Nếu nói thời gian có thể hòa tan hết thảy khổ đau, sao còn có người không thể dứt ra?
Dứt không ra bởi vì trong lòng có hận!
Không từ bỏ bởi vì trong lòng có yêu!
Trải qua nhiều chuyện như vậy Nhạc Phàm đã thay đổi rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều, chỉ là có thể hiểu được lại không có nghĩa là có thể nghĩ thông suốt, có một số việc chính mình dù biết rõ như vậy nhưng bản thân hết lần này đến lần khác lại khó có thể làm được.
Nàng, một thân áo trắng phiêu dật, không nhiễm nửa điểm bụi trần.
Nàng, ánh mắt trong suốt nhưng lại lộ ra vẻ u buồn nhè nhẹ khiến người ta lạc lối trong đó.
Nàng, chính là chấp niệm duy nhất không thể buông tha của Nhạc Phàm, bởi vì trong lòng hắn có yêu.
Nàng, chính là Trần Hương. Nàng, từng là Nhã Nhi.
Nhạc Phàm nhìn Trần Hương, Trần Hương cũng nhìn Nhạc Phàm. Cảm nhận được ánh mắt thẩm thấu linh hồn đó, tâm thần bọn họ không khỏi rung động!
Đôi mắt thâm thúy đó ẩn dấu rất nhiều rất nhiều tình cảm, giống như sự quan ái khôn cùng, sẵn sàng bao dung tất cả của chính mình.
Bất kì ai cũng không thể hiểu được cái cảm giác khi Nhạc Phàm trơ mắt nhìn Trần Hương rời đi. Có đau đớn cùng bất lực, có thất vọng cùng tuyệt vọng, có thống khổ cùng dãy dụa…
Bất kì ai cũng không thể hiểu được cảm thụ trong lòng Trần Hương, đó là mê mang, bất lực, sợ hãi, mâu thuẫn…
Khắp thiên hạ, hỏi ai tim đã vỡ.
Tình xa cách, liếc mắt đã ngàn năm!
Mà lúc này, thế cục đại hội đã xảy ra biến hóa cực lớn, Tụ võ đài đã chia thành bốn phương thế lực đang giằng co lẫn nhau.
Một phương là đám người Thiết Huyết, Khấu Phỉ cùng các nhân sĩ giang hồ, một phương là đám người Liễu Sanh Vân Hạc cùng thế lực ngoại tộc, thứ ba là đám người ẩn tông Vô Trần Tử, Lỗ Thứ. Phương thế lực thứ tư thật ra chỉ có ba người, nhưng nhìn cách ăn mặt quái dị của bọn họ, tính cách đặc sắc, khí âm hàn trên người lúc ẩn lúc hiện, phiêu hốt bất định, nghĩ lại đám người có lẽ là người trong Ma Môn mà đám người Vô Trần Tử nhắc tới.
Về phần Mộ Dung Ngạo Hàn đang khống chế Vũ Văn Trường Sanh vẫn đang bất động như cũ, ánh mắt tư tin tựa hồ đã đoán trước hết thảy sự việc phát sinh.
Thần thái mọi người, Thiết Huyết đều thu hết trong mắt nhưng bên ngoài vẫn đang bất động. Tình thế khẩn trương lúc này nếu đi sai một bước sẽ làm thua cả bàn cờ!
Nếu so sánh, thế lực của đám người ngoại tộc Liễu Sanh Vân Hạc là yếu nhất. Do đó bọn hắn tự giác lùi sang một bên, nhường quyền lên tiếng cho các thế lực khác.
Một lúc yên lặng qua đi, Vô Trần Tử mở miệng đầu tiên nói: "Thiên Âm lão quái, theo ước định năm đó, người trong Ma môn không được đi vào Thần Châu nửa bước, không biết mấy người các hạ đến đây vì chuyện gì?"
Ở giữa ba người, lão nhân áo đen thanh âm quái dị nói: "Vô Trần lão, đừng giả ra bộ dáng thanh cao đó, suy nghĩ ba người lão phu chẳng lẽ ngươi không biết? Bây giờ thiên hạ đại loạn, ước định lúc trước còn tác dụng cái rắm, nếu không phải náo loạn quá mức, ta không tin những lão bất tử này lại xen vào việc người khác. Hừ, bất quá lão phu cũng muốn hỏi các người, ẩn tông đến đây làm gì? Sẽ không vì thu đồ đệ đấy chứ? Hắc hắc hắc…"
Vô Trần Tử cũng không tức giận, mỉm cười mà đứng.
"Nói nhảm!" Âm thanh Mông Chiến lạnh lùng nói: "Thiên Âm lão quái, lão phu nghe nói người Ma môn muốn nhiễu loạn võ lâm đại hội của giang hồ nên mấy người lão đạo mới đến đây ngăn cản…"
"Ta khinh!" Thiên Âm lão quái khinh thường nói: "Được rồi, được rồi, về Thánh vực các ngươi lão phu còn không biết sao? Nếu không vì Hiên Viên lão nhi cùng Bạch lão nhi ở đó, lão phu đã sớm từng bước tiêu diệt các ngươi rồi".
Không để ý đến bộ dáng sắp phun hỏa của đối phương, Thiên Âm lão quái tiếp tục nói: "Nói qua thì cũng nói lại, đám người các ngươi quan tâm sinh tử của người trong giang hồ sao? Không phải các ngươi khinh thường bọn hắn như chó mèo sao? Nếu không đã không đứng nhìn bọn hắn đánh thành bộ dáng này".
Sỉ nhục là sỉ nhục!!!
Đám nhân sĩ giang hồ này mặc dù không phải người cao quý gì nhưng đến giờ vẫn chưa từng bị vũ nhục đến vậy, càng đừng nói thủ lĩnh các thế lực luôn cao cao tại thượng, quả thực làm bọn họ tức đến sắp hộc máu. Nhưng với tình huống bây giờ của bọn họ, đừng nói hộc máu, ngay cả há miệng còn là việc phi thường khó khăn, chỉ có thể dùng cặp mắt phẫn nộ nhìn đám người giữa sân.
Lúc đầu vì không nắm rõ hành tung người trong Ma môn nên mấy người Vô Trần Tử không ra tay cứu người, bây giờ lại bị Ma môn lấy chuyện đó ra mà nói, việc mất thể diện như vậy có thể dễ chịu sao?
Vẻ mặt Vô Trần Tử khẽ biến nhưng vẫn còn bình tỉnh nói: "Ta sớm đã có ước định, chỉ cần Ma môn các ngươi không ra tay chúng ta cũng tự nhiên không nhúng tay vào chuyện giang hồ. Nhưng các ngươi thế nào? Dám dung túng đám kiến hôi ngoại tộc đến xâm phạm Thần Châu đại địa chúng ta, thật sự ghê tởm đến cực độ".
Thiên Âm lão quái không thèm để ý nói: "Người chết cũng đã chết, có gì không được chứ? Về phần đám người ngoại tộc cũng không phải do lão phu gọi tới, đừng đem tất cả những thứ dơ bẩn đó đều đổ lên người chúng ta. Ma môn lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi nghĩ mấy lão gia hỏa ta quản hết được sao?" Dứt lời, liếc mắt nhìn đối phương một cái, phảng phất như muốn ám chỉ bọn hắn thật ngu ngốc.
Ngũ Tử thấy không khí không đúng vội nói sang chuyện khác: "Tuyền Thanh sư muội, nhanh nghĩ biện pháp giải độc cho bọn họ đi".
Tuyền thanh lập tức không dám chậm trễ, lấy ra tài liệu tùy thân, thực hiện tại chỗ…
"Tưởng dễ dàng vậy sao? Hừ hừ hừ!" Thiên Âm lão quái cũng không ngăn cản, chỉ cười lạnh nói: "Đừng tưởng xuất chút lực thì những tên này sẽ theo các ngươi. Bất quá, cho dù có theo các ngươi cũng vô dụng, ta muốn xem Ẩn tông các ngươi làm sao tranh tôn vị giang hồ này".
Mặc cho hai bên trừng mắt, Lỗ Thứ cùng Ngũ Tử đi đến bên Nhạc Phàm.
Nhưng thấy hai người Nhạc Phàm cùng Trần Hương đang nhìn nhau, trong lòng không quan tâm gì khác, như hoàn toàn quên đi tình huống phức tạp xung quanh.
Động tác hai ngươi như thế ngược lại làm những người ở đây có chút mất tự nhiên, nhất là người Ẩn tông.
Đôi mi thanh tú của Tiết Ngưng Yên ngưng trọng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, cuối cùng lạnh lùng quay về Nhạc Phàm nói: "Tiểu tử, ngươi nhìn đủ rồi chứ?"
Thấy đối phương không phản ứng, Tiết Ngưng Yên càng thêm tức giận: "Tiểu tử thúi có mắt khôgn tròng!" Dứt lời, đầu ngón tay bay ra một đạo thanh mang, bắn thẳng đến Nhạc Phàm đang phát thần.
"Gầm…"
Tiểu Hỏa phản ứng cực nhanh, vội vàng phi thân đến cản trở thanh quang!
"Cảng!"
Một tiếng chuông bạc vang lên, thanh mang lại trở về tay Tiết Ngưng Yên, chính là một cây trâm củ kỹ.
Sau biến cố này, Nhạc Phàm cùng Trần Hương mới khôi phục tinh thần, chỉ là hai người vẫn nhìn đối phương như trước, dường như đang muốn trao đổi gì đó làm mọi người bên cạnh càng lúng túng.
"Lý tiểu tử này sao lại như thế chứ, chuyện yêu đương cũng không phân biệt được lúc nào nên nói sao…"
Lỗ Thứ đang muốn tiến lên thì bị Ngũ Tử kéo trở về. Bọn họ đối với tính tình Nhạc Phàm cũng có nhận biết, lúc này làm sao có thể quấy rầy đối phương?
Không để ý đến khuôn mặt như phủ một lớp băng của Tiết Ngưng Yên, Nhạc Phàm trực tiếp đi lên nói: "Nàng vẫn không nhớ sao?"
"Ừm" Trần Hương khẽ gật đầu, đột nhiên mỉm cười nói: "Lý huynh, huynh còn nhớ rõ lúc trước đã từng đáp ứng một người một lời hứa hẹn chứ?"
Một người? Một lời hứa hẹn?
Hai mắt Nhạc Phàm mở lớn, tựa hồ khó có thể khắc chế rung động trong nội tâm, hắn nắm chặt hai nắm tay nói: "Đúng vậy, một lời hứa hẹn… hứa hẹn cả đời… ta đã đáp ứng nàng, ta sẽ trọn đời bên nàng!"
"Ta đã đáp ứng, nhưng… ta lại không làm được, không làm được…" Nhìn nụ cười quen thuộc mà xa lạ của Trần Hương, Nhạc Phàm cảm giác được sự ấm áp! Đúng vậy, đó là sự ấm áp mà chỉ người sau khi đã trải qua phong sương lạnh lẽo mới có thể hiểu được.
Trần Hương yên lặng không nói, sau đó xoay người hướng về Tiết Ngưng Yên nói: "Đại sư tỷ, ta muốn tạm thời ở lại bên người Nhạc Phàm đại ca, hy vọng tỷ có thể đồng ý!"
"Ngươi nói gì?"
Tiết Ngưng Yên sửng sốt, nàng đang cố nghĩ sư muội bề ngoài nhu nhược, vì sao lại làm ra việc dị thường như thế nên cố nén giận nói: "Trần Hương, ngươi có biết mình đến cùng đang nói gì không? Ngươi thân là Cung chủ Thiên môn, sao có thể trốn tránh trách nhiệm của mình như vậy chứ? Ngươi… ngươi không sợ phụ sự tín nhiệm của sư phụ đối với ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề lúc đầu rồi sao? Ngươi sao lại có thể như vậy?"
Càng nói càng giận, khí thế Tiết Ngưng Yên tăng vọt, trong nháy mắt chung quanh trở nên lạnh lẽo như đang trong động băng!
Chúng lòng người phát lạnh, âm thầm cảm thán, nữ nhân nổi giận quả nhiên là không dễ chịu!
"Không có! Ta không có!"
Trần Hương liều mạng lắc đầu, phản bác nói: "Đại sư tỷ, ta đương nhiên nhớ kĩ trách nhiệm của mình, ta đến giờ cũng không nói muốn trốn tránh trách nhiệm, chỉ là ta không thể buông bỏ được… không thể buông bỏ được… Những thứ ta mất đi, tỷ có thế trả lại cho ta sao? Tỷ nói đi, tỷ có thể sao?"
Nhìn ánh mắt ưu thương vô hạn của Trần Hương, Tiết Ngưng Yên ngược lại không biết nên nói gì. Bởi vì nàng hiểu được, những thứ đối phương mất đi có lẽ là những thứ quí giá nhất của cả cuộc đời nàng ấy, chính mình có muốn trả lại cũng không thể trả được!
"Đại sư tỷ, ta biết mình bây giờ đang làm gì, cũng biết những việc mình làm đối với trách nhiệm với Thiên môn không có quan hệ nên hy vọng tỷ đừng ngăn cản ta" Có chút dừng lại, Trần Hương rút Tử trúc trượng bên hông ra, cung kính nâng lên nói: "Trong khi ta rời đi, Tử trúc trượng này tạm thời giao cho đại sư tỷ giữ, chờ ta tìm được những thứ mình muốn ta nhất định quay trở lại Thiên môn gánh vác trách nhiệm của mình".
"Câm mồm!" Khuôn mặt Tiết Ngưng Yên càng lạnh, lạnh giọng nói: "Trần Hương, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì? Hào phóng sao? Ngươi biết rõ Tử trúc trượng này chính là tín vật của Thiên môn ta, há có thể tùy tiện giao cho người khác? Trần Hương, ngươi nghe kĩ đây, ngươi một ngày còn là Cung chủ của Thiên môn ta thì ngươi một ngày không thể trốn tránh trách nhiệm của mình… Không sai, là ta không hài lòng với vị trí Cung chủ của ngươi, bởi vì đến giờ ta vẫn không tin tư chất của nha đầu ngươi tốt hơn ta…" Dừng một chút lại tiếp tục nói: "Nhưng ta muốn nói rõ với ngươi, ta cũng không ghen ghét ngươi, ngươi cũng không có gì để ta phải ghen ghét, nếu sư phụ hy vọng ngươi có thể trở thành Cung chủ, ta đây tự nhiên cũng không có gì để nói, ta chỉ hy vọng ngươi có thể làm tốt những gì mà một Cung chủ nên làm, chớ để sư phụ lão nhân gia thất vọng…"
Đối với lời trách mắng như thế Trần Hương cũng không tức giận, ngược lại còn phi thường bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn mang theo ý cười nói: "Ý tứ của Đại sư tỷ Trần Hương hiểu được, Trần Hương bây giờ rốt cuộc đã biết Đại sư tỷ mới chính thức là người vì Thiên môn, đều là thân nhân của Trần Hương nên vô luận thế nào Trần Hương cũng sẽ không làm mọi người thất vọng, mong Đại sư tỷ tin tưởng ta" Dứt lời, Trần Hương liền thu hồi Tử trúc trượng, cung kính thi lễ.
"Hừ, ngươi biết vậy là tốt!" Tâm tư Tiết Ngưng Yên đã động, lớp sương lạnh trên mặt đã nhạt đi, lúc này cũng để mặc những hành vi của Trần Hương.
Trần Hương cảm kích quay về Đại sư tỷ cười cười, sau đó quay về Nhạc Phàm nói: "Nhạc phàm đại ca, ta muốn tạm thời ở bên cạnh huynh, được không?"
"Được!" Nhạc Phàm có nghĩ cũng không dám nghĩ nên liền trả lời.
Mặc dù bây giờ Trần Hương không phải chỉ là Trần Hương nhưng nhìn nàng đang bên cạnh mình cũng cảm giác được sự an bình từ sâu trong nội tâm, loại yên bình này đủ để làm mình quên hết thảy những phiền não cùng khổ đau.
Nhìn vẻ mặt khác thường của hai người, Tiết Ngưng Yên âm thầm cảm khái vạn ngàn: "Trần Hương ơi Trần Hương! Vì sao từ khi xuống núi trở về ngươi lại thay đổi lớn như thế, chẳng lẽ hết thảy đều là vì hắn sao? Ài… ta biết nói với sư phụ thế nào đây chứ!"
Chú thích(lời TG): Vì tiện lợi, trong những chương sau này, Vạn Nhã Nhi sẽ gọi là Trần Hương, cám ơn!