Bởi sự phản kháng của dân chúng các nơi ngày càng kịch liệt,chiến loạn cuối cùng cũng bộc phát,giang hồ phong khởi vân dũng,Đại Minh rốt cuộc cũng đối diện với loạn thế.
Long uy tiêu cục là tiêu cục nổi danh nhất ở thành Thái Nguyên,cũng là một trong ba tiêu cục nổi danh nhất trên giang hồ. Mặc dù triều đình cùng giang hồ luôn luôn là hai hệ thông tách biệt với nhau,nhưng có thể dám gọi là "Long Uy" thì cũng thấy được tiêu cục này không bình thường.
Lúc này,trong đại sảnh của tiêu cục ngồi đầy người,nhưng không có một người nói chuyện,thật sự là có điểm áp lực. Ba mươi người đều là tiêu sư của Long Uy tiêu cục,vì có chuyện trọng yếu nên tất cả những người không đi áp tiêu đều được gọi đến.
Trên đại sảnh đang ngồi ba người,người ngồi bên trái là nhị đương gia Lục Cầm,53 tuổi,tay cầm quạt,có vẻ thư sinh,nho nhã. Người ngồi bên phải là đại đương gia Tạ Phong,khoảng 30 tuổi,vẻ mặt ngưng trọng. Còn lại,ngồi ở giữa là một lão nhân uy vũ,chính là cha của Tạ Phong,người đứng đầu Long Uy tiêu cục-Tạ Chấn Hải.
Tạ Chấn Hải đã 62 tuổi,tóc hoa bạch,hai tay to lớn có lực,là tụ đỉnh kì nhất lưu cao thủ,mười bảy tuổi xuất đạo,dựa vào thượng phẩm võ công "Hạo Đình Quyết" cùng "Thần Môn Quyền" trên giang hồ ít có địch thủ.Hai mươi bốn tuổi sáng lập Long Uy tiêu cục,đến nay đã bước chân vào giang hồ đã hơn 40 năm.
Trong giang hồ,võ công chia làm 7 cảnh giới: dẫn khí kì,tụ khí kì,luyện khí kì,hóa khí kì,chu thiên kì,tụ đỉnh kì,tiên thiên kì. Mỗi giai đoạn chia làm nhập môn,tiểu thừa và đại thừa,nhưng không phải cảnh giới càng cao thì võ công càng lợi hại,chỉ là nội công tu vị thâm sâu hơn.
Nếu đem ra so sánh, một người cảnh giới võ công đạt tới tụ đỉnh kì đại thừa nhưng chỉ biết hạ phẩm võ công chiêu thức thì cũng có thể tính là nhị lưu,nếu gặp được chu thiên kì cao thủ,sở hữu thượng phẩm võ công thì cũng chỉ biết để cho người ta đánh. Tuy nhiên nếu chênh lệch quá lớn thì dù chiêu thức lợi hại cũng không bù đắp được khoảng cách về tu vi nội công.
Trong đại sảnh,Tạ Chấn Hải chậm rãi nói:
"Hôm nay triệu tập huynh đệ đến đây chính là có một chuyện trọng yếu muốn thương lượng cùng mọi người. Tin tưởng rằng mọi người cũng nghe nói,hai ngày trước,tiêu cục chúng ta nhận được một vụ mua bán,áp tống một lô hàng hóa quan trong đến Phong Hỏa thành."
Sau khi nói xong,mọi người phía dưới băt đầu nhỏ giọng thảo luận. Một lát sau,khi mọi người bắt đầu trở nên im lặng,Tạ Chấn Hải mới nói:
"Lần áp tiêu này phải đi qua Kì Liên sơn ở phía bắc. Mọi người cũng biết,ở đây sơn tặc hoàng hành không kiêng kị gì,hơn nữa võ công của mỗi người đều lợi hại,những thương đội lui tới đều chọn đường vòng mà đi."
"Lão gia,hay là chúng ta cũng tìm đường khác mà đi?" một vị tiêu sư đề nghị.
Tạ Chấn Thiên lắc đầu nói:"không được,chúng ta chỉ có thời gian 10 ngày,nếu không…" nhớ tới cảnh cáo của hắc y nhân hắn trong lòng có cảm giác bất đắc dĩ.
Một vị tiêu sư đứng ra nói: "lão gia tử yên tâm,bọn tại hạ dù tan xương nát thịt cũng sẽ cố gắng đưa đến."
"Đúng vậy,chúng ta nhất định sẽ cố gắng đưa đến", mọi người đồng thanh nói theo.
Tạ Chấn Hải thở dài: "Long Uy tiêu cục sáng lập hơn 40 năm,sỡ dĩ có thể có hôm nay cũng là nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực,nhưng lần này đi quá mức nguy hiểm…".
"cha,như vậy không bằng để cho con áp tống lần này a!" Tạ Phong một bên ngắt lời nói.
"Càn quấy!" Tạ Chấn Hải hét lớn một tiếng,nhất thời trong đại sảnh trở nên im lặng.
"Ngươi là người đứng đầu tiêu cục,nơi này còn cần ngươi ở lại chủ trì đại cục,như thế nào muốn đem thân mạo hiểm chứ!"
Tạ Phong tỏ vẻ không phục nói: "chẳng lẽ để ta ở đây làm con rùa đen rụt cổ sao?"
"Ngươi…ai!" Tạ Chấn Hải thở dài,quay về Lục Tầm nói: "chẳng biết nhị đệ ngươi nghĩ thế nào?".
Lục Tầm phe phẩy quạt nói: "việc lần này thật sự là khó giải quyết,một bên là bị thế lực lớn uy hiếp,một bên là những nguy hiểm không lường trước được,chủ yếu nhất là chúng ta không thể làm mất mặt mũi của chính mình,nếu không từ nay về sau làm thế nào hành tẩu giang hồ. Việc này chỉ có hai lão đầu chúng ta tự thân xuất mã mới có hi vọng thành công!"
"Không được!" Tạ Phong liền nói: "như thế nào có thể để hai người mạo hiểm,ta cũng đi!"
Lục Tầm nói: "ngươi nói nhiều như vậy cũng không được gì,ngươi phải ở lại để chủ trì tiêu cục,còn phải chiếu cố vợ con,như thế nào có thể đi. Hơn nữa bằng vào võ công của ta cùng cha ngươi thì dù gặp nguy hiểm gì cũng có thể tự bảo vệ chính mình. Ngươi yên tâm,chúng ta trên giang hồ đã nhiều năm,mưa gió gì cũng đã trải qua,không chừng đám sơn tặc này sẽ nể mặt mà để chúng ta đi qua."
"Như thế…" Tạ Phong còn muốn nói thì bị cắt đứt.
"Lần này do ta cùng nhị đương gia cùng nhau áp tống,các ngươi thông báo xuống,trong các huynh đệ,những người có gia thất đều ở lại,tất cả những người còn lại sáng ngày mai tập hợp bên ngoài để xuất phát."
"Vâng!"
Đợi mọi người rời đi,Tạ Phong mới nói: "cha,lần này chúng ta đã nhận cái gì?chẳng lẽ không thể không nhận sao?"
Tạ Chấn Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "lần này vận chuyển chính là quân khí,đối phương có thế lực rất lớn,chúng ta không thể cự tuyệt,cho nên lần này không được có nửa điểm sơ suất,nếu không chúng ta sẽ gặp đại họa .Nếu chúng ta gặp chuyện gì ngoài ý muốn ngươi phải cố gắng chăm sóc thật tốt cho Thanh nhi cùng mọi người."
Tạ Phong cả người chấn động nói: "cha,người…"
Tạ Chấn Hải vẻ mặt hiền lành,mỉm cười nói: "Tiểu Phong,những năm gần đây nhìn ngươi từng bước trưởng thành ta cũng thấy vui mừng. Nhưng nếu muốn hành tẩu giang hồ thì vẫn còn kém một chút,tâm của ngươi vẫn còn yếu đuối,như vậy sao có thể phục chúng…"
Lúc này Tạ Phong như một đưa trẻ đang lắng nghe dạy bảo,ngẩng đầu lăng nghe,không nghĩ gì khác.
Hôm sau.
Bên ngoài Long Uy tiêu cục,mọi người đang chuẩn bị xuất phát. Đột nhiên Tạ Chấn Hải dò hỏi: "Thanh nhi sao lại không tới?"
Tạ phu nhân túc giận nói: "đứa nhỏ này sao lại như vậy,tiễn ông nội cũng không chịu đến,không biết đã đi đâu rồi?"
Tạ Chấn Hải nói: "tính ra tiểu hài tử này vẫn còn có điểm ham chơi."
Thấy công công bênh vực như thế Tạ phu nhân cũng không nói gì,chỉ là từ từ thở dài.
Ở một bên Lục Cầm quay về Tạ Phong nói: "Tiểu Phong không cần lo lắng,ta cùng cha ngươi nhất định không có chuyện gì."
"Xuất phát" sau khi kiểm tra nhân số,Tạ Chấn Hải liền dẫn một đội ngũ hơn ngàn người hướng về phía bắc thành hùng hùng dũng dũng mà bước.