Phía trước là một cái thông đạo vừa chật hẹp lại vừa tối tăm, không có dù chỉ là một tia sáng, không có khí tức lưu động, chỉ có sự âm u cùng với ẩm thấp, phảng phất như trăm ngàn năm qua cũng không có ai từng đi thông qua.
Tại cuối thông đạo, là một tấm thạch bi khổng lồ mang theo phong cách cổ xưa, không biết đã bị xâ thực qua bao nhiêu năm tháng.
"Ông!!!!!"
Cơ quan dẫn động, tấm bia đá theo đó cũng chìm dần xuống đất. Cảnh tượng của Hoàng Lăng địa cung nhất thời hiện ra trước mắt mọi người.
Lại một lần đi tới đây, Nhạc Phàm và Trần Hương không khỏi cảm khái! Mấy vạn hình nộm binh sĩ đã sớm hóa thành bụi đất thê lương, tràng diện bừa bãi trước mắt tựa hồ như đang nhắc nhở mọi người, phải chăng bên trong Hoàng Lăng ở dưới mặt đất này đã phát sinh ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, mọi người không khỏi hít một ngụm lương khí.
Hoàng lăng địa cung không hổ là được "Thiên Cơ Môn" dùng đồng thau để tỉ mỉ chế tạo ra, cho dù là mặt đất chấn động kịch liệt cũng vô pháp đem nó chôn vùi. Chỉ bất quá, lúc này bên trong cung điện khắp nơi đều tràn ngập hàn khí bạch sắc, dù là bực này cao thủ như Trần Hương cũng cảm thấy trận trận hàn ý!
- Hàn khí thật nặng nề!
Thần sắc của đám người Nhạc Phàm trở nên nghiêm nghị, Tang Nha tộc trưởng cũng đã sớm có chuẩn bị. Chỉ thấy hắn phóng thích ra niệm lực của mình, kết thành một vòng bảo hộ trong suốt, đem hàn khí cách trở ở bên ngoài.
Hàn khí bị xua tan, tâm cảnh mọi người dần dần bình phục.
Lúc này, mục quang của Minh Hữu ngắm nhìn bốn phía nói:
- Tộc trưởng, nơi này chính là nơi phong ấn sao?
Trong cung điện, Bàn Long trụ ban đầu được bày ra đã sớm hóa thành bụi phấn, để lộ ra bên ngoài là Linh Khu làm bằng băng tinh, đúng là nơi mà Minh Hữu đã nhìn qua.
Tang Nha tộc trưởng gật đầu nói:
- Lúc ban đầu, nơi này vốn là được dự tính làm nơi yên nghỉ cho hồn thiêng của Tần hoàng, Thiên Cơ Môn vì áp chế hàn khí phát tán ra ngoài, đã đặc biệt từ biển sâu tìm ra "Vạn Niên Băng Tinh" chế tác ra Thất Xảo Linh Khu tinh xảo này, và cũng đem di thể của Tần hoàng chuyển tới.
Dừng một chút, lão nhân lại nói:
- Chỉ tiếc, theo thời gian trôi qua quá lâu, tác dụng của những linh trụ này bắt đầu suy giảm, cách mỗi đoạn thời gian ngắn thì sẽ có hàn khí phun ra, khiến cho hoàn cảnh trên đảo đại biến, thậm chí làm cho Thủ Lăng nhất tộc chúng ta gặp phải tuyệt cảnh. Về sau, các triều đại trước vì kéo dài huyết mạch của tộc ta, đã lấy tính mệnh làm vật tế, vận dụng lực lượng của thượng cổ kỳ bảo trấn áp phong ấn. Hôm nay, vốn dĩ là đến phiên lão cốt đầu là ta hiến thân, đáng hận là kỳ bảo lại bị người đoạt đi, mắt thấy Thủ Lăng nhất tộc sẽ phải diệt tuyệt ở trên mãnh đất này, ta cũng là hữu tâm vô lực a!
Nói đến chỗ này, Tang Nha tộc trưởng khẽ nấc lên một tiếng nghẹn ngào! Bộ mặt tang thương phảng phất như đang kể lại nổi tuyệt vọng đang trải qua.
Vẻ mặt của mười hai thần tướng đồng dạng cũng u ám, chỉ là bọn hắn cũng không có biểu hiện vẻ sa sút ra ngoài mà thôi. Tộc nhân chết đi tất nhiên là phải thương tâm, nhưng đối với bọn họ mà nói, còn sống cũng là một loại trách nhiệm, tâm thần càng nặng nề thì càng phải kiên định hơn!
Lời của lão nhân gia cứ quanh quẩn ở bên tai, trong lòng của Minh Hữu nổi lên một trận gợn sóng, thật lâu sau cũng vô pháp bình ổn trở lại. Mặc dù Minh Hữu biết được, mình cùng Thủ Lăng nhất tộc cũng không có bất kỳ quan hệ huyết mạch nào, nhưng hắn cũng vô pháp khiến cho bản thân bỏ mặc chuyện này được. Dù sao, hắn cũng đang gánh vác niềm hi vọng và sự tín niệm của tộc nhân.
- Mọi người yên tâm đi, chúng ta sẽ thành công, nhất định sẽ thành công.
Lời nói của Minh Hữu dụng lực rất lớn, làm cho người ta hoàn toàn không hề chú ý tới tuổi tác của hắn, mà sinh ra một loại tín nhiệm không tên.
Nhìn thân ảnh nho nhỏ trước mắt, Nhạc Phàm âm thầm gật đầu, hắn rất là vui mừng. Có đôi khi, gánh vác cũng cần có năng lực, càng cần phải có dũng khí và kiên định. Hắn cho rằng, Minh Hữu đã làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.
Thu liễm bớt tâm tình, Tang Nha tộc trưởng tiếp tục nói:
- Thánh giả, Cửu U phong ấn đang ở ngay tại phía dưới của Thất Xảo Linh Khu, cần phải đem Linh Khu dời đi mới có thể thi triển cấm thuật. Chẳng qua là một khi Linh Khu vừa động, sẽ có hàn khí bạo phát ra, chúng ta phải hết sức cẩn thận trong mọi việc.
Minh Hữu hiểu rõ nói:
- Hàn khí bạo phát không phải là chuyện đùa, hai người chúng ta cần phải hợp lực, mới có thể đem Linh Khu dời lên.
Tiếp theo, Minh Hữu chuyển hướng sang mười hai thần tướng bàn giao một phen công việc.
Nhạc Phàm và Trần Hương lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cũng không có ý định nhúng tay vào. Trên thực tế, loại sự tình trọng yếu này, hai người quả thật cũng không biết nên nhúng tay như thế nào. Bọn họ tin tưởng rằng, Minh Hữu sẽ xử lý tốt hết thảy mọi chuyện ở nơi này.
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta hãy bắt đầu đi!
Tang Nha tộc trưởng đầu tiên là thúc dục niệm lực, đem toàn bộ Linh Trụ bao trùm lại.
Ngay sau đó, Minh Hữu giơ cốt trượng trong tay lên, một đạo quang tuyến nhu hòa phát ra, đem Linh Khu chậm rãi nâng lên.
Quá trình này nhìn thì đơn giản như thế, kì thực hao phí tâm lực của hai người rất lớn. Lấy hư vô lực khống chế vật thực chất, há một cái ý niệm trong đầu là đơn giản có thể làm được? Huống chi, Thất Xảo Linh Khu này chính là dùng để trấn áp vật phong ấn.
Thất Xảo Linh Khu mới vừa được nâng lên vài thước, phía dưới đột nhiên phun ra một cổ hàn lưu, hướng chu vi bốn phía nhanh chóng khuếch tán.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, từ mặt đất bên dưới lại truyền tới trận trận rung động kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa cung điện trở nên hỗn loạn như trời long đất lở, nếu không phải vách tường bốn phía được làm bằng đồng thau, chỉ sợ tất cả mọi người hiện tại đều đã bị chôn sống.
- Thiên Can Địa Chi, thập nhị cấm thuật, lên!
Mười hai thần tướng ngầm hiểu, đều tự mình đứng yên ở một cái phương vị, cùng nhau duy trì một thế cân bằng vi diệu.
Hết thảy chuẩn bị đã xong, Minh Hữu lập tức phân ra tâm thần, đem cổ kiếm "Thái A" Đã sớm chuẩn bị xong ném về phía phong ấn.
Cổ kiếm "Thái A" đồng dạng là thượng cổ sát phạt thần binh, so với "Vạn Nhân Trảm" cũng không kém chút nào. Dùng nó để làm trận nhãn, tất nhiên là có thể bù lại được lực lượng phong ấn cũng không chừng. Ban đầu, Minh Hữu đúng là coi trọng điểm này, cho nên mới có thể đối với việc tu phục phong ấn có lòng tin như thế.
"Tranh!"
Cổ kiếm vừa xuất, hàn lưu nhất thời được giảm bớt.
Chúng thần tướng thấy thế, vội vàng vận chuyển cấm thuật pháp quyết, đem sinh mệnh lực quán chú vào trên thân cổ kiếm.
Thiên Can có thập biến: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý
Địa Chi có thập nhị tiết: Tý, Sửa, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi
"Thập Nhị Can Chi Đại Trận" lấy Thiên Can thập biến làm pháp, lấy Địa Chi thập nhị tiết làm cơ, dung hợpâm dương, bao quát vạn vật, có thể nói là trong trận có trận, một mình diễn biến thành thế giới, có uy năng khó lường của quỷ thần.
Chính là vì uy lực của "Thập Nhị Can Chi Đại Trận" vô cùng lớn, cho nên cần người thi pháp trả giá bằng sinh mệnh lực, mới có thể khởi động lực lượng của trận pháp, Nhất Thập Nhị Cấm Thuật cũng chính là vì phương pháp này mà sinh ra.
Trần Hương nhìn một màn trước mắt, trong lòng không khỏi rung động. Không thể không nói các vị tiền bối của Thủ Lăng nhất tộc xác thực là trí tuệ hơn người, có lẽ, bọn họ đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như hôm nay, cho nên mới phải sáng tạo ra một bộ phương pháp tổ hợp nghịch thiên như vậy!
"Ông!"
Cảm nhận được sinh cơ mạnh mẽ, cổ kiếm "Thái A" phóng xạ ra quang mang ám trầm khắp tòa cung điện!
Thiêng liêng, uy nghiêm, to lớn, hậu trọng!
Đây là sinh mệnh lực lượng, đây là tín ngưỡng lực lượng, đây là lực lượng vững chắc không thể phá vỡ!
Hàn khí chuyển động mạnh mẽ, giống như là có sinh mệnh, giãy dụa thoát khỏi quang mang vừa bao phủ xuống, rung sợ khuất phục mà rút lui về vị trí phong ấn.
"Sắp thành công rồi!"
Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra một cách thuận lợi.
Trên mặt Tang Nha tộc trưởng lộ ra một tia hỉ sắc, trên mặt mười hai thần tướng cũng lộ ra một tia hỉ sắc, mặc dù mọi người đã thực sự rất mệt mỏi rồi, nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình kích động của bọn họ. Sau nhiều năm hi vọng, nhiều năm thống khổ, nhiều năm cố chấp, vào hôm nay, vào giờ khắc này, hết thảy đều sẽ kết thúc.
Lúc này đây, cho dù là chết đi, bọn họ cũng cam lòng.
"Chỉ còn có thêm một bước cuối cùng."
Minh Hữu kiềm chế sự kích động ở trong nội tâm, cắn đứt ngón tay, đem một giọt tiên huyết vung lên trên Linh Khu.
Trọng khải phong ấn, đây là một bước cuối cùng, cũng là một bước trọng yếu nhất, chỉ cần đem phong ấn cổ xưa này tu phục, Thủ Lăng nhất tộc liền có thể trải qua cuộc sống bình yên.
Song, vào thời điểm mà mọi người đang tập trung lực chú ý, một bóng đen quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở phía trên trái của Linh Khu.