Ngu Ninh Sơ cố gắng tránh thoát tay Tống Trì nhưng vẫn không được.
Nhìn thấy lối ra hành lang gần ngay trước mặt Tống Trì mới nới lỏng bàn tay đang nắm tay nàng ra.
Sau khi cánh tay đã được giải thoát, Ngu Ninh Sơ vội vàng chạy cách xa hắn.
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của hắn, như thể hai người đang nói chuyện phiếm với nhau.
“Muội không thích Thẩm Khoát.”
Thân hình Ngu Ninh Sơ hơi dừng lại, nàng không biết rốt cuộc hắn muốn nói với nàng chuyện gì.
“Nhưng Thẩm Khoát lại thích muội.
Chỉ cần tâm ý của hắn không đổi thì việc muội muốn gả cho Thẩm Dật là chuyện không thể nào.”
Tống Trì đứng lại nhìn theo bóng lưng nàng nói.
Gia đình càng huân quý thì càng để ý đến danh tiếng, họ sẽ không bao giờ để xảy ra tình trạng huynh đệ trong nhà tranh giành nữ nhân.
Ngu Ninh Sơ nghe hắn nói mà tức giận đến bật cười.
Nàng quay đầu nhìn hắn hỏi: “Muội nói muốn gả cho biểu ca lúc nào? Các vị biểu ca trong phủ người nào mà không phải thiếu niên anh tài, muội tự biết bản thân không xứng với họ.”
Tống Trì lẳng lặng nhìn ánh mắt nàng: “Vậy nàng muốn gả cho người như thế nào?”
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn bị lông hồ ly trên mũ che lấp: “Muội muốn gả nam nhân có xuất thân thấp hơn muội.
Như vậy thì hắn và người nhà của hắn sẽ không dám xem thường muội, muội cũng không cần cẩn thận nhìn trước ngó sau như trước nữa.
Trì biểu ca, muội không có xuất thân tôn quý như huynh muội hai người nhưng hoàn cảnh của muội và Tương biểu tỷ lại tương tự nhau.
Muội không cầu cuộc sống giàu sang mà chỉ cầu một đời yên ổn.
Huynh có thể nể tình Tương biểu tỷ mà buông tha cho muội được không? Muội xin huynh đấy.”
Tống Trì: “Nếu muội thích một người mà có thể với tới được thì muội bằng lòng buông tay không?”
Ngu Ninh Sơ nhìn bóng dáng của hắn nói: “Nếu người kia không thích muội thì muội tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu.”
Tống Trì cười: “Biểu muội thật rộng lượng nhưng huynh tự hổ thẹn mình không làm như muội được.”
Ngu Ninh Sơ nghe hiểu ý tứ của Tống Trì, hắn sẽ không buông tay.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú của Tống Trì hỏi: “Huynh thật sự thích muội sao?”
Tống Trì gật đầu.
Ngu Ninh Sơ: “Vậy huynh sẽ cưới muội làm thê tử hay nạp muội làm thiếp của huynh?”
Tống Trì: “Đương nhiên là huynh sẽ lấy muội làm thê tử rồi.
Từ nhỏ đến lớn, huynh chưa bao giờ có ý định nạp thiếp.”
Ngu Ninh Sơ: “Vậy huynh đến chỗ cữu cữu cầu thân đi.
Chỉ cần huynh cầu thân muội liền đồng ý gả.”
Nàng thấy gả cho ai cũng là gả.
Nếu Tống Trì không chịu buông tha cho nàng thì nàng dứt khoát gả cho hắn, đỡ phải lo lắng đề phòng mỗi ngày.
Tống Trì lại tránh khỏi tầm mắt của nàng, nhìn về phía hoa đăng xa xa nói: “Muội còn nhỏ, huynh muốn chờ muội thêm hai ba năm nữa.”
Ngu Ninh Sơ chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Hắn nói cái gì mà thích nàng chứ, rõ ràng hắn chỉ h@m muốn sắc đẹp của nàng, muốn trêu chọc nàng thêm hai ba năm nữa đến khi chán thì thôi.
Đối với hắn cũng không tổn hại gì nhưng danh tiết nửa đời còn lại của nàng thì hắn làm gì để ý tới.
Tống Trì bỗng nhiên đi đến bên cạnh nàng nói: “Chúng ta đi thôi.
Đừng để A Tương đợi lâu.”
Rơi vào trong mắt Ngu Ninh Sơ thì hắn đang chột dạ, không dám đối mặt với nàng.
Trong lòng nàng quyết định từ ngày mai sẽ mang theo thanh chủy thủ mà Tống Tương tặng nàng để phòng thân.
Chỉ cần Tống Trì dám động tay động chân với nàng, dù không đánh lại hắn thì nàng cũng muốn liều mạng với hắn.
Khi đến hậu viện, Tống Trì bảo Ngu Ninh Sơ ở trong sảnh đường chờ còn hắn đi trước dỗ muội muội.
Hai huynh muội ruột thịt lại có cừu oán, Tống Tương chỉ muốn huynh trưởng nhận lỗi với bằng hữu của nàng.
Tống Trì bất đắc dĩ đồng ý nói: “Được rồi.
Ca sẽ đi xin lỗi biểu muội, muội đừng khóc nữa được không?”
Tống Tương đồng ý, lau nước mắt đi theo Tống Trì ra ngoài.
Dưới sự chứng kiến của Tống Tương, Tống Trì đi đến bên cạnh Ngu Ninh Sơ hành đại lễ với nàng: “Ngày đó là huynh lỡ lời, lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nên mới hiểu lầm biểu muội.
Kính xin biểu muội rộng lòng bỏ qua cho huynh nhé.”
Ngu Ninh Sơ liền biết hắn muốn nàng diễn cho Tống Tương xem.
Ngu Ninh Sơ nghiêng người tránh sang một bên nói: “Trì biểu ca mau đứng lên đi, đó chỉ là cuộc tranh luận nhỏ thôi mà.”
Tống Trì quay đầu lại nhìn muội muội.
Tống Tương lại cảm thấy còn chưa đủ: “Như vậy chưa đủ, ca phải bồi thường cho muội ấy nữa mới được.
Ca chọc muội ấy khóc nhiều như vậy đâu thể nói một lời xin lỗi là xong.”
Ngu Ninh Sơ lập tức nói: “Không cần đâu.
Muội đã sớm quên chuyện này rồi.”
Tống Trì lại nói: “Tất cả là lỗi của huynh đã làm cho hai muội khó chịu.
Như vậy đi, huynh sẽ chuẩn bị cho mỗi người một phần lễ vật xem như bù đắp.
Lần trước luận võ cùng Vương tử Hung Nô, Tứ vương tử đã đáp ứng đầu xuân sẽ mang đến hai mươi con chiến mã thượng đẳng.
Ngày mai, huynh sẽ viết thư bảo hắn chọn hai con ngựa thích hợp cho nữ tử thay cho chiến mã tặng cho hai muội nhé?”
Tống Tương ánh mắt sáng ngời, chạy đến bên người Ngu Ninh Sơ nói: “Cái này được đấy.
Có ngựa rồi thì chúng ta có thể học cưỡi ngựa được rồi.”
Ngu Ninh Sơ sợ mình không đáp ứng thì Tống Tương lại muốn Tống Trì tặng lễ vật khác nên đành phải gật đầu.
Ân oán được giải trừ, Tống Tương vội vàng rửa mặt chải đầu rồi lôi kéo Ngu Ninh Sơ tiếp tục đi tìm hoa đăng.
Tống Trì tự dẫn người đến chỗ Nhị phu nhân chuyển nhà cho muội muội.
Trước khi giao thừa nửa canh giờ thì chín cái đèn hoa đăng nhỏ đều được tìm thấy.
Thẩm Khoát tìm được tổng cộng ba cái nên chia cho Tống Tương một cái.
Như vậy ngoại trừ hắn có hai cái, các người còn lại đều mỗi người một cái.
Sau đó mọi người cùng nhau đến Vinh An Đường.
Đám người Thái phu nhân đã ngừng chơi bài, lúc này mọi người đang ngồi trên giường ấm nghe ma ma bên cạnh kể chuyện bát quái.
Thấy bọn tiểu bối đến, Thái phu nhân nhìn Thẩm Khoát rồi nói: “Sao cháu lại cầm hai cái? Ta tưởng chín người các cháu mỗi người một cái chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Tống Trì đi tới.
Thẩm Khoát lập tức nhét cho hắn một cái.
Sau đó, Thái phu nhân sai nha hoàn bưng khay tới, trên khay bày hai hàng tổng cộng chín hà bao giống nhau như đúc.
“Các cháu dựa theo thứ tự lớn nhỏ mà chọn đi, ai chọn rồi thì không được thay đổi nữa.” Thái phu nhân cười tủm tỉm nói.
Đám người Bình Tây Hầu cũng đến xem náo nhiệt.
Ngu Ninh Sơ là người nhỏ nhất.
Nàng đi qua cầm cái hà bao hàng đầu tiên bên trái.
Chờ tất cả mọi người chọn xong thì nàng mới mở hà bao để xem.
Sau khi thấy bên trong là một ngân nguyên bảo thì Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn làm người nổi bật.
“Ai lấy kim nguyên bảo?” Thái phu nhân nhìn mấy tiểu bối hỏi.
Tống Trì hổ thẹn nói: “Đèn của cháu là của Tứ đệ cho mượn nên khối kim nguyên bảo này nên thuộc về Tứ đệ mới đúng.”
Thẩm Khoát cũng không khách khí với hắn, đắc ý cướp đi khối kim nguyên bảo này.
Người đông náo nhiệt, người này một câu người kia một câu, nửa canh giờ cuối cùng cũng trôi qua nhanh chóng.
Khi thời gian đến, quản sự ra lệnh cho hạ nhân đốt pháo hoa chúc mừng năm mới.
Thái phu nhân ngáp một cái rồi xua tay nói: “Các ngươi mau trở về ngủ đi, sáng mai còn muốn chúc Tết nữa.”
Người tam phòng chia nhau ra về.
Ngu Ninh Sơ trở lại Bích Ngô Đường, Ôn ma ma liền sai người bưng nước ấm đến hầu hạ nàng rửa chân.
Chân nàng được ngâm đ ến ấm lên, chăn cũng được ủ ấm sẵn, Ôn ma ma mang theo bọn nha hoàn lui ra.
Ngu Ninh Sơ nằm trên giường nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.
Nàng không biết rốt cuộc Tống Trì muốn thế nào, thật sự nàng không có cách nào thoát khỏi hắn sao?
Ngu Ninh Sơ không tin.
Chờ biểu tỷ gả đi rồi, cữu mẫu sẽ giúp an bài hôn sự cho nàng.
Lúc đó, Tống Trì có ngoan độc đến đâu thì hắn làm sao dám đối nghịch với cữu phụ cữu mẫu của nàng.
Trước khi đi ngủ, Ngu Ninh Sơ cầm lấy dây chuyền phật ngọc của biểu tỷ tặng thành tâm cầu nguyện.
Nàng cầu xin phật tổ phù hộ cho hôn sự của nàng được thuận lợi.
Cầu xin phật tổ ban cho Tống Trì một trái tim hướng thiện để hắn không đi hại người nữa.
Mùng một Tết, cả kinh thành tràn ngập một bầu không khí vui sướng.
Ngu Ninh Sơ theo biểu ca biểu tỷ đến Đông viện, chính viện, Vinh An Đường chúc tết thu hoạch được một nắm lớn hà bao màu đỏ.
Chỉ riêng số tiền mừng tuổi này cũng đủ cho dân chúng bình thường sống ấm no được mấy năm.
Tống Trì và Tống Tương tiến cung chúc tết cả ngày, đến tối mới trở về.
Bắt đầu từ mùng hai, các phủ bắt đầu mở tiệc chiêu đãi khách nhân.
Ngày mùng năm, Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ đi dạo hoa viên.
Lúc hai người đi tới hồ sen thì thấy huynh muội Tống Trì, Tống Tương đang ngồi bên hố băng câu cá.
Hố băng Tống Trì đang ngồi vừa vặn là hố băng mà Ngu Ninh Sơ ném cái vòng tay kia.
Ngu Ninh Sơ vô cùng khiếp sợ.
Nàng không ngờ Tống Trì thật sự tới tìm cái vòng tay đó.
Hay là chiếc vòng kia có giá trị liên thành nên Tống Trì mới luyến tiếc nó.
Nhưng hắn chỉ dùng cần câu liệu có câu được nó lên sao? Vòng tay kia lại không phải là cá làm sao biết đường cắn câu chứ.
Sau đó, Tống Tương phát hiện các nàng, vẫy tay với các nàng.
Thẩm Minh Lam quay sang biểu muội hỏi: “Chúng ta đi qua đó xem một chút nhé?”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu.
Nàng cũng tò mò không biết Tống Trì có câu được vòng tay kia không.
Hắn để ý nó như vậy, lỡ như không tìm thấy nó thì Tống Trì có yêu cầu nàng bồi thường hay không?
Nghĩ đến khả năng Tống Trì có thể yêu cầu nàng bồi thường, Ngu Ninh Sơ vô cùng hối hận về hành động theo cảm tính lúc trước.
Chuyện liên quan đến tiền bạc thì khí phách thì tính là gì???
Đến bên hồ sen, hai biểu tỷ muội đều đứng bên cạnh Tống Tương.
Tống Tương đã câu được một con cá chép lớn, nó đang vẫy đuôi bơi trong thùng nước.
Lúc Ngu Ninh Sơ tiến lại gần nhìn, thiếu chút nữa bị hất nước lên mặt.
Tống Tương nhỏ giọng nói: “Ta muốn đi vệ sinh, một trong hai người canh giúp ta một chút đi.”
Thẩm Minh Lam không có kiên nhẫn nên kêu Ngu Ninh Sơ ngồi trên ghế nhỏ canh.
Thẩm Minh Lam đến chỗ Tống Trì bên kia xem một chút nhưng không thấy con cá nào.
Đúng lúc này, Tống Trì thu dây câu lại, dây câu kia rất dài, trên móc câu còn treo một bụi bèo nước.
Thẩm Minh Lam kỳ lạ nói: “Biểu ca đang câu cá hay là câu bèo nước vậy?”
Tống Trì cười nói: “Huynh tự có dụng ý của mình.”
Ngu Ninh Sơ nhìn qua liền thấy bên chân Tống Trì chất đầy bèo nước liền không khỏi buồn bực.
Tống Trì tốt xấu gì cũng là Quận Vương, hắn lại là con cháu hoàng tộc làm gì nghèo đến nỗi vì một cái vòng tay mà lãng phí sức lực như vậy chứ?
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cần câu trầm xuống, Ngu Ninh Sơ mừng rỡ dùng sức nhấc lên thì câu được một con cá lớn dài hai thước.
Thẩm Minh Lam: “A Vu thật lợi lại.
Nhờ phúc của muội mà trưa nay chúng ta có cá ăn rồi!”
Thẩm Minh Lam còn đang vội vàng chạy đến bên người Ngu Ninh Sơ xem cá thì Ngu Ninh Sơ lại khiếp sợ nhìn về phía Tống Trì.
Chỉ thấy Tống Trì nhìn nàng một cái thật sâu rồi đột nhiên cởi áo choàng trên người xuống để qua một bên rồi tiếp tục cởi ngoại bào.
Ngu Ninh Sơ lập tức cúi đầu xuống, nàng còn không quên ra hiệu cho biểu tỷ đừng nhìn sang bên kia.
Nghe nàng nói như vậy Thẩm Minh Lam càng tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không đợi nàng nhìn sang thì Tống Tương vừa đi xong trở lại đã hét lên: “Ca ca, ca đang làm gì vậy?”
Tống Trì đang đứng bên cạnh hố băng đầu tiên, hố băng không lớn nhưng vẫn đủ cho một người chui vào.
“Huynh xuống đó tìm chút đồ, các muội không cần lo lắng.”
Tống Trì đang mặc một bộ trung y màu trắng, chân mang giày đen, hắn đang quỳ một chân bên hố băng cười nói với ba cô nương rồi nhảy xuống hố.
Ngu Ninh Sơ ngơ ngác nhìn nơi đó.
Tống Tương, Thẩm Minh Lam lo lắng chạy đến bên cạnh lỗ băng, nhưng vô luận các nàng nhìn vào trong như thế nào, cũng không thấy rõ dưới nước đã xảy ra chuyện gì.
Cá trong thùng lại nhảy lên làm nước văng tung tóe lên mu bàn tay Ngu Ninh Sơ, lạnh đến rùng mình.
Chỉ có mấy giọt nước thôi mà nàng đã lạnh không chịu nổi mà toàn thân Tống Trì lại ngâm mình trong đó không biết có xảy ra chuyện gì không.
Toàn thân Ngu Ninh Sơ run rẩy càng thêm lợi hại hơn.
Đột nhiên hố băng đối diện vang lên một tiếng rồi một bóng người xuất hiện ở miệng hố.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng nhìn qua.
Đó là Tống Trì.
Hắn vừa mới đứng lên từ trong hố băng, nước từ trên đầu và quần áo hắn còn đang chảy xuống.
Bộ trung y mỏng manh màu trắng đang dán chặt trên thân thể hắn, phác họa ra từng đường cơ bắp săn chắc của hắn.
Ngu Ninh Sơ còn đang ngơ ngác nhìn thì Tống Trì đã sải chân bước lên bờ…
Mặt Ngu Ninh Sơ đỏ lên, nàng hận không thể vùi đầu vào trong thùng nước.
Tống Tương ôm áo choàng và ngoại bào của huynh trưởng chạy tới nói: “Ca ca mau khoác áo lên đi.”
Tống Trì nhanh chóng mặc xong áo choàng bên ngoài.
Một bên Tống Tương lôi kéo ca ca mau chóng trở về thay quần áo, một bên nàng lại trách mắng hắn có phải bị điên không mà mùa đông giá rét lại nhảy vào hồ băng.
Hai huynh muội nhanh chóng rời đi chỉ còn lại tiếng mắng của Tống Tương không ngừng truyền tới.
Thẩm Minh Lam tiến đến bên cạnh Ngu Ninh Sơ ngơ ngác hỏi: “Muội có biết vừa rồi Trì biểu ca bị làm sao không?”
Rõ ràng nàng đứng ở đây từ nãy giờ nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ rất rõ ràng nhưng lại chỉ có thể lắc đầu.
Thẩm Minh Lam nhìn con cá lớn mà biểu muội mới câu được, trong lòng nảy ra một suy đoán khó tin: “Chẳng lẽ Trì biểu ca không cam lòng khi thấy muội câu được cá lớn nên mới nhảy xuống hồ để bắt cá? Không phải thực sự như vậy đấy chứ?”
Ngu Ninh Sơ nói một cách mơ hồ: “Có lẽ biểu ca chán ghét muội, thấy muội câu được cá lớn nên mới mất hứng thôi.”
Trong đầu nàng đang nhớ lại cảnh Tống Trì bước lên từ hố băng.
Y phục trên người hắn không cách nào che dấu được bất cứ cái gì, hình như tay phải của hắn vẫn đang nắm chặt cái gì đó.
Chẳng lẽ hắn đã tìm được cái vòng tay kia rồi?
Vì tìm cái vòng tay này mà hắn cũng thật tàn nhẫn với bản thân.
------oOo------