Nếu nhà hắn nghèo như vậy, Từ Giản lấy đâu ra hơn một vạn lượng?
Nếu không nói ra chuyện mình viết sách, Từ Giản sợ Công Chúa hoài nghi phụ thân hắn tham ô.
Dù sao Vương gia và Công Chúa cũng không dễ dàng lấy ra được nhiều tiền nhàn rỗi như vậy.
Màu đỏ trên vành tai hắn càng ngày càng đậm, Từ Giản cúi đầu hổ thẹn nói: “Bẩm Công Chúa, hạ quan có chút tài mọn, viết được một ít sách may mắn được độc giả thưởng thức nên cũng tích góp được ít bạc.
Chỉ là việc này có ít người biết còn xin Công Chúa giữ bí mật giúp hạ quan.
Tương lai, hạ quan cải tạo lại hoa viên chỉ nói bạc là do Điện Hạ xuất ra.”
Tống Tương cầm trong tay bản vẽ hoa viên mà hắn phí tâm sửa đổi, trong lòng nàng rất vui mừng chuyện hắn nguyện ý vì nàng mà hao tổn một khoản bạc lớn.
Đến ngay cả bí mật viết sách Từ Giản cũng nói cho nàng biết nên Tống Tương chỉ cảm thấy trong lòng như có một đóa hoa không ngừng vươn cao dưới ánh mặt trời kiêu sa nở rộ mà nàng như một con bướm bay lượn quanh đóa hoa vô cùng vui vẻ sắp quên luôn cả lối về.
“Thật không, ngươi đã viết những cuốn sách nào?” Tống Tương vừa thưởng thức sự quẫn bách của hắn vừa nhỏ giọng hết sức có thể sợ hắn hoảng sợ.
Từ Giản vội vàng nói: “Đều là những thứ không đáng nhắc đến, không dám làm ô uế lỗ tai Công Chúa.”
Tống Tương sóng mắt lưu chuyển tay vỗ vỗ bản vẽ nói: “Thật ra ta rất thích đọc sách, ta còn thường xuyên đi thư xưởng chọn sách.
Tác phẩm ta thích nhất là bốn bộ sách của Vong Trần tiên sinh, không biết sách của ngươi so với sách của Vong Trần tiên sinh cái nào hay hơn?”
Từ Giản nghe được cái tên “Vong Trần tiên sinh” đột nhiên bị sặc ho khan kịch liệt, ho đến mặt đỏ tai hồng vội vàng xoay người lại.
Ngoài cửa sổ, Ngu Ninh Sơ che miệng cười mắt cong cong.
A Tương thật là xấu xa, không hổ là muội muội của Tống Trì rất biết chỉnh người.
Thấy hắn như vậy Tống Tương đứng dậy cầm ấm trà rót cho Từ Giản một chén trà rồi nói: “Từ đại nhân làm sao vậy, mau đến uống một ngụm trà đi.”
Từ Giản liên tục xua tay, sau khi cơn ho ngừng lại hắn mới lần nữa quay đầu cúi đầu chuyển đề tài: “Tóm lại hạ quan có thể giúp Công Chúa cải tạo hoa viên, nếu Công Chúa tán thành phương án này thì hạ quan xin cáo từ.”
Tống Tương trong lòng đang ngọt ngào sao nỡ để hắn đi, chỉ vào chén trà trên bàn nói: “Ta đã rót trà cho ngươi, ngươi không uống chính là kháng mệnh.”
Tuy rằng đang đe dọa nhưng thanh âm lại trong trẻo ngọt ngào, Từ Giản khi nào thì gặp qua trường hợp này, hắn không dám nhiều lời khom lưng đi tới mắt không chớp hai tay run run bưng chén trà lên uống một hơi.
Tống Tương ngồi trở lại ghế nhìn hắn không chớp mắt: “Ngươi rất sợ ta sao?”
Từ Giản cúi đầu nói: “Không dám, hạ quan chỉ sợ mình nói sai mạo phạm Công Chúa.”
Tống Tương hừ hừ: “Yên tâm đi, bổn Công Chúa không phải là người so đo tính toán.
Dù sao, ta chỉ giúp ngươi đuổi chó hoang thì đâu có tính là ơn cứu mạng gì.
Đâu thể vì vậy mà thu bạc của ngươi, ngược lại lại giống lấy oán báo ân hơn.”
Từ Giản giải thích: “Công Chúa có điều không biết, chó cắn người không chỉ làm người bị cắn đau đớn khổ sở, nếu con chó kia bị nhiễm bệnh chết thì người bị cắn cũng có khả năng phát bệnh không có thuốc chữa.
Hạ quan từng tận mắt chứng kiến một bệnh nhân qua đời vì bệnh này cho nên mới sợ bị chó cắn.
Hành động nghĩa hiệp này của Công Chúa đối với hạ quan không khác gì ân cứu mạng, không cách nào báo đáp hết được.”
Tống Tương hiểu được: “Theo những lời ngươi nói thì ta quả thật đã cứu ngươi một mạng.”
Từ Giản im lặng thừa nhận.
Tống Tương cuộn bản vẽ lại, đảo mắt nói: “Nhưng ta không muốn tiêu bạc của ngươi, Phủ Công Chúa cũng sắp hoàn thành rồi, ta cũng rất thích nên không muốn tốn công đập đi xây lại lần nữa.”
Từ Giản kinh ngạc ngẩng đầu.
Hắn còn tưởng rằng Công Chúa vô cùng muốn tòa tiểu lâu ngắm trăng kia, sao bây giờ có cách sửa nàng lại không muốn sửa nữa sao?
Các ý niệm liên tục hiện lên trong đầu hắn, Từ Giản bỗng dưng đỏ mặt.
Nếu Công Chúa đã không muốn xây tiểu lâu ngắm trăng mà hắn lại vội vàng chạy tới vừa hiến đồ vừa hiến bạc liệu Công Chúa có hiểu lầm hắn có ý đồ khác hay không?
“Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?” Tống Tương ngạc nhiên hỏi.
Từ Giản lau mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích: “Hạ quan, hạ quan thật là hổ thẹn, Công Chúa có lòng vì dân chúng, không muốn bọn họ phải cực khổ đập đi xây lại mà tiểu nhân lại lấy lòng tiểu nhân phỏng đoán ý của Công Chúa xém chút nữa đã làm ra chuyện khiến Công Chúa bị Ngự Sử chỉ trích xa hoa lãng phí.”
Tống Tương cười nói: “Đều là chuyện nhỏ, khó được ngươi có lòng ta rất cao hứng.
Được rồi, hiện tại chúng ta nói chuyện đi.
Nếu không xây tiểu lâu ngắm trăng nữa thì ngươi lấy gì để báo ân cứu mạng của ta đây.”
Từ Giản lắp bắp, hơn vạn lượng bạc Công Chúa cũng không cần thì hắn còn có thể báo đáp như thế nào?
“Cái này, kính xin Công Chúa chỉ điểm.
Phàm là chuyện Công Chúa phân phó, hạ quan dù phải xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối.” Sau khi bình tĩnh một lát, Từ Giản trịnh trọng nói.
Tống Tương gõ gõ cuộn bản vẽ trong lòng bàn tay một lát rồi bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Không gạt Từ đại nhân, ta cũng đang viết một quyển sách chỉ là tài học của ta có hạn, viết tới viết lui vẫn chưa xong.
Từ đại nhân có thể dựa vào viết sách tích góp được vạn lượng bạc chắc có hiểu biết sâu rộng về chuyện này cho nên ta muốn mời Từ đại nhân trợ giúp ta hoàn thành quyển sách này.”
Từ Giản thở phào nhẹ nhõm, cái khác hắn không được nhưng viết sách thì vẫn có thể.
“Không biết Công Chúa muốn hạ quan hiệp trợ như thế nào?” Từ Giản tiếp tục xin chỉ thị.
Tống Tương nói: “Cái này à, về sau mỗi ngày ta sẽ đi Phủ Công Chúa lấy lý do tìm ngươi để hỏi chuyện xây phủ trong khoảng hai ba khắc.
Có lẽ ta sẽ hỏi ngươi nên viết như thế nào, có lẽ ta sẽ nói ý nghĩ của ta cho ngươi nghe để ngươi viết ra, nói chung cũng không nhất định, xem tâm tình của ta đã.”
Từ Giản: “Dám hỏi Công Chúa đã viết được bao nhiêu? Có thể giao cho hạ quan mang về đọc trước được không? Để hạ quan chuẩn bị trước.”
Tống Tương do dự một lát, đứng lên nói: “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi lấy.”
Bản thảo của nàng từ trước đến nay đều do chính tay nàng sửa sang bảo quản, ngoại trừ Ngu Ninh Sơ xem qua thì ngay cả đại nha hoàn bên người nàng cũng không được chạm vào.
Bỏ Từ Giản lại, Tống Tương đi ra khỏi phòng khách nghiêng đầu liền nhìn thấy Ngu Ninh Sơ còn đang trốn dưới cửa sổ nghe lén.
Mặt Tống Tương lập tức chuyển đỏ nhưng Tống Tương là ai, nàng lập tức lấy lại bình tĩnh hùng hổ chạy tới chỗ Ngu Ninh Sơ làm động tác gãi ngứa để uy hiếp.
Ngu Ninh Sơ vừa muốn đi tới trêu chọc Tống Tương vừa sợ nàng bắt được gãi ngứa nàng.
Sợ Từ Giản có thể sẽ đi ra, Ngu Ninh Sơ đi lui về phía sau.
Từ Giản quy củ đứng ở trong phòng khách, không dám đi loạn chung quanh.
Lúc Công Chúa còn ở đây hắn không dám t hở dốc, lúc này Công Chúa đi rồi Từ Giản lại nhịn không được hồi tưởng lại từng câu Công Chúa vừa nói.
Công Chúa thế mà lại thích sách của hắn hơn nữa còn là thích nhất.
Công Chúa vừa yêu kiều vừa mạnh mẽ lại lương thiện tiết kiệm, nàng không cần bạc của hắn cũng không đành lòng vì ý muốn cá nhân mà phá hủy hoa viên vừa mới xây xong để xây lại theo ý mình.
Công Chúa thế mà cũng thích viết sách, nàng còn để hắn hiệp trợ viết sách để trả ơn cứu mạng.
Công Chúa xinh đẹp dũng cảm, không sợ chó hoang …
Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ bên ngoài đã truyền đến thanh âm nha hoàn hành lễ với Công Chúa, Từ Giản lập tức dập tắt ý niệm hỗn loạn trong đầu xoay người cung nghênh Công Chúa.
Tống Tương trước khi tiến vào cố ý kiểm tra qua, sau khi xác nhận Ngu Ninh Sơ không trốn chung quanh chờ thời cơ nghe lén mới yên tâm.
Nàng đưa tráp đang ôm trong tay cho Từ Giản: “Bản thảo đều ở đây, ngươi phải giữ gìn cẩn thận.
Ngày mai ngươi đến Phủ Công Chúa chờ ta.”
Từ Giản liên tục gật đầu nhận lấy tráp, tầm mắt không dám nhìn lên.
Sau khi nhận tráp, Từ Giản cảm thấy không còn chuyện gì nữa chuẩn bị cáo lui thì Tống Tương bỗng mím môi nhẹ giọng hỏi hắn: “Từ đại nhân đã thành thân chưa? Nếu như ngươi thành thân rồi ta sẽ không nhờ ngươi hỗ trợ nữa miễn cho Từ phu nhân hiểu lầm.”
Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ khêu vào lòng Từ Giản mang theo một trận ngứa ngáy.
Hắn không biết vì sao lại như vậy, chỉ cúi đầu xuống lắc đầu: “Hạ quan chưa từng cưới thê.”
Tống Tương nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn lại nói tiếp: “Vậy ngươi có để ý người nào hay có chuẩn bị nghị thân với ai không? Nếu có ta cũng không cần ngươi giúp nữa.”
Từ Giản vẫn lắc đầu: “Hạ quan công vụ bận rộn, không có thời gian suy nghĩ đến hôn sự.”
Tống Tương cố ý hỏi: “Hôn sự là nghe theo lệnh phụ mẫu lời của mai mối, Từ đại nhân còn trẻ mà đã là quan ngũ phẩm, chẳng lẽ phụ mẫu ngươi không an bài cho ngươi sao?”
Từ Giản không hiểu vì sao Công Chúa lại muốn hỏi cái này nên hắn chỉ đành thành thật trả lời: “Nhị lão đều đã đề cập qua, chỉ là hạ quan cho rằng chuyện nam nữ cần phải lưỡng tình tương duyệt, nếu như ta chưa từng gặp qua nữ nhân đó thì làm sao có thể vì lệnh phụ mẫu mà định hôn sự được?”
Tống Tương rất thích câu trả lời này, nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp: “Triều đình sắp cho nghỉ Tết Trung Thu liên tiếp ba ngày, có phải ngươi có thời gian đi gặp cô nương nhị lão nhà người nhìn trúng rồi không?”
Từ Giản vừa định lắc đầu, đột nhiên nhớ lại hình như mẫu thân đúng là an bài hắn đi xem mặt ngay hội đèn lồ ng ngày mười lăm tháng tám nhưng nhà gái là cô nương nhà nào nhỉ?
Hắn còn đang suy nghĩ, Tống Tương đã nhìn ra khiến tâm tình tốt không cánh mà bay, đưa tay giật lại cái tráp trong ngực Từ Giản lạnh lùng nói: “Từ đại nhân nếu đã có hẹn với giai nhân thì giữa ta và ngươi vẫn nên tránh hiềm nghi thì hơn.
San Hô, tiễn khách!”
Lúc Từ Giản bị San Hô trừng mắt mời ra khỏi Đoan Vương Phủ, cả người đều mơ màng.
Công Chúa đã để hắn hiệp trợ viết sách còn định ngày mai gặp mặt sao đột nhiên Công Chúa lại tức giận?
Bởi vì hắn muốn đi gặp mặt cô nương đã hẹn trước đó sao? Để tránh nghi ngờ sao?
Công Chúa quả thật là người tuân thủ lễ giáo, lúc trước nàng còn hỏi hắn đã cưới thê chưa, có người trong lòng hay không.
Từ Giản làm thế nào cũng không nhớ ra cô nương mà mẫu thân bảo hắn đi nhìn là ai nhưng vì mẫu thân một mực thúc giục hắn thành thân nên hắn mới tùy tiện đáp ứng đi gặp mặt.
Từ Giản vừa đi, Tống Tương lại trốn ở Tình Phương Đường không ra cửa.
Hơn nữa, hôm qua nàng chỉ rầu rĩ không vui còn hôm nay lại biến thành nóng nảy, một mình cầm thương đến võ trường thao luyện một hồi.
Ngu Ninh Sơ nhiều khi muốn mở miệng hỏi thăm liền bị Tống Tương cầm thương uy hiếp.
Ngu Ninh Sơ không hỏi thăm được gì từ chỗ San Hô, muốn dỗ dành muội phu cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Chạng vạng Tống Trì trở về, Ngu Ninh Sơ đem chuyện Từ Giản đến cùng những biến hóa của Tống Tương đều nói cho hắn biết.
“Chuyện này rõ ràng có chỗ kỳ lạ, lúc muội nghe lén thì mọi chuyện đều rất tốt, A Tương cũng rất vui vẻ.
Kết quả muội chỉ không nghe lén trong chốc lát không biết vì sao lại xảy ra biến cố.”
Tống Trì đại khái đoán được: “Hôm nay, ta lại sai người đi điều tra, Từ phu nhân cùng Thuận An Bá phu nhân hẹn đêm Trung Thu cùng nhau đi xem hội đèn.
Từ phu nhân sẽ mang theo Từ Giản, Thuận An Bá phu nhân sẽ mang theo một người nữ nhi của bà.”
Ngu Ninh Sơ cả kinh nói: “Chẳng lẽ tiểu Từ đại nhân nhìn ra tâm ý của A Tương nên cố ý nói ra việc này để chặt đứt ý niệm trong đầu A Tương?”
Sắc mặt Tống Trì đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Muội muội không ngại Từ Giản nhát gan như chuột vậy mà Từ Giản lại dám chướng mắt muội muội, khiến muội muội thương tâm.
Ngu Ninh Sơ bị biểu tình của hắn dọa sợ, thấp thỏm nói: “Sự tình còn chưa chắc, huynh đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu huynh thật sự làm tiểu Từ đại nhân bị thương, A Tương chưa chắc sẽ cao hứng.”
Tống Trì: …
Thần sắc hắn phức tạp nhìn Ngu Ninh Sơ, tiểu Vương Phi bị hắn dùng đủ loại thủ đoạn cưới về: “Ở trong lòng muội, ta chính là loại gian thần công tư bất phân ỷ thế hiếp người thế sao?”
Hắn chỉ có chút bất mãn với Từ Giản chứ không có ý muốn đi trả thù hắn.
Ngu Ninh Sơ liền biết mình suy nghĩ nhiều, cúi đầu cắn môi nói: Còn không phải đều tại huynh.
Biểu tình vừa rồi của huynh giống như chuẩn bị đi giết người vậy.”
Tống Trì nghiêm mặt: “Vậy muội nhìn lại xem bây giờ ta đang nghĩ gì.”
Ngu Ninh Sơ liếc hắn một cái, chỉ nhìn ra hắn rất mất hứng.
“Ta đang nghĩ gì?” Tống Trì kéo người vào trong ngực hỏi lại.
Động tác thân mật làm Ngu Ninh Sơ cả gan nói: “Có phải huynh đang tức giận vì muội nghĩ huynh là người xấu sao?”
Nàng nghiêng đầu, hai tròng mắt trong trẻo mang theo một tia lấy lòng nhìn hắn.
Tống Trì đột nhiên nở nụ cười, ôm lấy nàng hôn lên trán nàng: “Ta đang suy nghĩ rốt cuộc là lúc ta không cười quá hung dữ dọa đến muội hay là A Vu quá nhát gan, ta chỉ tức giận với người ngoài đã làm muội lo lắng sợ hãi đến vậy.”
Ngu Ninh Sơ lập tức nói: “Đó là do huynh quá hung dữ.”
Tống Trì tiếp tục hôn vào tai nàng nói: “Như vậy còn hung dữ sao?”
Ngu Ninh Sơ đẩy hắn: “A Tương khó chịu như vậy mà huynh còn có tâm tình làm cái này.”
Tống Trì: “Ừ, cũng đúng, ta sẽ phái người đi cắt chân Từ Giản trước.”
Ngu Ninh Sơ: …
Nàng đương nhiên sẽ không bị Tống Trì lừa nữa đâu nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau quản sự Phủ Công Chúa đột nhiên chạy tới nói lúc công tượng chuyển gạch xanh xuất hiện sai lầm làm chân Từ đại nhân bị thương!
Tống Tương nghe tin liền chạy ra ngoài.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ lộp bộp, không phải thế cục này do Tống Trì thiết lập đấy chứ?
------oOo------