Chiến như liệt hỏa tâm tự thiết, ngàn chùy trăm luyện chung thành cương. (Chiến tranh như lửa cháy dữ dội tâm như sắt, ngàn chùy trăm luyện cuối cùng thành cứng rắn)
Nhược đương nhiệt huyết ngưng thành băng, bất vấn hà thì quy cố hương! (Nếu làm cho máu nóng ngưng tụ thành băng, không hỏi bao giờ về cố hương)
Chiến tranh thật tàn khốc! Trong những năm tháng hòa bình, khát vọng mọi người là cuộc sống được phát triển. Vào thời chiến loạn, mọi người luôn nghĩ về gia đình.
Quạ... quạ...
Trên bầu trời quạ đen kêu to vui thích, phía dưới thây chất thành núi, máu chảy thành sông! Bức họa được đúc nên từ cảnh máu thịt, giống như núi sông tráng lệ, chỉ là phong cảnh màu đỏ hết sức tang thương.
Ngọn lửa chiến tranh dần dần tiêu tan, Địch Phong tìm người phụ trách ghi chép rõ ràng tình huống của chiến trường.
Lần thứ nhất toan tính thử nghiệm công thành của Thát Đát tộc đã qua, nhưng xem ra tình huống không lạc quan cho lắm. Binh lính của bọn chúng dưới trận chiến này chết gần hai vạn người, có điều chỉ như là chín con trâu mất một sợi lông. Còn binh lính Đại Minh mặc dù thương tổn không đến năm ngàn người, nhưng cũng đã là đả kích không nhỏ. Bởi vì tướng sĩ biên quan chỉ có chưa tới mười vạn người, nếu không có quân cứu viện bổ sung, một người chết đi là thiếu một người, cứ như thế, sợ là khó bảo toàn dù chỉ một người nào.
Áp lực trong không khí như đám mây độc tràn ngập, u ám bao phủ lên mọi người.
Trên tường thành, Phó Suất giới thiệu qua một lượt, Trần Hương, mười hai tướng của Địch gia cùng Vương Sung đã nhận biết nhau. Nhớ tới những lời nọ trên tường thành, Địch Phong vừa xấu hổ lại vừa cảm kích, nếu không có sự xuất hiện của bọn Vương Sung, trận chiến này sợ rằng đã sớm thua.
Đối với việc này, Vương Sung cũng không có cảm giác gì nhiều lắm, ngược lại ra sức tập trung chú ý vào Trần Hương.
Trần Hương từ ngày đáp ứng yêu cầu của Nhạc Phàm, về sau đã cất mạng che mặt đi không đeo nữa, chỉ là dịch dung bộ dáng đi một chút. Vòng vo như thế, nhưng lúc Vương Sung mới gặp Trần Hương, đã có cảm giác quen thuộc nói không nên lời, nhưng chăm chú đánh giá thì lại phi thường xa lạ.
Trở lại hậu viện trong tướng quân phủ, đám người Trần Hương trở về với vẻ mặt uể oải, Lăng Thông cùng Tiểu Nhu vội vàng bước lên phía trước nghênh tiếp, mọi người tụ tập lại một chỗ, bàn bạc dài ngắn với nhau.
"Vương Sung, tên gia hỏa nhà ngươi thế nào mà lại tới?" Lăng Thông bất ngờ thấy Vương Sung đến, vẻ mặt ngạc nhiên cùng hiếu kỳ.
Vương Sung cười hắc hắc nói: "Lão tử làm sao lại không tới được? Nơi này giết người không phạm pháp, sướng khoái thật!"
Nhan Nguyệt Thi cười khúc khích, nói đùa: "Cảm thông ngươi là bị lão già trong nhà quản chặt, ra ngoài thay đổi thần thái một chút nhỉ?"
"Ha ha..." Phó Suất nghe vậy cười to, nét mặt ra vẻ ta đây rất hiểu rõ về ngươi. Làm cho Vương Sung giận dữ dậm chân, lớn tiếng nói: "Vậy vẫn hơn so với ngươi bị lão bà dữ tợn quản thúc. Lần trước gọi ngươi đi Túy Hồng lâu uống rượu, mà ngươi vẫn… không…"
Vương Sung còn chưa nói dứt lời, Phó Suất vội vàng bịt miệng hắn lại, mắt lộ vẻ cảnh cáo.
Lúc này Nhan Nguyệt Thi cầm tai hắn xoắn lấy, phẫn nộ hỏi: "Cái gì Túy Hồng lâu? Chàng thế nào mà cho tới bây giờ không nói với ta. Hả?"
"Đâu… Đâu có" Phó Suất cẩn thận giải thích: "Ta không có đi, thật mà! Không tin nàng có thể hỏi Lăng Thông, hắn, hắn có thể làm chứng cho ta".
"Ta, ta cũng không biết gì đâu!" Thấy được vẻ mặt hung ác đó của Nhan Nguyệt Thi, Lăng Thông tự nhiên không dám nghĩ tốt nữa vội nuốt ngay bằng cớ giả lại.
"A..."
Một tiếng kêu to thật là thê thảm, bỗng nhiên làm cho binh lính thủ vệ đều chạy tới.
Qua sự đùa bỡn của bọn họ, không khí khẩn trương nhất thời tiêu tan.
Trần Hương mỉm cười, chuyển hướng sang Đồ Lôi hỏi: "Đồ Lôi, thế nào mà ngươi cũng tới?"
Đồ Lôi mặt không chút thay đổi không cẩu thả hay cười cợt, nhưng ngữ khí hoãn hòa đáp: "Ta vốn chính là một thợ săn, không bỏ qua địa phương nào tốt cả, bởi phải an bài tốt hậu sự cho cha mẹ, sau đó cùng muội muội đi tìm các ngươi. Trên đường đi gặp được Vương Sung vừa hay lại cùng đường, nên cũng cùng đi luôn, chỉ là không ngờ tới, mọi người bất ngờ đều biết nhau".
"Vậy muội muội của người đâu?"
"Bởi vì bây giờ đang chiến tranh, ta đem nàng an bài tại một nhà nông ở trong thành".
"Vậy là tốt rồi, bây giờ binh mã loạn lạc, cũng không biết bao giờ mới như trước được" Trần Hương có chút thở dài, lòng đầy tâm sự.
"Lý tiên sinh có khỏe không?" Tuổi của Đồ Lôi và Nhạc Phàm tương đương, nhưng hắn đối với Nhạc Phàm sự tôn kính phát ra từ nội tâm. Có thể vì nguyên nhân cùng là thợ săn, giữa hai người có sự liên lạc ăn ý, tỷ như bọn họ đều làm cho người ta cảm giác thấy sự cô độc.
Nghe được đề cập tới Lý Nhạc Phàm, Vương Sung sắc mặt trầm xuống hỏi: "Lão Phó, tiểu tử đó sao không tới? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!"
"Hả!?" Phó Suất hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi trước kia không phải có thù oán sao? Sao lại đột nhiên bắt đầu quan tâm tới Nhạc Phàm vậy?"
"Đồ khốn! Ai thèm quan tâm hắn? Chỉ bất quá hắn thiếu ta một lời hứa… Hắn, hắn sẽ không lén đi chết rồi chứ?"
"Chết thì không có, bất quá, thân bị thương nặng, đang cùng đồ đệ ở trong phòng dưỡng thương thôi".
Nhan Nguyệt Thi vừa dứt lời, Vương Sung ngay lập tức phóng tới cửa lớn của căn nhà, đám người Phó Suất còn chưa kịp quát, người đã đến cửa.
"Gầm"
Tiểu Hỏa nằm ở cửa thấy có người lạ tiến lên, đùng đùng đứng dậy, quay về Vương Sung phát ra cảnh cáo không lành.
"Ôi trời mẹ ơi! Đây là quái vật gì thế?"
Trong biển người núi người trên chiến trường, lúc ấy Vương Sung vẫn chưa thấy rõ hình dáng của Tiểu Hỏa, bây giờ thấy được, thực sự kinh hãi không nhỏ!
Phó Suất mỉm cười kéo hắn trở lại, cười nhạo rồi nói: "Này tên đại gia hỏa này rất hung dữ đấy, chúng ta cũng không dám trêu trọc nó đâu! Nếu ngươi không muốn mông đít nở hoa, thì cách xa nó một chút. Hắc hắc..."
Vương Sung không phục tức giận lật qua lật lại ngân thương trong tay, đang muốn tới thử xem, nhưng nhớ đến vừa rồi trong mắt Phó Suất chợt lóe một tia cười gian xảo, nhất thời thu lại bước chân, lắc đầu nói: "Không đúng, lão Phó dù ngươi kích ta… lão tử cũng không lên đâu. Hừ hừ!"
"Ha ha..."
Mọi người cười một trận vui vẻ, Tiểu Hỏa lắc lư đầu nghi hoặc, tiếp theo nằm trên mặt đất lười nhác nhắm hai mắt to tròn lại.
Ở xa phía sau phủ tướng quân một không khí nhẹ nhàng, so sánh với điều này, không khí trong đại sảnh lại trầm trọng khác thường.
Địch Phong nhìn mưởi một huynh đệ bên người một lượt, chậm rãi mở miệng nói: "Kinh thành truyền đến tin tức, nơi đó bây giờ tình hình hỗn loạn, không cách nào xuất binh tăng viện. Hoàng thượng cực nhọc lâu ngày thành bệnh, lại rơi vào trạng thái hôn mê. Biên cương thì đại địch đang ở phía trước, sống chết khó đoán, mọi người nói ý nghĩ của mình một chút đi".
"…" Tựa hồ trong lòng đầy tâm sự, tất cả mọi người đều chọn cách trầm mặc.
Địch Phong thấy thế tiếp tục nói: "Cái gì cũng có thể, là huynh đệ cả đời, ta sẽ không trách người nào đâu".
"Mẹ nó! Lão tử có lời muốn nói." Chính là lão tam Địch Lôi gào lên, chỉ nghe hắn tức giận nói: "Đại ca, ngươi đánh giá chúng ta quá thấp rồi, mười hai người chúng ta ở trên chiến trường ra sống vào chết cũng có mười năm rồi, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua? Có tình cảnh nào mà chưa từng thấy qua? Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ sợ chết sao…"
"Bộp..."
"Ầm... "
Càng nói càng giận, Địch Lôi vỗ một chưởng vỡ tan cái ghế bên cạnh, tiếp theo nói: "Mẹ nó ai mà chả muốn sống? Lão tử thừa nhận chính mình không muốn chết, muốn sống thật lâu, nhưng lão tử sẽ không trốn tránh. Từ ngày đầu tiên bắt đầu theo Đại tướng quân đánh trận, ta đã tự nhủ với bản thân mình, số phận của ta là chiến trường rồi, nếu có chết cũng phải chết ở trên chiến trường. Trừ phi thiên hạ thái bình, nếu không lão tử sẽ không buông lưỡi búa trong tay!"
Mọi người không ngờ tới người huynh đệ bình thường nóng nảy, hôm nay tự nhiên lại nói ra một loạt những câu làm cho xúc động như thế.
Những người này là chiến sĩ, là nam nhi đỉnh thiên lập địa. Chỉ cần máu của bọn họ một ngày còn chưa chảy cạn, vậy thì lòng bọn họ vĩnh viễn sẽ không lạnh.
Lúc này giờ phút này, không ai do dự, bọn họ đều không muốn chết, nhưng bọn họ cũng không sợ chết.
"Báo cáo..."
Thủ vệ bên ngoài đại sảnh đột nhiên xông vào đại sảnh, thần sắc lo lắng, xem bộ dáng như đã xảy ra việc lớn gì đó.
Địch Phong đến trách cứ cũng không kịp, thần kinh nhất thời căng thẳng: "Có phải bọn Thát Đát lại tới công thành rồi không?"
"Không, không phải ạ!" Bộ dạng của thủ vệ đó hoảng hốt rối bời khiến cho đầu của các vị tướng quân u mê không thôi, đang định trách mắng đối phương một phen, thủ vệ vội vàng nói: "Là Thát Đát tộc phái sứ giả tới…"
"Sứ giả, tới làm gì nhỉ?"
"Bọn chúng nói, nói là tới trả lại di vật của Đại tướng quân".
"Di vật! Cái gì?!"
Mười hai gia tướng nghiêng ngả trong lòng, Địch Phong cảm thấy tinh thần bồn chồn nóng nảy, điềm báo trước không lành cuối cùng đã thành sự thật.
"Mau lên gác thành!"
"Sứ giả Thát Đát, phụng mệnh của Vương gia tộc ta đến đây trả lại các ngươi di vật của Đại tướng quân, còn không mau mau mở cửa nghênh đón." Dưới tường thành, một trung niên nam tử khuôn mặt hèn hạ xấu xí, trong tay đang cầm vài kiện giáp trụ rách thành từng miếng.
"Đến rồi đến rồi, Địch tướng quân bọn họ đến rồi!"
"Là mười hai tướng quân!"
"Người phía trước mau tránh ra, Địch tướng quân bọn họ đã tới".
Trên tường thành binh lính vây đầy, thấy đám người Địch Phong đến đây, đều nhường ra một con đường đi tới.
"Mười hai tướng Địch gia đã tới!" Mười hai thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên, hạ xuống thành lầu.
Địch Phong còn chưa mở miệng, sứ giả Thát Đát đã tiến lên hai bước, đầy vẻ bất kính đem áo giáp đưa qua rồi nói: "Cái này là di vật của Đại tướng quân các ngươi, cầm về đi! Vương gia nói, Đại tướng quân của các ngươi lúc ấy bị nổ tan xương nát thịt, những miếng khôi giáp này đúng là thật vất vả thu thập về đó… À! Phải rồi, Vương gia cho phép các ngươi đem thi thể của Vương tử tộc ta dâng trả lại cho tộc ta, bằng không…"
"Thúi lắm, thúi lắm, thúi lắm… Đại tướng quân của chúng ta chết thế nào được? Sẽ không chết được, không có khả năng đó! Mẹ nó ngươi đánh cái rắm thối chó chết gì đó, lão tử làm thịt ngươi..."
Địch Lôi giơ lưỡi búa lên như muốn bổ xuống, Địch Phong bên cạnh kéo hắn ngăn lại nói: "Lão Tam dừng tay, trên chiến trường không giết sứ giả".
Địch Vũ ở đằng sau phẫn nộ nói: "Đại ca, ngươi cần gì phải nói cái gì quy củ với bọn man tử này, bọn chúng đều là súc sinh vô sỉ".
"Đúng vậy đại ca, giết hắn để báo thù cho Đại tướng quân".
"Giết!"
Những gia tướng còn lại cũng phụ họa theo, bộ dạng ngạo mạn đó của đối phương thực sự đáng hận.
"Các ngươi câm mồm!" Địch Phong giận dữ quát: "Ai nói Đại tướng quân đã chết? Man tử dựa vào cái gì nói đúng là phải đúng? Các ngươi có thấy thi thể của Đại tướng quân không? Hả?"
Chúng gia tướng nghe vậy ngẩn ra, đều cúi đầu xấu hổ, không dám lên tiếng.
"Bùng..."
Địch Phong một chưởng đánh cho sứ giả Thát Đát lăn quay trên mặt đất, hung ác nói: "Trở về nói cho Đa Nhĩ Cổn, nếu là nam nhân thì đừng có sử dụng cái loại mưu kế hèn hạ này để làm lung lạc lòng người. Có những người nhất quyết tử chiến trên chiến trường đó. Còn nữa, thi thể cái gì vương tử của các ngươi treo ngay trên tường thành, muốn thu hồi lại thì phải xem bản thân các ngươi có bản lãnh này hay không. Lão tử không giết ngươi vì khinh thường ngươi, ngươi giống loại người tâm địa độc ác, không xứng để cho lão tử dùng đến đao. Cút..."
, hắn lại chuyển hướng hỏi binh lính trên tường thành: "Các vị huynh đệ, tên man tử này nói Đại tướng quân đã chết, các ngươi tin vậy sao? Đại tướng quân mặc dù bây giờ còn chưa quay lại, nhưng chúng ta nhất định phải cầm lấy vũ khí trong tay, bảo vệ duy trì tôn nghiêm của chúng ta, bảo vệ duy trì thân nhân và bằng hữu của chúng ta. Hãy nói to lên cho ta biết, đánh hay là chạy?"
"Đánh... đánh... đánh..."
Nghe tiếng hô hào của bọn lính, Địch Lôi dùng sức phất phất lưỡi búa trong tay, một bộ dạng hung thần ác sát nói: "Cút! Nếu không cút mau, lão tử chặt đứt cái chân chó của ngươi."
"Cút... cút... cút..."
Trên tường thành, bọn lính tâm tình dâng cao, kích động, sứ giả Thát Đát lau máu nơi khóe miệng, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng rời đi trong xấu hổ nhục nhã. Lúc sắp đi vẫn còn không quên buông ra lời nói ác độc: "Đám Hán cẩu các ngươi này cứ chờ đấy, không lâu nữa đâu các ngươi đều sẽ phải quỳ lạy trước mặt chúng ta, các ngươi cư chờ xem. Kha kha kha..."
Đợi sau khi sứ giả Thát Đát rời đi, Địch Vũ tiến lên nói nhỏ: "Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đại tướng quân người…"
Cắt lời đối phương, Địch Phong nghiêm túc nói: "Đa Nhĩ Cổn bọn chúng không có ý tốt đâu, quay về rồi hãy nói."
"Đi!"