Mục lục
Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên trong lúc đó gió mây biến sắc, trời đất cùng ảm đạm, mọi người kinh ngạc nhìn lên Tụ võ đài.
Đây… là chuyện gì xảy ra vậy?
Nhạc Phàm cảm thấy Trần Hương trong lòng có chút rung động, tâm mạch khôi phục, bằng mắt thường có thể thấy được vết thương rất sâu trên ngực đang nhanh chóng khép lại, mà thanh "Thừa ảnh" vấy máu kia chẳng thấy tung tích đâu nữa.
Kích động! Mừng như điên! Hưng phấn!
Nhạc Phàm lúc này, đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả tâm tình của mình. Nếu đã không thể miêu tả, vậy chỉ có thể dùng một chữ để biểu đạt, hắn "ngớ ngẩn" rồi, ngớ ngẩn trong hạnh phúc…
Giờ phút này, bão tố đầy trời, hạnh phúc ở bên người!
Nhạc Phàm không quan tâm gì nữa, chỉ để ý tới người ở trong lòng.
"Chíp..."
Một tiếng kêu phấn khởi vương vấn trong đầu mọi người, như báo hiệu, như vui thích, khuấy động tâm tư của mọi người…
Cùng lúc đó, "Ngư trường" trong tay áo Nhạc Phàm và "Thuần quân" trên lưng Thái Tiêu không hẹn mà cùng bay lên không trung, múa lượn tự do mà có thứ tự.
"Mau nhìn! Đó là gì vậy!?"
Dưới đài tiếng kinh hô lần này còn ngạc nhiên hơn, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ từ trong cơ thể Trần Hương lao ra, phóng thẳng lên mây, bay lượn cùng mấy thanh kiếm!
Đợi mọi người nhìn rõ bộ dạng bóng đỏ đó, ai ai cũng sửng sốt lặng người.
Đó rõ ràng là một con chim màu đỏ, nói chính xác hơn, nên là một con "gà" biết bay, chỉ có điều cái đuôi thì dài mà xinh xắn!
"Chim báo điềm lành "Trọng minh"!?"
Nhạc Phàm có chút sợ run lên, không khỏi hô lên tên của quái điểu, đã có kinh nghiệm hai lần trước, hắn tự nhiên hiểu được đó nhất định là kiếm linh trong "Thừa ảnh". Hắn vẫn nhớ kỹ, trong "Sơn hải dị chí" của Vạn Liễu Hoài từng có ghi lại: Chim báo điềm lành "Trọng minh", có hình dạng giống gà, tiếng kêu như chim phượng, lông đuôi phát sáng, sức có thể đánh nhau với thú, còn có công dụng trừ đám mãnh thú yêu vật tai hại. Hơn nữa trong hai mắt của con chim này mỗi bên có hai con ngươi, bởi vậy bị người trần gọi là chim Trọng minh (chuộng sáng).
Người xưa từng nói: Trọng minh trên đầu có mũ, là văn đức; sau chân có cựa có thể chiến đấu, là vũ đức; địch phía trước dám liều, là dũng đức; có đồ ăn kêu gọi đồng loại, là nhân đức; gác đêm không ngủ, báo rõ thời tiết, là tín đức. Do vậy "Ngũ đức chi cầm" là chim báo điềm lành.
Đương nhiên, người tại nơi đây phần lớn là hạng giang hồ lỗ mãng, làm sao biết được chuyện xưa về thượng cổ dị thú này. Cũng may có sự nhắc nhở của Nhạc Phàm, đám người Thái Tiêu, Khấu Phỉ lập tức cũng hồi tỉnh lại, về phần người của Ẩn tông và Ma môn thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, trong mắt lộ ra đầy nghi hoặc… còn có kinh ngạc!
"Lão Ma, thập đại thần binh hiện thế, ngươi thấy thế nào?" Thiên Âm lão quái liếc qua đầu, vẻ mặt nghiêm túc hướng về Độc Cô Vô Phong.
Độc Cô Vô Phong đầu mày nghiêm trọng, vuốt cằm nói: "Ma binh hiện thế, thần binh cũng hiện thế, có lẽ là tới lúc rồi sao!"
"Hắc hắc..." Thiên Âm lão quái cười âm hiểm nói: "Cái cần là đến lúc đó rồi, tốt nhất càng loạn càng tốt!"
Xoay qua nhìn bên phe Ẩn tông, vẻ mặt đám người Hạng Thiên Vũ, Lỗ Thứ nghiêm trọng lạ thường, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
"Trọng minh" cùng "Thuần quân", "Ngư trường" bay lượn trên trời, phía dưới mọi người thấy được như si như say, phảng phất đắm chìm trong đó!
"Chíp..."
Lại là một tiếng kêu trong trẻo, "Trọng minh" đang bay lượn rơi thẳng xuống, giống như dung nhập vào cơ thể của Trần Hương.
"Ngư trường", "Thuần quân" cũng đều tự trở lại trong tay Nhạc Phàm và Thái Tiêu.
"Thần binh nhận chủ!?"
Nhạc Phàm nhìn Trần Hương ngây ra, chỉ thấy khuôn mặt đang tái nhợt đó của nàng chậm rãi khôi phục huyết sắc, thậm chí lộ ra ánh sáng trong suốt nhàn nhạt. Nuối tiếc duy nhất còn lại là người vẫn nhắm hai mắt thiêm thiếp như cũ, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
"Trần… Trần Hương…"
Thanh âm run rẩy, lời nói của Nhạc Phàm rất nhẹ rất mềm mại, không biết là sợ quấy rầy Trần Hương, hay là lo lắng nàng không cách nào tỉnh lại. Từ giận dữ nhất đến mừng như điên, từ tuyệt vọng đến hy vọng… Đủ loại tâm tình mâu thuẫn cùng nhau hội tụ, quả thực khiến cho Nhạc Phàm rơi vào ranh giới của sự suy sụp và điên cuồng.
Bên kia, Tiết Ngưng Yên trầm ngâm chỉ chốc lát, đi thẳng về phía Nhạc Phàm.
"Lý Nhạc Phàm, đem Trần Hương giao cho ta, ta sẽ mang nàng về sơn môn rèn luyện".
"Cút!!! Lần này không ai có thể đem nàng mang đi từ bên cạnh ta, không ai có thể…"
Đối với sự khuyên giải của Tiết Ngưng Yên, Nhạc Phàm không đặt ở trong lòng chút nào, hắn vẫn còn chưa hết giận, ngược lại hướng về đối phương giận dữ gầm thét một trận!
"Ngao ô Ngao ô..."
Cảm nhận được sự phẫn nộ của Nhạc Phàm, Tiểu Hỏa bên cạnh lập tức há mồm nhe nanh gầm rống.
"Ngươi…"
Tiết Ngưng Yên vốn nên tức giận, ngay cả bản thân nàng cũng cho rằng đáng tức giận, nhưng nàng lại trở nên yên lặng một cách bất ngờ, không tìm thấy nửa điểm lý do. Nhìn nam tử trước mắt đó một đầu tóc trắng như tuyết, nàng định nói gì cũng không nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ đành thở một tiếng thật dài.
"Khục! Khục khục khục..."
Một trận ho khan kịch liệt truyền đến, Vô Trần tử cùng Mông Chiến chậm rãi run rẩy đứng dậy. Hai người sắc mặt trắng bệch, hai mắt lờ đờ, nhìn qua không khác gì so với mấy lão già ốm yếu bình thường, đâu còn có sự uy phong cùng tao nhã như lúc đầu nữa.
Hít một hơi thật sâu, Vô Trần Tử run rẩy chỉ tay phải về phía Nhạc Phàm: "Lý… Lý Nhạc Phàm… ngươi biết mình đã làm gì không? Nếu quả thực Ma môn khống chế được giang hồ, đến lúc đó Thần Châu đại địa sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán… mà ngươi, ngươi chính là kẻ đồng lõa với Ma môn, ngươi cũng là hung thủ!"
"…" Nhạc Phàm lạnh lùng liếc đối phương một cái, biểu lộ trên mặt không chút động dung. Lại quay xuống nhìn Trần Hương trong lòng, trong mắt lộ vẻ tình cảm ấm áp.
"Lý Nhạc Phàm..."
Mông Chiến giận dữ, quát mắng yếu ớt: "Cái nhục hôm nay, lão phu… thề nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi…" Lần này những từ ngữ hoành tráng hùng hồn thật lớn này của Mông Chiến lại khiến cho mọi người thật phản cảm, nhất là người hai phe Ẩn tông cùng Ma môn, càng cảm thấy sớm mất hết cả mặt mũi, không có đất mà chui xuống.
Nghĩ vậy những người trong giang hồ dưới đài không phải ngu ngốc, tự nhiên hiểu được hôm nay ai đúng ai sai. Nhưng Mông Chiến không chỉ là một kẻ bại trận, bỗng dưng nói ra những lời không biết xấu hổ như thế, đó không phải là vì chính mình đã xúc phạm khinh rẻ người ta thì hận cái gì!
"A di đà Phật..."
Một tiếng niệm Phật nhu hòa vang vọng bên tai, mọi người chỉ thấy tiểu hòa thượng Thanh Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh Nhạc Phàm, chắp tay thi lễ, sau đó quay về phía Mông Chiến nói: "Mông Chiến sư thúc, Nhạc Phàm đại ca có đại ân với Phật tông ta, hơn nữa còn là Sa môn hộ pháp của Phật tông ta, hy vọng sư thúc không nên làm khó hắn".
"Cái gì?!"
"Sa môn hộ pháp?!"
Vô Trần Tử cùng Mông Chiến nhìn nhau, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.
Đối với việc của Phật tông, hai người bọn họ chính biết không ít. Nhìn bề ngoài, thế lực Phật tông này phân tán khắp nơi trong thiên hạ, nhưng giữa bọn họ đều có sự liên lạc với nhau. Càng trọng yếu chính là, việc Phật tông trùng hưng sớm đã truyền khắp các thế lực Ẩn tông, một thế lực khổng lồ như thế, cũng không ai nguyện ý đắc tội. Mà ý nghĩa của chức "Sa môn hộ pháp" rất phi phàm, tuyệt đối không chỉ là một tay đánh đấm đơn giản như vậy. Bởi vậy, nếu là có ai muốn đối phó Lý Nhạc Phàm, sẽ không thể không cân nhắc suy xét xem mình có thể kháng cự được áp lực của Phật tông hay không.
Vô Trần Tử cùng Mông Chiến đứng tại chỗ lặng đi, trong lòng không ngừng suy tư làm thế nào xử lý việc này. Bọn họ không ngờ rằng Lý Nhạc Phàm chẳng những cùng đám người Bạch Vũ đế có giao hảo, lại có một tầng quan hệ với Phật tông như vậy… Như thế xem ra, việc trả thù lại phải tính toán lâu dài rồi.
"Hừ!"
Một thanh âm lạnh lùng cắt đứt suy tư của hai người Vô Trần tử, Tiết Ngưng Yên mặt không thay đổi nói: "Vô Trần lão đạo, việc sư điệt của ngươi đả thương sư muội ta ngươi giải thích sao đây?"
"Giải thích!?" Vô Trần Tử bình tĩnh trở lại, biết hôm nay không thể tranh đấu, vì vậy lạnh lùng nói: "Đợi Ngạo Hàn sư điệt tỉnh lại, lão đạo sẽ dẫn hắn đến Thiên môn tạ tội."
"Này này này… Các ngươi còn chưa xong đâu?"
Thiên Âm lão quái vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Vô Trần lão nhi, tiểu tử bảo bối của phe Ẩn tông các ngươi bây giờ đã không đứng dậy nổi sao? Tiểu tử này của phe chúng ta bây giờ vẫn đứng được, hiện tại các ngươi có phải là nên chấp nhận chịu thua ván cược này không?"
Vừa nghĩ đến hai viên thiên tinh kia của mình, Mông Chiến sao có thể đáp ứng, giận dữ đáp: "Thiên Âm lão quái, rõ ràng là các ngươi phá hỏng quy củ, thế nào có thể tính chúng ta thua được? Nếu Lý Nhạc Phàm không đột nhiên xuất hiện, tiểu tử mà các ngươi tìm tới đó đã chết rồi…"
"Không biết xấu hổ gì cả!" Thiên Âm lão quái nhìn đối phương khinh thường nói: "Vừa rồi không biết là ai ở nơi này nói thua thì là thua, bây giờ ý tứ vẫn thật không biết vô liêm sỉ, ta xem mấy lão tiểu tử các ngươi này thật sự là càng sống lâu càng đi giật lùi".
"Ngươi… ngươi…" Mông Chiến giận dữ định phản bác, nhưng không thể nào lên tiếng.
"Ài..."
Vô Trần Tử thở một hơi dài dò xét, mặc dù không cam lòng, nhưng đành gật đầu bất đắc dĩ, sau đó đem mười viên Thiên tinh quăng về phía đối phương!
"Tốt… Rất tốt! Rất tốt! Ha ha ha ha..." Nhìn những viên Thiên tinh trắng lấp lánh, Thiên Âm lão quái cười to tà ác, giống như một con sắc quỷ đang đói mồi, được chứng kiến một đám nữ lang không mặc quần áo vậy!
Mông Chiến lòng đau như cắt, cặp mắt hung ác nhìn trừng trừng về phía Lý Nhạc Phàm cách đó không xa, mầm mống của cừu hận đã được gieo thế này.
Nhận Thiên tinh xong, Thiên Âm lão quái lại một trận hẹp hòi quái lạ. Suy nghĩ....
Nghĩ xong, cuối cùng hắn vẫn lấy ra bốn viên, một viên đưa cho Thiết Huyết, ba viên kia thì quăng thẳng lên người Nhạc Phàm.
"Gì vậy?!"
Đúng lúc này, nơi xa xa trên bình nguyên đang có một đám người cưỡi ngựa chạy nhanh đến!
Thấy cảnh tượng đó, Thiết Huyết đường hoàng tiến lên nghênh đón.
Bên ngoài bình nguyên, một đám đông cưỡi ngựa phi nhanh đến, mục tiêu hiển nhiên là Đại hội võ lâm.
Mọi người dưới Tụ vũ đài thấy tình huống như vậy đều tránh ra nhường đường, còn những người trên đài thì chuyển sự chú ý lên người Thiết Huyết.
"Thuộc hạ Đổng Đại Hải, bái kiến Hội chủ!"
"Hồng Vũ hội đệ tử Lục Y, tham kiến Hội chủ…"
"Hải Sa bang đệ tử Mao Tam, tham kiến Hội chủ…"
"Liên Hoàn ổ đệ tử Phi Thiên Long, tham kiến Hội chủ…"
"Thiên Hùng bang đệ tử Ngô Tiểu Lục, tham kiến Hội chủ…"
"Chúng tôi tham kiến Hội chủ!"
Một nhóm mười hai người, ngoại trừ Đổng Đại Hải ra, những người còn lại tất cả đều là đệ tử các bang phái dưới quyền kiểm soát của Huynh Đệ hội.
"Đổng chấp sự, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thiết Huyết thấy những bang hội lệ thuộc cơ hồ đều phái người đến, nhất định sẽ không phải chuyện gì tốt lành. Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn vừa rồi còn tốt đẹp nhất thời chìm xuống đáy sâu.
Đổng Đại Hải vội vàng tiến lên một bước, dáng vẻ cung kính đáp: "Bẩm cáo Hội chủ, phân đàn và địa bàn các nơi bị một đám người thần bí tập kích, tử thương nặng nề, cho nên đại ca của các phân đàn phái người đến cầu viện… Bởi sự việc xảy ra bất ngờ, tổng đàn không ai có thể phân phó, cho nên thuộc hạ tự tiện làm chủ đem toàn bộ bọn họ dẫn đến."
"Phân đàn bị tập kích!?"
Thiết Huyết tâm thần chấn động, sắc mặt trông càng tái nhợt, thật khó mà từ tốn, hắn lập tức xoay về phía mười một gã phân đàn đệ tử khác hỏi: "Ta hỏi các ngươi, có biết đối phương là ai hay không?"
Mười một người bên dưới lần lượt nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu.
Thiết Huyết lại hỏi: "Bọn chúng có bao nhiêu người? Sử dụng võ công gì?"
Lục Y của Hồng Vũ hội mở miệng trước tiên nói: "Hồi bẩm Hội chủ, có khoảng hai ba mươi tên cao thủ tập kích Hồng Vũ hội, trong đó hai người dẫn đầu lợi hại khác thường, ngay cả Tăng đại ca và đại tỷ của chúng ta cũng đều bị bọn họ đả thương…"
Thấy Thiết Huyết không nói, Lục Y nói tiếp: "Bọn người tập kích chúng ta võ công phức tạp, có Thất Thương quyền của Không Động, Hàn băng chưởng của Thiên Tà Tông, Hồi phong phất liễu kiếm của Nga Mi, Tam phân kiếm pháp của Thiên Sơn, Hỗn nguyên công của Hoa Sơn, tuyệt học của Võ Đang, Thiếu Lâm và các thế lực đều có… Còn có một ít võ công chúng ta chưa từng thấy qua. Võ học đó không giống một loại tuyệt kỹ nào trên giang hồ, người của chúng ta căn bản là không phải đối thủ của bọn chúng, cho nên đại tỷ bây giờ dẫn theo mọi người rút lui chạy về Lạc Dương, Lục Y tới trước một bước thỉnh cầu Hội chủ trợ giúp".
Nghe xong câu chuyện, dưới đài cao lập tức bắt đầu xôn xao tranh luận. Nhất là người của các thế lực lớn, càng là mờ mịt kèm theo sự phẫn nộ!
"Thúi lắm! Thúi lắm! Thúi lắm! Chúng ta phái người tới tấn công các ngươi lúc nào? Tỳ nữ của ngươi đừng nói lung tung!"
"Đúng vậy, đơn giản chính là lời hoang đường của một phía!"
"Không thể bỏ qua, giá họa bẩn thỉu!"
"Nói láo cẩn thận cắn phải lưỡi…"
Đệ tử của các thế lực lớn đều giận dữ buông lời bác bỏ, Lục Y thân hình co rúm lại, trong lòng đã sợ hãi lại thêm ủy khuất, nước mắt bất giác rơi xuống như mưa.
Tất cả phát sinh dưới đài, Thiết Huyết thấy hết trong mắt, trong lòng thầm bực tức đối phương những người này lại gây rối vào lúc này, vì vậy thanh âm tức giận nói ngắn gọn: "Thiết mỗ hy vọng ai đó cũng tốt nhất giữ miệng của chính mình đi, chớ làm cho Thiết mỗ bực tức với các ngươi!"
Thiết Huyết thanh âm không lớn, nhưng hiệu quả cũng thật thần kỳ. Không tới một lát , tranh luận dưới đài dần dần ngừng lại.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, thủ lĩnh các thế lực lớn đều cảm thấy bất ngờ, bất quá, lập tức ngẫm lại cũng thấy yên tâm. Với thân phận và địa vị của Thiết Huyết hôm nay, hơn nữa biểu hiện của hắn vừa rồi, nếu như ai đã bị hắn ghét, sau này cũng sẽ không có gì tốt đẹp. ương nhiên, sau khi so sánh, không ít người càng e dè Lý Nhạc Phàm phía sau Thiết Huyết, kẻ này dám đánh cả người của những cao thủ thần bí, còn có cái gì mà không làm được?
"Vậy những bang phái còn lại đâu?"
Lập tức, Thiết Huyết lần lượt hỏi mấy người, tình huống đại khái cũng không khác biệt lắm với Hồng Vũ hội, chỉ là mức độ tử thương có điểm khác biệt. Thậm chí có phân đàn, đại ca chủ sự cũng đã chết.
Trước Đại hội võ lâm, Thiết Huyết vì phòng ngừa các phân đàn có việc ngoài ý muốn, đã đưa toàn bộ cao thủ thất phẩm của Huynh Đệ hội an bài đến các phân đàn canh gác, không ngờ thủy chung phát sinh vẫn xảy ra, hơn nữa cảnh giông tố so với chính mình tưởng tượng còn dữ dội hơn nhiều! Chỉ là hắn không nghĩ ra, ngoại trừ lực lượng bên ngoài giang hồ, trong chốn giang hồ còn có ai có thể có lực lượng cường đại như thế.
Đột nhiên, Thiết Huyết nghĩ đến một người, một người ngoài dự liệu của mình - Mộ Dung Ngạo Hàn!
Mộ Dung thế gia này nếu là có chuẩn bị mà đến, có lẽ nào lại không âm thầm sắp đặt, nếu không có sự xuất hiện của Lý Nhạc Phàm, lúc này người đứng trên đài cao thống nhất cả giang hồ, e rằng chính là Mộ Dung Ngạo Hàn.
Nghĩ tới chỗ này, Thiết Huyết kinh hãi toát mồ hôi lạnh đầy người, đồng thời áy náy, cảm kích đối với Nhạc Phàm không sao tả xiết!
Đại hội võ lâm phát triển đến bây giờ coi như chứa nhiều khúc chiết, trải qua nhiều biến cố như thế, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy một mớ hỗn độn, hoàn toàn không biết phải làm sao. Cho dù là thủ lĩnh của các thế lực lớn cũng có cảm giác vô lực.
Trầm ngâm một chút, Thiết Huyết đi về phía Thiên Âm lão quái hỏi: "Tiền bối, không biết giao ước giữa chúng ta có tính hay không?"
"Tính tính tính, sao có thể không tính…"
Vừa nghĩ đến bộ dạng thê thảm của đám người Vô Trần Tử, tâm lý của Thiên Âm lão quái thích thú vô cùng, ra vẻ hào phóng nói: "Từ hôm nay trở đi, tất cả các thế lực môn phái trong giang hồ, tất cả đều phải nghe ngươi hết. Nếu có kẻ nào dám nói một chữ không… Lão phu diệt hết môn phái của hắn! Khà khà khà..."
Diệt hết môn phái!!!
Bốn chữ trong u ám lộ ra máu tanh, tất cả mọi người dưới đài lạnh tới tận gan bàn chân.
Thắng lợi cuối cùng lại bị Thiết Huyết chiếm lấy, thủ lĩnh các thế lực lớn mặt đầy vẻ khó khăn, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng bọn họ cũng không chống đối quá nhiều, dù sao thực lực và thế lực của Thiết Huyết đã bày ra trước mắt, hơn nữa phía sau còn có thế lực kinh khủng hơn làm chỗ dựa cho hắn, bởi vậy, nếu nếu ai có ý nghĩ dư thừa gì, tốt nhất là quên sớm đi, nếu không hậu quả không phải bọn họ có thể chịu nổi.
"Thống nhất giang hồ… Ta, rốt cục thành công rồi!"
Đại cục đã định, Thiết Huyết cúi đầu không lên tiếng, hai tay nắm lại thành vệt khẽ rung động, tâm tư của hắn lúc này, người ngoài sợ rằng cả đời cũng không thể hiểu được. Nỗ lực của hắn, cố gắng của hắn, khó khăn của hắn, gian nan cùng đau khổ của hắn, ai có thể hiểu được… Con đường phải đi sau này rất dài, sự kiên định trong lòng Thiết Huyết giống như thép rèn qua trăm lần, thà gẫy chứ không cong!
Dừng một chút, Thiên Âm lão quái quay về phía đám người Vô Trần Tử nói: "Vô Trần lão nhi, nếu là Ẩn tông các ngươi đã bại rồi, vậy việc của giang hồ, bây giờ các ngươi không có quyền can thiệp rồi chứ?"
"Chúng ta tự biết tuân thủ lời hứa!"
Vô Trần tử mặt trầm như nước không nói thêm nữa, lạnh lùng liếc Lý Nhạc Phàm một cái, sau đó mang theo đám người Mộ Dung thế gia rời đi.
"Hừ!" Mông Chiến hung ác trừng trừng nhìn Nhạc Phàm, cũng giận dữ bỏ đi.
"Đã đi rồi à? Sao không thưởng thức thêm chút nữa? Khà khà khà..." Thiên Âm lão quái con mắt híp thành một đường, trong lòng sướng khoái không thể tả. Uất ức đọng lại bao năm hôm nay đã được phát tiết, tâm tình tựa hồ có chút khó có thể khống chế.
Mặc dù rất khó chịu với tiếng cười của đối phương, hoặc có thể nói rất kìm nén, nhưng Hạng Thiên Vũ và Tiết Ngưng Yên cũng không rời đi lúc này, mà đám người Lỗ Thứ, Ngũ Tử cũng như vậy. Có lẽ, bọn họ đều có lý do riêng để lưu lại.
Đạt được câu trả lời của Ma môn rồi, Thiết Huyết gật đầu gọi Đồng Tường tới: "Huynh đệ, ngươi và Đổng chấp sự cùng nhau trở về, mang theo người ở hội toàn lực tiếp ứng, sau đó đem tất cả thế lực các phân đàn tụ về Lạc Dương… Từ nay về sau, Huynh Đệ hội sẽ không có phân đàn nữa!"
"Tuân mệnh".
Đồng Tường không nghi ngờ hắn, mang theo đám người Đổng Đại Hải và tinh anh của Huynh Đệ hội lên tiếng rời đi.
Đối với quyết định này của Thiết Huyết, với người của các thế lực lớn mà nói, quả thật là không kịp chuẩn bị! Bọn họ làm sao cũng không hiểu nổi, với thế lực ngày hôm nay của Thiết Huyết, bất ngờ cam tâm tình nguyện nhường địa bàn thế lực của mình. Đương nhiên, cũng không ai cho rằng Thiết Huyết là do bị tập kích lần này mà trở nên co cụm lại.
"Tiểu tử này cuối cùng định làm gì?" Thiên Âm lão quái thì thào tự hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn đi nhìn lại trên người Thiết Huyết đánh giá.
Tuy nhiên vào lúc này, trên bầu trời u ám đột nhiên hiện lên một bóng đen!
Thiên Âm lão quái khẽ ngoắc tay, một con bồ câu đưa thư rơi một cách quỷ dị vào trong tay hắn, không hề nhúc nhích…
"Cái này thật sự là náo nhiệt rồi! Hắc hắc..."
Cười một tiếng quái dị, Thiên Âm lão quái cầm tờ thư trong tay ném cho Thiết Huyết nói: "Ngươi bây giờ đứng đầu giang hồ, việc này để cho ngươi tự xử lý đi…" Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Nếu quả như ngươi cảm thấy có khó khăn, lão phu có thể giúp ngươi một lần, tất cả là vì thưởng cho ngươi đã có biểu hiện không tệ".
Thiết Huyết không hề để ý tới đối phương, bản thân chăm chú mở tờ thư…
"Cái gì!?" Nhìn mấy chữ ngắn ngủi trong thư, vẻ mặt Thiết Huyết càng ngày càng nghiêm trọng! Xoay người nhìn Vương Sung trên đài một chút, hắn đem tờ thư trong tay truyền qua, người sau ngạc nhiên mở ra, nhất thời sắc mặt đại biến!
Dưới đài, Hướng Nhược Hải thấy tình huống không đúng, lập tức hỏi: "Lão Tam, đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi lấy lại tinh thần, Vương Sung vội vàng đem tờ thư đi tới: "Các phân đà Thanh bang đã bị một đám người thần bí tập kích…"
"Sao lại như vậy?!" Hướng Nhược Hải tinh thần chấn động mãnh liệt, vẻ mặt giống như lúc Thiết Huyết nghe thấy các phân đàn của Huynh Đệ hội bị tập kích.
Thiết Huyết nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: "Các thế lực lớn đều ở chỗ này, nói vậy còn có một đám thế lực khác âm thầm hành động. Nếu Thiết mỗ đoán không sai, lần tập kích này, tuyệt đối không phải nhằm đến riêng thế lực nào…"
Lời còn chưa dứt, trên trời lại có mấy con bồ câu hạ xuống! Thủ lĩnh các thế lực lớn đều ra tay!
Tờ thư truyền tới trong tay, đám thủ lĩnh đều bỗng nhiên biến sắc!
Mặt trời ngả về phía Tây, bầu trời tối dần, giống như tâm tình bị đè nén của mọi người, vừa âm u vừa hỗn loạn.
Thế gian cho tới giờ thật nhiều chuyện, giang hồ tranh đấu tới bao giờ mới nghỉ?
Là mệt mỏi, là uể oải, có lẽ còn cái khác nữa…
Nhạc Phàm hiện tại, không muốn đợi chờ tại nơi trầm trọng này thêm một phút nào nữa, không muốn nghĩ thêm một phút nào nữa! Vì vậy hắn ôm chặt Trần Hương vào lòng, cũng không nói gì rời khỏi đây, chỉ để lại một bóng hình cô độc, trên mặt đất mênh mông càng lúc càng dài. Tựa hồ, cứ vậy mà đi xa khỏi giang hồ, không quan hệ với nó nữa.
"Ngao ô..."
Gầm lên một tiếng không giải thích được, Tiểu Hỏa lặng lẽ đi theo phía sau Nhạc Phàm, nó không biết tại sao mình lại đi theo… Nó chỉ biết rằng, đi theo bên cạnh Nhạc Phàm, đã trở thành thói quen của mình, hơn nữa cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.
Đối với sự ra đi của Lý Nhạc Phàm, không ai giữ lại, cũng không ai bàn tán, dù sao, bọn họ không ai có tư cách để nói gì. Đám người Khấu Phỉ, Lỗ Thứ thủy chung không có mở miệng, không phải không muốn, mà là không thể. lúc này, Lý Nhạc Phàm cần có không gian, yên bình, của chính mình… Không kẻ nào có thể bắt hắn đi làm gì nữa, ít nhất tại giờ phút này, không ai có thể!
Long Tuấn, Đinh Nghị trong tay ôm một quyển sách vết mực còn chưa khô, vô lực quỳ trên mặt đất, đó là vật duy nhất Lý Nhạc Phàm để lại cho bọn chúng trước đại hội. Vẻ mặt hai người thương tâm nhưng biểu hiện không hề có chút dấu vết nước mắt, có lẽ, có kiểu khóc không cần phải có nước mắt.
Ở một góc dưới đài, Quan Tâm hai mắt ướt đẫm, lòng càng mơ hồ hơn, nàng rốt cục hiểu rằng có loại tình gọi là xa vời. Bởi vì, nàng đã thấy được, rồi lại không thấy…
Nhìn bóng hình đó dần dần đi xa, Thiết Huyết thở dài một tiếng, trong lòng như chứa đựng rất nhiều điều phức tạp. Có thả lỏng, có tiếc hận, có bất đắc dĩ, có khổ sở, thậm chí còn có cả chúc phúc.
Giang hồ rối loạn, có lẽ giang hồ vốn là chưa bao giờ có bình yên.
Các thế lực lớn đều bị tấn công, Thiết Huyết hiểu rằng sự việc phi thường nghiêm trọng, lập tức cùng các thế lực lớn đạt thành đồng minh, trước tiên đánh lui ngoại địch rồi cái khác bàn sau.
Bởi vậy, các thế lực lớn sau khi bố trí bàn bạc với nhau vội vã quay về cứ địa, mà những nhân sĩ giang hồ còn lại thì từng tốp năm tốp ba rời khỏi bình nguyên. Về phần Thiên Âm lão quái cùng đám người Lỗ Thứ, bên nào cũng đều có nơi để đi, không lưu lại nữa.
Đợi toàn bộ mọi người rời đi hết, trên Tụ võ đài trống trải chỉ còn Thiết Huyết đứng thẳng một mình. Như bơ vơ, như thương xót… lại như cô độc.
Đại hội võ lâm cuối cùng vì vậy kết thúc trọn vẹn, mặc dù kết quả không làm cho người ta hài lòng như trong tưởng tượng, nhưng mọi người chính là không tiếp thu kết quả như vậy không được. Nếu đã không cách nào thay đổi, bọn họ chỉ có thể âm thầm chờ đợi, qua ngày mai, giang hồ sẽ thành loại cảnh tượng thế nào … hoặc phồn vinh, hoặc càng loạn!
...
Ngoài thành Lạc Dương, cổng lớn của Thúy Liễu sơn trang đóng chặt.
Sau khi Mộ Dung thế gia người quay lại, lại không có một chút động tĩnh nào, ngay cả người của tam đại thế gia còn lại đồng dạng bị từ chối ngoài cửa.
Trong mật thất, Mộ Dung Ngạo Hàn ngồi xếp bằng trên giường ngọc, quanh thân vụ khí vờn quanh, như ẩn như hiện…
Mộ Dung Thành cùng Mộ Dung Lãnh Tuyết yên lặng canh giữ ở một bên, trên mặt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng.
Chỉ lát sau, Mộ Dung Ngạo Hàn chậm rãi mở hai mắt, trong ánh mắt lạnh lẽo vẫn như cũ lộ ra nỗi sợ hãi còn sót lại với một "Tiển" đó của Nhạc Phàm, tựa hồ đã thành một loại tì vết ở nơi sâu thẳm
trong linh hồn.
"Ngạo Hàn…"
"Đại ca, ngươi đã khá hơn chưa?"
Hai cha con thấy Mộ Dung Ngạo Hàn đã tỉnh lại, vội vàng đi tới, vẻ khẩn trương trên mặt trở nên hòa hoãn.
"Ừm!"
Sau khi khôi phục tinh thần, Mộ Dung Ngạo Hàn gật đầu suy yếu, thanh âm khàn khàn đáp ngắn gọn: "Sư thúc lúc sắp đi có cho ta ăn một viên "Cửu chuyển ích thần đan", bây giờ đã không có gì đáng lo nữa, chỉ cần tu luyện nửa tháng sẽ có thể hoàn toàn bình phục".
"Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi…"
Chứng kiến con mình hôm nay ra bộ dạng này, Mộ Dung Thành thở dài nặng nề nói: "Ngạo Hàn, không ngờ rằng Lý Nhạc Phàm đó bỗng dưng lại hung hãn như thế, xem ra chúng ta đã coi thường hắn rồi. Mặt khác tên Thiết Huyết kia, cũng vượt xa phỏng đoán của chúng ta, một con người có thể độc ác với chính bản thân mình, đó mới là nhân vật thực sự độc ác!"
Mộ Dung Lãnh Tuyết cũng tràn đầy cảm xúc: "Cha nói quả không sai, lần này chúng ta vẫn còn sai lầm một chút, cuối cùng cũng thất bại ngay trước ngưỡng thành công. May là lần này đại ca không việc gì, nếu không Mộ Dung gia chúng ta, sợ là không còn ngày lộ diện nữa!" Mộ Dung Thành suy nghĩ một chút, tiếp lời: "Ngạo Hàn, không bằng trước tiên chúng ta đem tất cả lực lượng thu về trước, chờ khi vết thương của ngươi khá hơn chúng ta bàn kế lâu dài".
"Thất bại trước ngưỡng thành công? Tính kế lâu dài? Ha ha..."
Mộ Dung Ngạo Hàn không những không mệt mỏi, ngược lại nở nụ cười, tinh thần phấn chấn nói: "Cha, Lãnh Tuyết, chuyện còn chưa kết thúc, hai chữ thất bại nói còn quá sớm đó".
"Ồ?" Mộ Dung Thành mắt sáng ngời, thanh ấm gấp gáp hỏi: "Ngạo Hàn chẳng lẽ còn có sắp đặt khác sao?"
"Chúng ta đã bố trí lâu như vậy, thắng bại sao có thể do một mình ta quyết định được?" Mộ Dung Ngạo Hàn hai mắt nghiêm nghị nói: "Lúc đầu mặc dù ta rất tự tin có thể thắng, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, ta đã âm thầm bố trí mấy quân cờ, chỉ cần ta không chết, những quân cờ này sẽ nằm trong tay ta, đến lúc đó, cho dù Thiết Huyết kia có thống nhất giang hồ, có lực lượng đâu mà cùng ta ganh đua dài ngắn? Hừ hừ..."
"Nhưng…" Mộ Dung Lãnh Tuyết lo lắng nói: "Đại ca, ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng người của Ma môn đã nhúng tay vào thì làm sao bây giờ? Chống lại lời đe dọa của lão quái vật đó, chúng ta cũng không có nửa phần thắng! Lần này bọn chúng đã thắng ván cược giang hồ, người của Ẩn tông cũng không thể can dự vào việc giang hồ, ta lo…"
"Cái này không đáng ngại" Mộ Dung Ngạo Hàn khoát tay, cười thần bí nói: "Giang hồ cùng thiên hạ thực sự phân chia rõ ràng sao? Lãnh Tuyết đừng quên, giang hồ trải khắp thiên hạ, mà chúng ta, còn có một lực lượng tranh đoạt thiên hạ…"
"Ý của đại ca là…" Mộ Dung Lãnh Tuyết sợ run lên, bỗng dưng cười nói: "Đại ca là muốn làm cho giang hồ và thiên hạ xáo trộn, sau đó thừa cơ nước đục bắt cá?"
"Tình thế của thiên hạ, phân chia lâu tất phải hợp, hợp lâu tất sẽ chia…" Đột nhiên trong lúc đó Mộ Dung Ngạo Hàn thần thái bay bổng: "Chỉ có loạn thế mới có thể thành công bá nghiệp đời đời của chúng ta! Chỉ cần chúng ta có thể làm cho các thế lực lớn trong giang hồ tan rã, dần dính dáng đến quyền hành trong thiên hạ, vậy người của Ma môn cũng không có lý do can dự vào tranh đấu giữa chúng ta… Đến lúc đó bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản bước tiến của chúng ta, cho dù người của Ẩn tông cũng chỉ là công cụ cho chúng ta lợi dụng mà thôi".
Sau một phen kích động, Mộ Dung Thành phấn chấn nói: "Vậy theo ý tứ của Ngạo Hàn, chúng ta bây giờ nên hành động phải không?"
"Không sai!"
Mộ Dung Ngạo Hàn mắt lộ ra vẻ hung ác nói: "Ta phải làm cho người khác bắt đầu tranh đấu vì ta, ta phải làm cho bọn họ do ta mà diệt vong, ta phải làm cho người giang hồ do ta mà loạn, ta phải làm cho thiên hạ do ta mà thay đổi! Cơ hội của chúng ta, ngay đêm nay".
Mới chập tối, sắc trời đã tối tăm, đường cái hẻm nhỏ trong thành Lạc Dương đã nhen nhóm đèn đuốc.
Một ngày nhiều chuyện cuối cùng cũng trôi qua, những người trong giang hồ này kéo theo thân thể uể oải không chịu nổi trở lại Lạc Dương.
Không có quá nhiều hưng phấn cùng bàn tán, bọn họ lúc này giờ phút này vẫn đắm chìm trong không khí khẩn trương của đại hội võ lâm như cũ, thậm chí có kẻ, trực tiếp dựa vào một góc tường, há hốc mồm ra mà ngủ, hy vọng ở trong mơ không có tranh chấp giang hồ.
Lầu Phượng Dương trong thành yên tĩnh dị thường!
Vào lúc này, một nơi bán hoa bỗng dưng yên tĩnh như thế, quả thật làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ thanh lâu này có chuyện gì phát sinh trọng đại hơn chăng? Vốn là nhân hứng mà lại, mọi người định làm khách tại thanh lâu này, cuối cùng không được mất hứng mà về.
"Tỷ tỷ, những người trong giang hồ đó cũng đã trở về rồi, Ngũ lão bọn họ sao còn chưa tới nhỉ?" Nô Kiều giờ phút này đã đem Tiểu Minh Hữu mang về Phượng Dương lầu, nhưng thấy Ngũ lão vẫn chưa tới nơi, trong lòng có chút không giữ được nhẫn nại.
"Ta nghĩ, bọn họ chắc sắp tới rồi đấy!" Thi Bích Dao nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trả lời không yên tâm… Lập tức, nàng lại nhìn về phía góc nhà nơi có Tiểu Minh Hữu, sau đó tiến lên nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi không lâu nữa đâu có thể được tự do rồi".
"Hừ!"
Tiểu Minh Hữu lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, cũng không nói lời nào. Mặc dù mấy ngày này bản thân được ăn no mặc ấm, thậm chí so với cuộc sống trước kia còn muốn tốt hơn gấp trăm lần, nhưng tâm lý của hắn lại không được thoải mái, hắn chưa bao giờ khát vọng tự do đến như thế, hắn hy vọng có thể ngay lập tức trở lại bên cạnh Nhạc Phàm… Hắn, vẫn chỉ là một hài tử, mặc dù kiên cường, nhưng hắn chưa từ bỏ được tâm lý dựa dẫm.
"Tiểu Dao…"
Đúng vào lúc này, ngoài phòng truyền đến một thanh âm già nua và dịu dàng.
Lời còn chưa dứt, mấy thân ảnh đã xuất hiện ở trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK