiến phương pháp tấn công của hắn thập phần đơn giản, hơn nữa lại không có người trong giang hồ chỉ dạy học võ theo hệ thống, cho nên ngay cả việc xuất thủ như thế nào đều phụ thuộc vào kinh nghiệm của bản thân, căn bản không thể nói là chiêu thức được. Mà chiêu thức trong ''Cầm nã thập bát đả'' lại biến hóa phi thường, khiến hắn mở rộng thêm tư duy võ học, đối với sự phát triển sau này lại có lợi ích không tưởng nổi.
Ưng Thất thấy đối phương sử dụng loại công phu nhập môn trên giang hồ là ''Cầm nã thập bát đả'' , trong lòng khinh thường nói: ''Chỉ bằng loại công phu rác rưởi này mà muốn so với ta. Hừ! Không biết tự lượng sức mình." Tuy trong lòng có chút khinh thường đối phương, nhưng thủ cước vẫn dùng toàn lực mà đánh.
" Bang!" Một âm thanh vang lên, Nhạc Phàm và Ưng Thất sau khi chạm song thủ liền nhanh chóng tách ra.
Ưng Thất lạnh lùng nói: "Không thể tưởng được ngươi tu luyện phương pháp tá lực đến cảnh giới như vậy, bất quá ta tịnh không phải là kẻ bình thường". Hắn vừa nói xong, song thủ liền biến đổi, một trước một sau cùng nhắm ngực của Nhạc Phàm mà vỗ tới. Hắn quát to: "Tiếp ta một chiêu Bôn Lôi chưởng!"
Nhạc Phàm thấy đối phương đột nhiên cải biến chiêu số, nhanh chóng phản ứng đưa tay gạt đỡ, vừa định chuyển hướng lực đạo sang một bên, đột nhiên, Ưng Thất tay phải đến sau phát lực mạnh mẽ, "Phanh!", đánh ngay vào tay trái hắn, rồi nhanh mà không vội hạ song thủ trực tiếp chưởng vào ngực Nhạc Phàm. "Phốc!" một ngụm tiên huyết phun ra, Nhạc Phàm cả người bắn ra sau, chiếc mũ rơm trên đầu cũng bị chấn nát.
Nhạc Phàm nằm trên mặt đất, mái tóc bạc trắng bị xổ tung ra.
"Ồ..." Đám người xung quanh ngạc nhiên hô lớn. "Thiếu niên tóc trắng!" Ưng Thất sửng sốt, cha con cô gái biểu diễn mãi võ sửng sốt, Thái Ân Khắc sửng sốt, đến ngay cả Triệu Thiên Hoa cũng phải sửng sốt, gã vẫn cứ nghĩ Nhạc Phàm đã khôi phục lại, không hề biết hắn vẫn bị bạc đầu.
Nhạc Phàm chống người ngồi dậy. "Phốc!" Một ngụm tiên huyết phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất. Trông thấy mặt tuyết bị nhuốm màu tiên huyết trong lòng mọi người không ngừng cảm thấy kinh hãi. Nhạc Phàm ngồi trên mặt đất, thất tình chi khí trong nội thể của hắn nhanh chóng khôi phục lại chấn thương.
Ưng Thất thấy Nhạc Phàm ngồi dậy khôi phục lại, trong lòng càng kinh ngạc: "Bị Bôn Lôi chưởng của ta đả thương mà vẫn có thể ngồi dậy ư?" Không tiếp tục tấn công nữa, hắn muốn nhìn xem Nhạc Phàm sẽ ra sao. Triệu Thiên Hoa đứng bên cạnh cũng không hề thúc giục, ngược lại bộ dạng như đang theo dõi một vở kịch hay vậy.
……
Một lát sau ,Nhạc Phàm đứng dậy, phủi tuyết bám trên người xuống, kích động nói: "Chúng ta tiếp tục." Trong mắt hắn tràn đầy chiến ý.
Ưng Thất lúc này trong lòng chấn kinh không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, vì chỉ có hắn mới biết chưởng vừa rồi đã sử dụng bao nhiêu nội lực của bản thân. Hắn dám nói rằng nếu chưởng vừa nãy mà đánh trúng người mình, tuyệt đối không chỉ đơn giản làm chấn thương kinh mạch, lại càng không có khả năng khôi phục nhanh như vậy.
"Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại, ta lần đầu tiên gặp một người mà sau khi bị trúng Bôn Lôi chưởng của ta lại có khả năng hồi phục nhanh như vậy, cho nên để tỏ vẻ tôn trọng ngươi, ta quyết định toàn lực ứng phó. Ngươi phải cẩn thận đó." Ưng Thất nghiêm túc nói.
Nhạc Phàm nhẹ gật đầu, lại xuất ra một chiêu trong ''Cầm nã thập bát đả''.
Ưng Thất thấy vậy cũng không nói gì, bản thân cũng hoàn toàn âm trầm. Không có gì báo trước, hắn đột nhiên xông tới Nhạc Phàm, chiêu thức hoàn toàn giống với khi nãy. "Bôn Lôi Tam Điệp Lãng". Một tiếng hét lớn, lại nhằm ngực của Nhạc Phàm mà vỗ tới, thế đến so với lúc vừa rồi lại càng mãnh liệt hơn nhiều.
Nhạc Phàm song thủ một trước một sau, cùng tiếp xúc với song chưởng của Ưng Thất. "Phanh!" Hai người đồng thời tay phải chạm chưởng với tay trái. Ngay lúc hữu chưởng nhanh chóng chạm vào tay phải đối phương, Nhạc Phàm đột nhiên biến đổi, tay phải trực tiếp trượt qua tay trái, khóa tay trái của Ưng Thất, thân người nhanh chóng xoay chuyển, kéo song thủ sang một bên, thuận thế đẩy ra một chưởng đánh vào mạng sườn bên phải của Ưng Thất. Ưng Thất song thủ nhanh chóng rút về, ngay lập tức ấn lên ngực của Nhạc Phàm. "Ba!", "Phanh! Phanh! Bình!" Hai người đồng thời bị đánh trúng, bất quá Ưng Thất chỉ có cảm giác như xương sườn bị đánh gãy, còn Nhạc Phàm bị đánh bay ra xa, so với lúc vừa rồi còn xa hơn, trong không trung không ngừng thổ huyết. Quá trình diễn ra cực nhanh, thực sự khiến người ta ứng tiếp bất hạ (không thể phản ứng kịp).
……
Thương thế hiện tại so với vừa rồi nghiêm trọng hơn rất nhiều , trong nội thể mọi thứ đều hỗn loạn, thụ thương trong nháy mắt, thất tình chi khí liền bảo hộ tâm mạch, cho nên mặc dù Nhạc Phàm đã lại tiếp tục thụ thương nghiêm trọng, tâm mạch cũng không có chuyện gì xảy ra, tiếp đó dùng thất tình chi khí để khôi phục nội thương.
Sau một lúc điều tức,Nhạc Phàm đã lại tiếp tục đứng dậy, lau đi vết máu còn dính trên miệng nói: "Chúng ta tiếp nào." Bản thân tùy ý xuất ra một chiêu thủ thế.
Ưng Thất sửng sốt, trong lòng có chút phát lạnh và ngột ngạt, chỉ muốn phát tiết xúc động. Vừa rồi có thể nói là sát chiêu, hắn xác định cho dù đối phương không chết cũng phải tàn phế. Có thể khôi phục nhanh đến như vậy, khả năng liệu thương quả là biến thái, nghĩ chết cũng không phải dễ dàng gì.
Khẽ nhíu mày, Ưng Thất không nói gì, sắc mặt trở nên càng thêm ngưng trọng, thầm nghĩ: "Tự nhiên có thể học chiêu thức tấn công của ta, còn có thể tùy ý dung nhập biến hóa vào trong chiêu thức của mình, thật là một kẻ đáng sợ. Xem ra phải hạ tử thủ mới được".
Hắn dũng mãnh xông tới Nhạc Phàm, tốc độ so với lúc nãy lạị càng nhanh hơn nhiều, cự li hai trượng chỉ trong nháy mắt đã tới. Nhạc Phàm lắc mạnh người tránh một phần lực đạo, liền chuyển thân đối mặt với Ưng Thất.
Nhạc Phàm đồng thời lúc quá chiêu với đối phương, không ngừng sử dụng chiêu thức quen thuộc trong ''Cầm nã thập bát đả'', lĩnh ngộ biến hóa trong đó, trong nháy mắt cũng đã trải qua hai ba mươi chiêu...
Ưng Thất hiểu rằng cứ như vậy thì không thể thắng nổi, cho nên chiêu thế biến đổi, không hề sử dụng chiêu phá chiêu nữa, mà không ngừng sử dụng những chiêu thức công kích đơn giản trực tiếp vào nơi yếu hại của Nhạc Phàm.
Tốc độ tấn công của Ưng Thất càng lúc càng nhanh, Nhạc Phàm dần dần không theo kịp, đã vài lần bị đả thương, bất đắc dĩ phải nén thương mà chịu đựng.
Để thích ứng với cách tấn công nhanh của Ưng Thất, Nhạc Phàm cũng không theo đuổi chiêu thức biến hóa phức tạp nữa, càng đánh chiêu thức càng trở nên đơn giản. ''Cầm nã thập bát đả'' vốn là công phu đa dạng biến hóa, nhưng dưới áp lực tấn công của kẻ địch, Nhạc Phàm cũng không vội tìm hiểu biến hóa bên trong, cho nên cũng không cần đưa nhiều biến hóa vào trong chiêu thức, chẳng những chiêu thức biến hóa rất ít, mà tốc độ cũng càng nhanh hơn.
… Ngươi một chiêu ta một chiêu cứ qua lại như vậy, Nhạc Phàm hiện tại vận dụng chiêu thức tùy ý vô cùng. Ưng Thất càng đánh lòng càng trầm xuống, đánh lâu như thế tất bại, hắn liền thu người lại sử dụng song cước tấn công Nhạc Phàm. "Công phu cước pháp của ta mới là điểm mạnh, ngươi phải cẩn thận đó!" Tốc độ tấn công so với lúc trước càng là nhanh hơn gấp bội, mọi nơi đều là bóng ảnh vây quanh Nhạc Phàm không ngừng lắc lư chuyển động, khiến mắt hắn dần dần không có cách nào tìm ra được thân ảnh của Ưng Thất. Hắn thỉnh thoảng lại phát xuất hai cước, khiến Nhạc Phàm có lực mà không thể xuất chiêu .
Trúng hơn mười cước, Nhạc Phàm mới phát hiện ra, bản thân vẫn kiêu ngạo về tốc độ của mình, nhưng trước mặt kẻ khác căn bản là không đáng nhắc tới. Vì thế hắn từ từ nhắm hai mắt lại, lập tức điều động tinh thần lực quan sát, mọi vật xung quanh đều được phản ánh rõ ràng ở trong não, ngay cả các động tác vừa rồi vô pháp nhìn ra cũng phảng phất hiện ra trong não bộ.
"Ba! Ba! Phnh! ……" Mỗi một đòn tấn công nguy hiểm đến đáng sợ của Ưng Thất đều bị Nhạc Phàm chặn lại.
Ưng Thất hiện tại tâm tình phức tạp dị thường. ngẫm lại mình luyện võ cũng đã được ba mươi năm, vô số lần trải qua sinh tử trở thành cao thủ, không nghĩ được hôm nay lại bất lực như thế, ngay cả một tên thiếu niên hơn mười tuổi cũng không đối phó nổi. Lửa giận bốc lên, nhảy mạnh lên đến độ cao bốn năm trượng cao, trong lòng không thể nhẫn nhịn quát to: "Xem Xuyên tâm cước của ta - Lăng vân nhất kích!" Tiếp đó thân thể ở trên không trung rất nhanh xoay chuyển, tạo thành một trận bão táp áp xuống Nhạc Phàm.
Thế đến hùng dũng, khí thế bàng bạc, lực công kích tập trung tại một điểm càng thêm lăng lệ, đây là những đánh giá của Nhạc Phàm đối với chiêu tấn công này. Những người đứng xem xung quanh thấy thế công thế hung mãnh như vậy, tất cả đều không ngừng lùi lại phía sau, ngay cả bọn Triệu Thiên Hoa lẫn Thái Ân Khắc đều vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Nhạc Phàm đột nhiên mở hai mắt, hào khí trong lòng nảy sinh, lần đầu tiên trong lúc thực chiến điều động thất tình chi khí tiến hành tấn công, hồng sắc nguyên khí dưới sự điều khiển của hắn tụ lại trong cánh tay phải, rồi kích phát ra ngoài.
"Bùng!" Một quyền một cước trực tiếp va chạm vào nhau, thanh âm cộng hưởng, phảng phất khiến lòng người cũng bị chấn động đôi chút.
Quyền cước tiếp xúc rồi lập tức tách ra, Ưng Thất bị chấn bay về phía tửu lâu đối diện, ngay cả những cây mộc lan đều bị đánh nát bấy, có thể thấy lực đạo phát ra mạnh như thế nào.
Nhưng nếu so sánh với Ưng Thất, Nhạc Phàm thê thảm hơn rất nhiều. Ống tay áo bên phải bị chấn thành từng mảnh nhỏ, toàn thân bay ra sau, tiên huyết trong miệng không ngừng phun ra. Trên mặt đất lưu lại huyết tích dài đến hai trượng khiến cho ánh mắt mọi người tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Xung quanh tức thì trở nên yên lặng.
……
"Tránh ra, tránh ra nào! Quan nhân làm việc, kẻ không liên quan mau tránh ra." Lúc này một đại đội quan binh xuyên qua đám đông đi tới hiện trường, nhanh chóng bao vây Nhạc Phàm lại. Kẻ dẫn đường chính là tên thủ hạ của Thái gia vừa lén rời đi lúc nãy.