Làn nước ấm giúp thư thái, tẩy sạch mọi đau nhức trên cơ thể, Ngu Ninh Sơ cảm thấy cực kỳ thoải mái chỉ muốn ngủ luôn.
Tắm rửa xong nàng mặc quần áo trong rồi nằm dài trên giường.
Hạnh Hoa và Vi Vũ, một người ngồi bên cạnh, một người quỳ gối bên trong thuần thục xoa bóp cánh tay và bắp chân cho cô nương.
Vì thế Ngu Ninh Sơ thật sự thiếp đi một giấc nhỏ.
Hai khắc đồng hồ sau Hạnh Hoa đánh thức nàng rồi hầu hạ trang điểm và nàng đi dùng cơm cùng Tam phu nhân.
Hôm nay là ngày tảo triều nên trời còn tối đen Thẩm tam gia đã vội tiến cung.
Hiện giờ trên bàn cơm chỉ có Tam phu nhân, Ngu Ninh Sơ và huynh muội Thẩm Dật.
Tam phu nhân quan sát thấy sắc mặt chất nữ đã hồng hào hơn, khẩu vị lại tốt, ăn một cái bánh thịt rán dường như vẫn chưa no thế là bà từ trong đĩa của mình gắp cho Ngu Ninh Sơ thêm một cái nữa.
Ngu Ninh Sơ quả thực còn muốn ăn, nhưng lại lo lắng một cô nương ham ăn như thế không biết có bị coi là vô duyên không.
Tam phu nhân cười nói :”Gần đây con đang rèn luyện thân thể, lượng cơm sẽ nhiều hơn giống như biểu ca con vậy, có hôm nào không ăn ba bốn bát mới dừng lại đâu? Cơm trưa cũng phải hai bát cơm đầy mới vững dạ.”
Thẩm Dật đang cầm đũa gắp bánh, bị mẫu thân nhắc đến thì hắn quay qua cười với Ngu Ninh Sơ và nói : “A Vu đừng khách sáo, không huynh sẽ rất xấu hổ khi ăn thêm đó .”
Tướng mạo hắn tuấn nhã nhưng vẫn là văn võ kiêm tu, lại thêm vóc dáng khá cao lớn, lượng cơm tự nhiên không giống với thư sinh bình thường.
“Haiz, mọi người nói như thế con cũng muốn ăn .” Thẩm Minh Lam đột nhiên nhét đồ đầy miệng.
Trong bầu không khí ấm áp, Ngu Ninh Sơ ăn thêm hai cái bánh thịt và một bát cháo gà.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Dật lên lớp ở học đường Hầu phủ.
Tam phu nhân cũng sắp xếp để hai tỷ muội Ngu Ninh Sơ đi theo bên người, nửa canh giờ tiếp bà sẽ về tam phòng xử lý các chuyện thường ngày, trong khi bà cùng với các ma ma quản sự nghị bàn thì hai tỷ muội đồng thời sẽ được học khóa học quản gia.
Từ trước đến nay đều như vậy, nam chủ ngoại nữ chủ nội, các cô nương vốn không thể xuất đầu lộ diện nếu ngay cả sự vụ nội trạch cũng xử lý không xong thì chắc chắn chỉ có thể lấy sắc hầu người, sao có thể bền lâu?
Ngu Ninh Sơ cũng Thẩm Minh Lam ngồi sóng vai nhau, lúc thì trao đổi ánh mắt với nhau, khi thì nhỏ giọng trò chuyện như hai bạn học sinh nhỏ ngoan ngoãn.
Nhưng chờ đến lúc buổi nghị sự sáng của tam phu nhân kết thúc, Thẩm Minh Lam liền lôi kéo Ngu Ninh Sơ ra hoa viên dạo chơi.
“Ở đây bầu trời thật trong và xanh.”
Từ khi Ngu Ninh Sơ đến kinh thành, có tầm mười ngày bầu trời đều cao vời vợi, ánh mặt trời chói lọi, không khí trong lành.
Thẩm Minh Lam nhìn quen rồi ngược lại thấy không có gì mới lạ :” Bây giờ là mua thu, một thời gian nữa khi gió trở lạnh, bầu trời cũng âm u hơn khi đó muội chỉ hận không thể cả ngày ở trong phòng chả cần ra khỏi cửa ấy.
Vì vậy chúng ta nên biết quý trọng thời tiết này, phơi nắng nhiều chút, đi thôi, đi đu dây thôi.”
Bàn đu ở phía đông hoa viên, gần vườn mẫu đơn, lúc này chưa phải mùa mẫu đơn ra hoa chỉ có khóm cây xanh bát ngát.
Hai xích đu, tỷ muội mỗi người ngồi một cái còn bọn nha hoàn thỉnh thoảng hỗ trợ đẩy cao.
Tắm mình trong những tia sáng ấm áp, Ngu Ninh Sơ mãn nguyện nhắm mắt lại.
“Tốt, hai người các ngươi đều ở đây ung dung tự tại vậy mà không rủ ta.
Mất công ta còn cố ý chạy qua Tây viện tìm hai người.” Tống Tương bĩu môi chạy qua, giận dữ trách mắng.
Thẩm Minh Lam chỉ cười còn Ngu Ninh Sơ vội vàng nhón mũi chân nhảy xuống, đưa bàn dây mình đang đu nhường cho Tống Tương.
Tống Tương ngồi trên xích đu, vừa nhẹ nhàng đung đưa vừa hỏi nàng :” Buổi sáng mệt mỏi như thế, cơ thể có đau chỗ nào không?”
Ngu Ninh Sơ cười nói :” Chỉ khó chịu lúc ấy thôi, tắm rửa xong lại ngủ thêm một lát thì đỡ hơn rồi.”
Tống Tương lập tức nhảy cẫng lên :” Vậy chúng ta chơi trò trốn tìm đi, ngồi xích đu có gì thú vị đâu.”
Ba cặp gồm sáu người cả chủ cả tớ, vừa đủ quân số.
Tống Tương xung phong trận này sẽ làm quỷ, nếu ai bị tìm thấy đầu tiên thì vòng sau phải thay nàng ấy.
Khung cảnh vườn mẫu đơn quá khoáng đạt, không có chỗ trốn, mọi người lập tức qua chỗ mấy hòn giả sơn bên cạnh.
Tống Tương đứng úp mặt vào gốc cây hoa, nhắm mắt bắt đầu đếm.
Chủ tớ Thẩm Minh Lam và Phương Thảo trước hết chạy qua chỗ hòn giả sơn.
Nha hoàn Bình Nhi của Tống Tương không dám rời chủ tử quá xa nên trốn sau một gốc cây gần đó.
Ngu Ninh Sơ nhìn trúng núi mai chếch hướng đối diện, mặc dù gọi là núi nhưng kỳ thật nó chỉ là một đồi đất nhỏ, trên đó trồng rất nhiều cây mai, nên núi có tên là “Mai Tuyết Đình”
Vi Vũ cũng chạy theo nàng.
Khi Tống Tương đếm tới “mười”, chủ tớ hai người đã đến chân núi mai, vì chưa bị bắt được nên Vi Vũ trốn vào rừng mai, còn Ngu Ninh Sơ tiếp tục chạy lên bậc đá.
Mới bò được một phần ba thì nghe thấy Tống Tương đếm tới “mười tám” vậy là nàng rời thềm đá, nhảy qua khóm hoa, trốn vào sau núi đá gần đó.
Lúc trước công tượng xây dựng rừng mai còn thiết kế dẫn nước từ trên núi chảy xuống theo đường thác nước, hiện tại đây cũng là nơi ẩn thân của Ngu Ninh Sơ, nhìn từ trên xuống có thể thấy vị trí Tống Tương, ngửa mặt nhìn lên có thể ngắm thác nước dựa vào vách đá thẳng đứng,tiếng nước ào ào.
Khi nấp kỹ càng, tim Ngu Ninh Sơ cũng vì chạy nhanh quá mà đập bang bang trong lồ ng ngực, chờ hô hấp bình thường nàng mới có tâm tình ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ.
Cảnh thác nước tất nhiên là đẹp nhưng khi Ngu Ninh Sơ lần đầu tiên nhìn qua lại chú ý đến Tống Trì đang ngồi trên tảng đá cạnh đó.
Tảng đá đó có vị trí cao hơn chỗ nàng trốn rất nhiều, còn dựa vào núi đá, vậy là bị vách đá đó che mắt nên lúc chạy qua đây Ngu Ninh Sơ không hề trông thấy hắn.
Tảng đá mặt ngoài vuông vắn tựa như đài cao của Phật tổ giảng kinh, Tống Trì mặc một bộ cẩm bào màu xanh da trời, ngồi xếp bằng trên mặt đất, sườn mắt tuấn mỹ xuất trần.
Trước mặt hắn có bày giá vẽ, bên trên tờ giấy đã có thác nước và cây xanh chứng minh Tống Trì đã ngồi chỗ này từ lâu, Ngu Ninh Sơ mới là người đến sau.
Ngu Ninh Sơ ảo não sắc mặt đỏ bừng lên.
Nàng biết mình chạy qua đây chỉ muốn tìm chỗ trốn tốt nhưng loại trùng hợp như thế này có khiến Tống Trì hiểu lầm gì không nhỉ?
Thấy Tống Trì chuyên tâm vẽ tranh, hình như cũng không chú ý đến mình, Ngu Ninh Sơ định quay người rời đi.
“Chơi trốn tìm có luật, một khi người tìm đã đếm xong, người ẩn núp cấm không được thay đổi vị trí, biểu muội định phạm quy à?”
Nàng vừa nhấc một chân thì đỉnh đầu vang lên tiếng chế nhạo của Tống Trì.
Bàn chân đang giơ lên của Ngu Ninh Sơ phải đặt xuống một lần nữa.
Cơ thể nàng tựa hồ dính sát vào núi đá bên cạnh, vừa né tránh bọn người Tống Tương bên dưới đồng thời cũng phải cố gắng quay lưng tránh người bên trên để không cho Tống Trì thấy mặt nàng :” Lúc muội đi qua không nghĩ biểu ca cũng ở đây, sợ quấy rầy nhã hứng của huynh nên muốn rời đi.”
Tống Trì tiếp tục họa, thanh âm bình thản : “Ta biết, biểu muội yên tâm, muội không ảnh hưởng được đến ta đâu.”
Ngu Ninh Sơ mím môi, nghĩ mãi vẫn không rõ:” Sao biểu ca không đi học đường đọc sách ?”
Theo thói thường, giờ này khắc này , hắn căn bản không nên xuất hiện ở nơi này.
Tống Trì cười cười :” Ta không cần đi theo con đường khoa cử, nên Phương tiên sinh chưa từng nghiêm khắc ràng buộc ta.”
Ngu Ninh Sơ đã hiểu không nói gì thêm.
Tống Trì lại chủ động trò chuyện cùng nàng :” Vừa thấy biểu muội leo núi cực kỳ nhàn nhã, xem ra hai ngày luyện tập rất có hiệu quả.”
Ngu Ninh Sơ nhớ đến cảnh mình túm váy nhảy qua bụi cỏ rồi dáng vẻ dựa vào vách đá th ở dốc, sao coi là nhàn nhã được?
Hắn rõ ràng nhìn thấy lại nói lời này ,hiển nhiên đang chế giễu nàng đây mà.
Ngu Ninh Sơ coi như không nghe thấy.
Tống Trì buông bút lông, nhìn về bóng lưng gầy yếu nói : “Hình như trong lòng biểu muội có gì đó bất mãn với ta ?”
Ngu Ninh Sơ nhíu mày, thấp giọng phủ nhận :” Đâu có.”
Tống Trì: “Vậy sao ta nói chuyện với muội, muội không trả lời?”
Ngu Ninh Sơ im lặng một lúc, mắt thấy Tống Tương từ hòn giả sơn đã tóm được chủ tớ biểu tỷ của mình, nàng thuận miệng nói :” Muội sợ Tương biểu tỷ nghe thấy.”
Cách xa như vậy, nàng rõ ràng đang kiếm cớ.
Tống Trì lầm bầm :” Hẳn là biểu muội đang trách ta đêm đó mạo phạm?”
Ngu Ninh Sơ bỗng dưng nhớ đến bàn tay áp lên trán mình khi đó cùng với cái nắm tay mạnh mẽ giữ chặt cổ tay nàng.
Đúng là rất mạo phạm, nhưng cuối cùng nàng lại thiếu ân tình của người ta.
Ngu Ninh Sơ chỉ có thể nói : “Biểu ca vì muội chẩn trị tặng thuốc, muội rất cảm kích.”
Tống Trì: ” Thật sao? Ta nhớ lúc ấy muội trừng mắt rất hung dữ với ta mà.”
Ngu Ninh Sơ: “…Bóng đêm mờ mịt, biểu ca nhìn lầm rồi.”
Tống Trì: “Vậy sao lúc đó muội gọi ta là công tử, ta chắc không nghe lầm đâu nhỉ?”
Ngu Ninh Sơ: “…Biểu ca thân phận tôn quý, muội không dám cùng huynh làm thân, mấy ngày nay muội quen thuộc với Tương biểu tỷ hơn nên không câu nệ nữa.”
Tống Trì chợt phát hiện, tiểu biểu muội này nhìn thì nhu thuận nhưng kỳ thật mồm miệng rất lanh lợi, ăn nói cực kỳ khéo léo.
“Như thế liền tốt, ta còn tưởng trong lúc sơ sảy vô ý đắc tội với biểu muội cơ.”
“Làm sao thế được, biểu ca lo lắng quá rồi.”
Cuộc kiện cáo kết thúc, chỉ còn cơn gió thu mát rượi xuyên qua tán cây mai thổi lên làn váy xanh ngọc của Ngu Ninh Sơ và cũng làm đung đưa chiếc trâm hoa lụa màu hồng cài trên tóc nàng.
Tống Trì thấy mùi hoa quế phảng phất qua chóp mũi.
Dưới núi, Tống Tương đã đi đến rừng mai bên này.
Ngu Ninh Sơ bỗng nhiên không biết mình có nên ngóng trống Tống Tương tìm được mình không.
Tìm được rồi nàng có thể rời đi, chỉ là , nàng cũng không muốn bị người khác biết mình gặp Tống Trì hơn nữa còn gần như vậy.
“A Tương muốn lên đây kìa.” Tống Trì hình như rất tốt bụng nhắc nhở nàng.
Hắn vừa lên tiếng Ngu Ninh Sơ liền thấy bực bội, căn bản không muốn cùng hắn giao lưu thêm câu dư thừa nào.
Tống Trì : “Muốn ta giúp muội không?”
Ngu Ninh Sơ lập tức nói : ” Không cần, muội muốn công bằng.”
Tống Trì cười cười, cầm lấy bút lông tiếp tục vẽ tranh.
Vì để cho Tống Tương phát hiện mình, Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu ra khỏi núi đã.
Tống Tương đã tìm được Vi Vũ nên nàng cũng đoán được Ngu Ninh Sơ trốn ở gần đây, dọc theo thềm đá đi lên.
Từ góc độ của Tống Trì hắn không nhìn thấy bóng dáng muội muội nhưng lại trông thấy Ngu Ninh Sơ sốt sắng nóng lòng muốn rời đi, hận không thể mở miệng chào hỏi muội muội mình.
“A, tìm thấy muội rồi!”
Sự tình liền như ý nguyện, Tống Tương phát hiện Ngu Ninh Sơ đang ngó dáo dác.
Không đợi Tống Tương đi qua, Ngu Ninh Sơ liền chạy ra.
Tống Tương vừa mừng vừa ngạc nhiên :” Sao muội không trốn kỹ hơn ?”
Ngu NInh Sơ giả vờ sợ hãi nói : “Bên này nhiều nước, muội sợ trốn kỹ quá lại gặp rắn.”
Tống Tương hiểu dắt tay nàng cùng đi xuống.
Chơi tiếp vòng khác, Ngu Ninh Sơ cố ý tránh núi mai, còn chuyên chọn nơi Tống Trì không thể nhìn thấy.
Hơn nữa vì vị trí đó đã bại lộ nên không có cô nương nào qua đó.
Tống Trì cứ vẽ tranh như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng liếc xuống.
Đợi các cô nương chơi chán rời đi, Tống Trì cũng ngừng bút.
Trên giấy là một bức rừng mai bên thác nước, ngay cả núi đá chỗ Ngu Ninh Sơ trốn cũng họa vào, chỉ là trên bức tranh không có mỹ nhân, chỉ có con mèo úp mặt vào tường.
Đầu mèo tròn tròn, hai lỗ tai nhọn dựng đứng như cảnh giác, lại như đang tức giận không chịu quay đầu lại.
Lời của tác giả:
A Vu: Huynh mới là mèo.
Tống Trì: Ta là rắn mà.
------oOo------