Hạnh Hoa đứng dưới mái hiên nhìn Đoan Vương Điện hạ bị gió tuyết làm mờ bóng lưng.
Chờ Ngu Ninh Sơ đi ra, nàng khó nhịn tò mò hỏi: “Cô nương, Điện hạ tìm ngài có chuyện gì vậy?”
Tuyết lớn như vậy, nếu Điện hạ vì muốn cầu cô nương hồi tâm chuyển ý thì thời gian ngồi lại cũng quá ngắn, đến ngay cả chén trà cũng chưa kịp uống.
Còn nếu không phải đến cầu thân thì có đại sự gì gấp gáp mà Vương gia phải mạo hiểm đội tuyết đến nói vài ba câu rồi đi?
Hạnh Hoa một tay cầm đèn, ánh mắt chăm chăm nhìn chủ tử.
Ngu Ninh Sơ đội mũ trùm, cổ áo lông cáo bồng bềnh cùng ánh đèn mờ nhạt vừa vặn che giấu khuôn mặt ửng đỏ của nàng.
Trong lòng còn đang rung động vì hơi thở ấm áp của hắn, cũng vì câu nói kia của hắn.
Gió lớn cuốn bông tuyết dưới mái hiên rơi xuống, Ngu Ninh Sơ không trả lời câu hỏi của Hạnh Hoa, một bên đi dọc theo hành lang đi về hậu viện, một bên ngẩng đầu nhìn tuyết rơi ngoài sân.
Không thể nghi ngờ, mùa đông ở Kinh Thành lạnh hơn nhiều so với Dương Châu, đôi khi lạnh đến khó chịu nhưng gió tuyết tung bay lại là cảnh tượng đáng nhớ, là vẻ đẹp độc đáo và lãng mạn của miền Bắc.
Tống Trì thật sự đứng nhìn tuyết cả buổi chiều sao? Hắn thực sự nhìn thấy hình ảnh của nàng trong đó sao?
Trước đây, nàng cho rằng Tống Trì khinh thường nàng nên mới hành xử không đúng mực với nàng.
Nhưng nếu hắn thật sự khinh thường nàng thì sao hắn lại đến cầu thân như đã hẹn.
Hắn còn cố ý để bệnh tình nặng thêm để dẫn Hoàng Thượng đến nói chuyện với nàng.
Trước mặt Đại biểu ca, hắn còn thổ lộ tình cảm của mình nhưng vẫn quân tử không nói ra tên nàng.
Trong cơn mưa bão, hắn đã bảo vệ nàng.
Trong tuyết rơi lạnh giá, hắn lại tới lần nữa.
Giờ thì hay rồi, sau này mỗi lần nghe tiếng mưa hay là ngắm tuyết rơi nàng đều sẽ không kìm được mà nghĩ đến hắn.
Trở lại khuê phòng, Ngu Ninh Sơ nằm trên giường đã nhét thang bà tử, lăn qua lộn lại ý đồ đuổi bóng dáng Tống Trì ra khỏi đầu nhưng vẫn không được.
Trước năm mới, Tống Tương tự mình đến đưa thiệp mời ngu Ninh Sơ đến Đoan Vương Phủ dự tiệc tân niên ngày mùng tám tháng giêng.
Ngu Ninh Sơ hỏi nàng mời khách là những ai.
Ngoài những người Thẩm gia ở Hộ Quốc Công Phủ, Tống Tương còn mời thêm một số thân thích như Hoàng tử biểu ca và Công chúa biểu tỷ, còn những người không thân thì không mời.
Ngu Ninh Sơ nhỏ giọng hỏi: “Tỷ có mời An Vương Phi không?”
Tuy rằng lời nói và hành động trước kia của Thẩm Minh Y rất không được người khác yêu thích nhưng Thẩm Minh Y rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, những tỷ muội đã từng quen biết như các nàng khó tránh khỏi thổn thức.
Tống Tương liền thở dài nói: “Dựa theo quy chế của bổn triều, trượng phu mất thì thê tử phải thủ tang trong ba năm.
Nay mới là năm thứ hai, tỷ ấy không tiện ra ngoài.”
Ngu Ninh Sơ thiếu chút nữa đã quên chuyện thủ tang.
Nhớ lại năm đó mẫu thân bệnh qua đời, Ngu Thượng chỉ thủ tang cho bà chưa đầy một năm không khỏi thì thầm: “Dựa vào cái gì trượng phu mất thì thê tử phải thủ tang lâu như vậy chứ?”
Tống Tương bĩu môi nói: “Bởi vì từ xưa đến nay đều là nam nhân làm Hoàng Thượng, làm quan, làm đương gia a, nên nữ nhân chỉ có thể nghe lời bọn họ.
Thôi chúng ta không nói về cái này nữa.
A Vu, thiếp mời tỷ đã đến đưa tận tay cho muội, muội nhớ phải đi đấy.”
Ngoài miệng Ngu Ninh Sơ đáp ứng ngay nhưng với quan hệ hiện giờ của nàng và Tống Trì, nếu nàng lại chủ động tới cửa khó tránh khỏi hiềm nghi cố ý đến trêu chọc hắn.
Sáng mùng tám, Ngu Ninh Sơ phái Vi Vũ đi Đoan Vương Phủ hướng Tống Tương xin lỗi, nói chuyện nàng đến nguyệt sự không tiện ra ngoài.
Vi Vũ trở lại rất nhanh còn truyền lại lời của Tống Tương bảo nàng an tâm nghỉ ngơi thật tốt chờ thân thể khôi phục rồi mọi người lại tụ tập sau.
Qua mùng mười tháng Giêng, Tam phu nhân mang theo Thẩm Dật xuất phát đi Dương Châu dời mộ phần cho Thẩm thị.
Ngu Ninh Sơ sau khi được cữu mẫu khuyên bảo mới đồng ý ở lại Kinh Thành.
Thẩm Tam gia bận rộn công vụ không thể rút nên cữu chất hai người ngồi xe ngựa đưa đoàn người Tam phu nhân ra khỏi cửa thành.
Lúc hai người đứng ở ngoài xe tiễn biệt còn đỡ, đến khi lên xe ngựa, nước mắt Thẩm Tam gia rơi xuống ào ạt.
Ngu Ninh Sơ cũng cầm khăn tay chặn dưới mí mắt để lau nước mắt không ngừng rơi xuống.
Khóc đủ rồi, Thẩm Tam gia khàn giọng nói với chất nữ: “A Vu, con nghe lời cữu cữu đi.
Chờ mẫu thân con trở về, cữu cữu và cữu mẫu sẽ thay con tìm một người tốt.
Con đi nhìn mặt người ta, nếu vừa ý thì gả đi có được không? Cữu cữu đã có lỗi với mẫu thân con, sao có thể tiếp tục nhìn con lẻ loi cả đời?”
Ngu Ninh Sơ nhìn ánh mắt đỏ lên vì khóc của cữu cữu, lại lo lắng nếu nàng tiếp tục cự tuyệt thì cữu cữu sẽ khóc tiếp nên đành gật đầu đáp ứng.
Nhưng chính nàng biết, cho dù nàng muốn lập gia đình cũng sẽ không được thuận lợi.
Chiêu Nguyên Đế ra chiếu chỉ vãn hồi thanh danh cho mẫu thân nàng làm Trịnh Hoàng Hậu uất nghẹn.
Những quan phu nhân kia chắc chắn có thể đoán được Trịnh Hoàng Hậu không thích nàng.
Như thế, nhà ai còn dám vì nàng mà đắc tội Trịnh Hoàng Hậu đây? Trịnh Hoàng Hậu sinh ra Hoàng Tử duy nhất cho Chiêu Nguyên Đế, tương lai chắc chắn sẽ là Thái Hậu.
Bất quá, Ngu Ninh Sơ cũng không muốn gả cho nên hôn sự có thuận lợi hay không nàng cũng không thèm để ý.
Ngày hội triều đầu tiên vào ngày mười sáu tháng Giêng, Thẩm Trác trình tấu chương trả lại tước vị Thế tử Hộ Quốc Công Phủ.
Chiêu Nguyên Đế không chuẩn tấu.
Thẩm Trác lại liên tục trình tấu chương thêm ba lần nữa.
Chiêu Nguyên Đế gọi Tống Trì tới hỏi: “Ngươi có mối quan hệ tốt với Thẩm Trác, ngươi có biết Thẩm Trác có chuyện gì không? Trẫm cũng không có ý truy cứu hắn bất cứ cái gì mà.”
Trước giờ, ông phân biệt rõ ràng giữa Hàn gia và Thẩm gia.
Tống Trì cười cười, nói: “Hoàng Thượng, hành động này của Thẩm Trác không liên quan đến triều đình.
Hắn chỉ muốn đón thê tử hồi phủ, một nhà ba người đoàn tụ mà thôi.”
Chiêu Nguyên Đế suy nghĩ một chút, hiểu được: “Hắn không muốn cưới thê tử khác?”
Tống Trì gật đầu, cảm khái nói: “Thẩm Trác người này nhìn lạnh lùng vô tình nhưng thật ra lại là người cực kỳ quý trọng tình nghĩa.
Nữ nhi Ích tỷ nhi của hắn còn chưa đầy một tuổi được hắn nâng niu như châu báu, sao hắn có thể nhẫn tâm để mẫu nữ hai người chia lìa lâu như vậy được.”
Đến lúc này Chiêu Nguyên Đế mới thấu hiểu dụng ý của hắn, lại nhìn tấu chương do Hộ Quốc Công gửi đến từ biên cương liền biết Thẩm Trác đã sớm thông báo với phụ thân hắn, cho thấy tâm ý hắn đã quyết nên nói: “Nếu đã như thế thì Trẫm liền thành toàn cho hắn vậy.”
Hắn đối với Thẩm Trác không có khúc mắc nhưng quả thật không thể để cho huyết mạch gian thần của Hàn Thống làm ô uế truyền thừa tước vị tương lai của Thẩm gia.
Chiếu thư cải lập Thế Tử đưa đến Hộ Quốc Công Phủ, Thái phu nhân nhìn trưởng tôn Thẩm Trác không những không tức giận mà còn vui mừng liền cảm thấy trong lòng đau đớn từng cơn.
Cho dù là Thẩm Trác hay Thẩm Mục đều là chất tử ruột thịt của bà nhưng trước kia Hàn thị đối với bà vô cùng tôn kính, nói gì nghe đó mà nhi tức thứ hai là Tống thị lại ỷ vào xuất thân Hoàng Tộc chỉ khách khí với bà ở ngoài mặt.
Vì vậy cho nên, Thái phu nhân yêu thích Thẩm Trác hơn.
Vẻn vẹn chỉ một năm, Thẩm Minh Y chất nữ mà bà yêu thương nhất trở thành quả phụ, trưởng tôn Thẩm Trác cũng mất tước vị Thế Tử.
Thái phu nhân thật sự buồn bực trong lòng.
Bà thì khó chịu còn Thẩm Trác lại vội vàng đi thôn trang đón Hàn thị, Hàn Cẩm Tranh trở về.
Cho dù trở về nhưng liên quan đến Hàn gia nên các nàng cũng chỉ có thể ở trong nội trạch Hộ Quốc Công Phủ, không thể ra ngoài làm khách.
Tháng Giêng cứ như vậy trôi qua, đến tháng Hai hội thi văn mùa xuân chính thức bắt đầu.
Đợi đến tháng Ba khi hội thi võ bắt đầu thì hội thi văn cũng có kết quả, ngay sau đó là yết bảng.
Ôn ma ma nhìn vẻ mặt của Chu lão lúc đến dạy học liền đến tìm Ngu Ninh Sơ cười nói: “Nhìn Chu lão vui vẻ, lão nô cảm thấy Chu gia Tam công tử tám phần trúng tiến sĩ rồi.”
Ngu Ninh Sơ đối với Chu Ký Minh lần trước nhìn chằm chằm nàng không có hảo cảm gì nhưng nàng rất kính trọng Chu lão.
Buổi chiều hôm đó, đợi Chu lão kết thúc bài giảng thì Ngu Ninh Sơ bảo Ôn ma ma mời Chu lão đến sảnh đường hỏi thăm kết quả của Chu Ký Minh.
Mặt Chu lão tươi cười xán lạn nhưng lời nói rất khiêm tốn: “Cô nương, khuyển tử của lão phu coi như may mắn trúng Thám Hoa.”
Ôn ma ma lắp bắp kinh hãi.
Cho dù đều là tiến sĩ nhưng Tam giáp Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa mạnh hơn những tiến sĩ khác nhiều.
Bình thường, tiến sĩ thường phải vào Hàn Lâm Viện học tập một thời gian nhưng Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa lại có thể trực tiếp nhận chức quan.
Giống như Thám Hoa Lang của Chu Ký Minh được phong làm Biên tu thất phẩm.
Đồng dạng đều là thất phẩm nhưng ở Hàn Lâm Viện lại mạnh hơn Tri huyện gấp trăm lần.
Ôn ma ma tính toán, Chu Ký Minh năm nay mới hai mươi mốt tuổi, hắn còn trẻ mà đã như thế thì tương lai tiền đồ vô lượng.
Ngu Ninh Sơ mỉm cười nghe, nghĩ thầm Chu Ký Minh tuy rằng hơi thất lễ nhưng hắn có thể thi đậu Thám Hoa thì chắc chắn tài học của hắn cũng không giả dối.
Có thể dạy ra ba nhi tử đều làm quan, Ngu Ninh Sơ đối với Chu lão càng thêm kính trọng, bảo Ôn ma ma gói mười lượng bạc đưa cho Chu lão xem như hạ lễ chúc mừng.
Chu lão từ chối không được đành phải bái tạ nhiều lần rồi trở về nhà.
Từ khi Chu Ký Minh đậu Thám Hoa, cửa nhà Chu gia hầu như bị bà mai dẫm nát.
Có nhà phú thương muốn gả nữ nhi cho hắn, cũng không thiếu các quan lão gia muốn chiêu hắn làm nữ tế.
Lúc Chu lão trở về đã là hoàng hôn, bà mai sớm đã về hết trong nhà chỉ còn hai mẫu tử Chu mẫu và Chu Ký Minh ngồi ở sảnh đường chờ Chu lão trở về dùng chung cơm chiều.
Chu lão cười tủm tỉm đem mười lượng bạc đặt ở trước mặt thê tử.
Chu mẫu thấy tiền mở to mắt cao hứng nói: “Ông lấy đâu ra thế?”Mười lượng bạc, đối với Chu gia mà nói là một khoản tiền lớn.
Chu lão nói: “Ngu gia Đại cô nương nghe nói Tam nhi trúng Thám Hoa nên đặc biệt tặng ta mười lượng bạc chúc mừng.”
Chu mẫu vừa nghĩ liền thông suốt vui vẻ nói: “Ông dạy ra nhi tử là Thám Hoa, từ nay về sau danh tiếng sẽ càng ngày càng vang xa, Ngu gia đương nhiên phải nịnh bợ ông, bọn họ sợ ông đẩy việc của nhà họ cho người khác đây mà.”
Chu lão nhíu mày, trừng mắt nhìn thê tử: “Bà nói bậy bạ cái gì đấy.
Ngu Đại cô nương là người hiếu thuận tri thức lễ nghĩa, tặng ta hạ lễ chẳng qua chỉ là do giao tình giữa chúng ta.
Nếu người nhà của người hầu trong nhà chúng ta có hỉ sự, ta cũng sẽ tặng bọn họ bạc.
Bà thật sự là nông cạn ngu ngốc, không lên được mặt bàn.”
Chu mẫu bị quở trách một trận vẻ mặt ngượng ngùng.
Chu Ký Minh không hề nghe thấy tiếng phụ mẫu tranh chấp, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mười lượng bạc kia.
Ngu cô nương tặng phụ thân bạc có phải là đang ám chỉ với hắn điều gì không? Từ lần trước hắn nhìn trộm nàng nên nàng hiểu được tâm ý của hắn.
Bây giờ hắn đỗ Thám Hoa, nàng cảm thấy hắn là lang quân như ý nên mới dùng mười lượng bạc này nhắc nhở hắn đi cầu thân?
Trong đầu hiện ra bộ dáng như hoa như ngọc của Ngu Ninh Sơ, trong lòng Chu Ký Minh đau đớn.
Nếu như Chiêu Nguyên Đế không có hạ chiếu chỉ truy phong cho mẫu thân nàng thì hắn nhất định sẽ đi cầu thân.
Nhưng Ngu cô nương đắc tội Trịnh Hoàng Hậu cũng tương đương đắc tội với Thái Tử tương lai.
Khi Thái Tử đăng cơ chính là thời điểm tư lịch hắn khoảng bốn mươi tuổi, có thể được phong Thượng Thư các lão.
Nếu Trịnh Hoàng Hậu ở bên tai nhi tử nhắc nhở một hai câu thì hắn liền hoàn toàn mất đi cơ hội thăng chức.
Một bên là mỹ nhân hiếm thấy trên thế gian, một bên là tiền đồ quan to lộc lậu.
Chu Ký Minh đau đớn lựa chọn.
Không quá mấy ngày, trong lúc Ôn ma ma cùng Chu lão tán gẫu biết được Chu gia tiếp nhận lời cầu thân của một vị bá gia, sắp cưới quý nữ của bá phủ.
Chu lão vô cùng thẳng thắn, trong nhà có chuyện vui ông cũng không ngại liền nói ra.
Ôn ma ma ở bên cạnh nghe miệng cười nói chúc mừng nhưng trong bụng lại giận đùng đùng.
Vi Vũ đã nói với bà, Chu Ký Minh có chút ý tứ với cô nương.
Ôn ma ma liền nghĩ Chu gia môn đệ không cao nhưng Chu Ký Minh tuổi còn trẻ lại có bản lĩnh, nếu Chu Ký Minh đến cầu thân, cô nương gả đến đó cũng đáng giá.
Ai ngờ, Chu Ký Minh chẳng qua chỉ là nhất thời thấy sắc nảy lòng tham.
Một khi hắn có cơ hội nhảy cành cao liền quên cô nương nhà bà.
Không chỉ Ôn ma ma, Vi Vũ biết được chuyện này cũng rất tức giận.
Sợ cô nương tức giận, một già một trẻ ăn ý giấu diếm việc này.
Nhưng Ngu Ninh Sơ nào có rảnh rỗi đi nhớ thương Chu Ký Minh mà nàng căn bản không để ý.
Bởi vì Thẩm Minh Lam đến còn mang theo lời nhắn của Thẩm Khoát, đại ý là “Biểu muội nàng chờ ta, ta nhất định sẽ tiến vào tam giáp.”
Mặt Ngu Ninh Sơ hết sức phức tạp.
Thẩm Minh Lam ôm bụng cười, vừa cười vừa thanh minh nói: “Tỷ chỉ thay Tứ ca truyền lời nhưng tỷ không có ý giúp hắn đâu.
Ha ha ha.
A Vu ngươi không biết lúc hắn nói những lời này với tỷ, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức tỷ đều không tiện đả kích hắn.”
Ngu Ninh Sơ tức giận nói: “Tỷ còn cười.
Nếu Tứ biểu ca đạt tam giáp rồi cầu Nhị cữu mẫu đến cầu thân thì muội biết làm sao?”
Thẩm Minh Lam cố ý nói: “Nếu hắn thật sự có thể đả động được Nhị cữu mẫu thì muội gả cho hắn đi.
Tứ ca muốn thân phận có thân phận, muốn công phu có công phu, quan trọng nhất là hắn một lòng một dạ với muội, muội còn muốn cái gì nữa đây?”
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nghĩ, Thẩm Khoát không có gì không tốt chỉ là nàng không thích mà thôi.
Đợi đến cuối tháng, tin tức Thẩm Khoát đạt Võ Trạng Nguyên truyền đến!
Bên này Ngu Ninh Sơ vừa nghe được tin tức thì Nhị phu nhân Tống thị thật sự đến ngõ Tứ Tỉnh!
------oOo------