Tấn Vương vừa vào Kinh, Chính Đức Đế đã băng hà.
Vào thời điểm này, chuẩn Thái Tử Tấn Vương kế vị là chuyện thuận lý thành chương.
Tấn Vương dẫn đầu bách quan quỳ gối trước long tháp của Chính Đức Đế.
Ngự y đứng bên cạnh giải thích nguyên nhân cái chết của Chính Đức Đế một cách uyển chuyển nhưng các đại thần hầu hết đều hiểu, Chính Đức Đế vốn đang bị bệnh trong người nhưng đêm qua lại liên tục sủng hạnh mỹ nhân dẫn đến nguyên khí cạn kiệt mà chết.
Nhưng một số nhóm quan lại đã không quá quan tâm đ ến nguyên nhân cái chết của Chính Đức Đế mà cái bọn họ quan tâm chính là người nào sẽ kế vị.
Tuy rằng lúc trước Tấn Vương đóng quân ở biên quan xa xôi nhưng trong triều cũng có nhân mạch ủng hộ hắn.
Ngoài ra, một số trung thần lúc trước không dám khuyên can Hoàng Thượng cải tà quy chính nhưng trong lòng họ vẫn hy vọng sẽ xuất hiện một minh quân cứu giúp dân chúng.
Tấn Vương đến làm cho bọn họ thấy được hy vọng.
Tấn Vương đã kế thừa tước vị hơn mười năm, quản lý vùng đất Thái Nguyên một cách có trật tự ngăn nắp.
Hơn nữa, Tấn Vương cũng có công lớn trong việc trấn thủ biên cương.
Những người bên ngoài cũng đã sớm nghe nói đến chiến tích của Tấn Vương nên họ đã có lòng ủng hộ hắn đăng cơ từ trước.
Mà những người từng phản đối Tấn Vương gay gắt nhất như Hàn Quốc Cữu, Thái Tử và đồng đảng thì người bị chết, người bị lưu đày.
Đại cục đã định, bách quan đồng thanh ủng hộ Tấn Vương kế vị, một người phản đối cũng không có.
Những kẻ cứng đầu sớm đã bị Chính Đức Đế và Hàn Quốc Cữu giết sạch từ lâu.
Những người có thể đứng trong triều lúc này ngoại trừ những lương thần ẩn nhẫn ra còn lại đều là những kẻ cáo già.
Tấn Vương đang tuổi tráng niên mà Uyển Phi và Nhu Phi của Chính Đức Đế còn không biết đến sang năm có thể sinh nở thuận lợi hay không.
Nếu bọn họ không ủng hộ Tấn Vương kế vị thì còn biết ủng hộ ai? Thay vì đắc tội với Tấn Vương thì bọn bọ nên ủng hộ Tấn Vương để tiếp tục ngồi vững trong triều.
Bởi vậy, cách nhiều năm chất tử của Tiên Đế Tống Quyết lấy thân phận Tấn Vương một lần nữa trở lại Hoàng Cung.
Chiều ngày hôm đó liền chiêu cáo thiên hạ, Chính Đức Đế bị bệnh băng hà Tấn Vương kế vị xưng Chiêu Nguyên Đế.
Nhưng dựa theo quy cũ, Tân Đế đăng cơ tạm dùng niên hiệu của Tiên Đế chờ sang năm mới mới đổi lại niên hiệu mới.
Chiêu Nguyên Đế mới đăng cơ, có rất nhiều chuyện đại sự cần phải xử lý.
Quốc tang được diễn ra trong ba mươi ngày, trong thời gian này dân chúng và triều thần không được mở tiệc chiêu đãi, cưới gả.
Dân chúng bấm ngón tay tính toán xong liền cảm thấy vui vẻ.
Thời điểm Chính Đức Đế băng hà là đầu tháng mười một, mùng một tháng chạp thì quốc tang sẽ được giải trừ vừa vặn cho mọi người đón năm mới.
Mà trong một tháng quốc tang này, Chiêu Nguyên Đế hạ liên tiếp vài đạo thánh chỉ phần lớn là An Bang Huệ Dân.
Ví dụ như Chiêu Nguyên Đế tuyên bố vào tháng hai, tháng ba năm sau sẽ tổ chức thi thêm ân khoa, tất cả văn võ cử nhân trong thiên hạ đều có thể vào kinh ứng thí để bổ sung nhân tài cho triều đình.
Ví dụ như Chiêu Nguyên Đế gia phong Bình Tây Hầu Thẩm Sách làm Hộ Quốc Công, thống lĩnh hai mươi vạn binh mã trấn thủ biên cương Tây Bắc.
Ví dụ như Chiêu Nguyên Đế giải trừ Cẩm Y Vệ, đôi quân khiến quan dân nghe tin đều sợ mất mật.
Từ nay về sau Đô Sát Viện, Đại Lý Tự, Hình Bộ sẽ chủ thẩm các vụ án trong thiên hạ.
Ví dụ như Chiêu Nguyên Đế gia phong đệ đệ Tống Nhị gia làm Đoan Vương.
Vì Tống nhị gia đã quy y cửa phật nên Thế Tử Tống Trì kế thừa tước vị.
Ví dụ như Chiêu Nguyên Đế bổ nhiệm Đoan Vương Tống Trì làm Tả Ngự Sử của Đô Sát Viện, xem xét lại mấy vụ án oan sai từ thời của Chính Đức Đế.
Những thánh chỉ này truyền khắp dân gian, tuy rằng dân chúng còn đang giữ quốc tang nhưng trong lòng họ còn cao hứng hơn so với Tết.
Mùng năm tháng Chạp, sau khi quốc tang đã được giải trừ vài ngày, Ninh Quốc Công Phủ Tào gia tổ chức mừng trăng tròn cho trưởng tử mới sinh của hai phu thê Tào Kiên và Thẩm Minh Lam.
Tân Đế đăng cơ, Bình Tây Hầu Phủ trở thành Hộ Quốc Công Phủ đủ thấy Thẩm gia đã có được Đế tâm.
Ngay cả nữ nhi Thẩm gia đã xuất giá cũng tôn quý hơn trước rất nhiều.
Cho nên lần này Thẩm Minh Lam sinh trưởng tử, Ninh Quốc Công tổ chức yến hội so với Đại phòng sinh tôn tử còn long trọng khí phái hơn.
Ngu Ninh Sơ cảm thấy mình đã xuất phát sớm nhưng không ngờ khi xe ngựa đi tới ngõ nhỏ Ninh Quốc Công thì bên trong đã xếp hàng mấy chiếc xe ngựa.
Mấy nữ quyến nhà Hộ Quốc Công Phủ đến còn sớm hơn cả Ngu Ninh Sơ.
Lúc này, bọn họ đều tập trung ở phòng Thẩm Minh Lam.
Ngu Ninh Sơ vừa vào cửa đã thấy Thái phu nhân cười tủm tỉm ngồi trên giường ấm, trong tay ôm một tiểu tử được bọc trong tã lót bằng vải sa tanh đỏ thẫm.
Ngu Ninh Sơ kinh ngạc không thôi.
Cữu cữu nàng cũng không phải là nhi tử của Thái phu nhân.
Bình thường, Thái phu nhân đối với cữu cữu, cữu mẫu và các biểu ca biểu tỷ vẫn luôn là thái độ lạnh nhạt thờ ơ.
Hôm nay trời lạnh như vậy, biểu tỷ tổ chức trăng tròn cho nhi tử, Thái phu nhân chẳng những tự mình đến mà còn tươi cười từ ái đến thế?
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Ngu Ninh Sơ là tiểu bối nên vừa vào phòng liền hành lễ với Thái phu nhân, Nhị phu nhân Tống thị và cữu mẫu.
Sau khi hành lễ xong, Tam phu nhân thân mật gọi nàng đến bên người, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngu Ninh Sơ.
Sau khi xác định bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn ấm áp không bị gió lạnh bên ngoài thổi qua thì Tam phu nhân mới yên tâm.
“Tổ mẫu, người đưa Đôn ca nhi cho cháu đi ạ.
Cháu muốn để cho A Vu xem nó một chút, từ khi tiểu tử này sinh ra A Vu cũng chưa từng thấy qua.”
Thẩm Minh Lam ngồi trên giường cười nói.
Tháng trước nàng sinh con vừa trùng với quốc tang, Ninh Quốc Công Phủ không có công khai ra ngoài mà chỉ thông báo tin vui cho người thân và hẹn qua trăng tròn sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người.
Mấy ngày trước quốc tang được giải trừ, Ngu Ninh Sơ lại bị ho khan, sợ lây bệnh cho cho tiểu oa nhi nên không đến.
Thái phu nhân liền đem hài tử giao cho nhũ mẫu, nhũ mẫu lại ôm về trong ngực Thẩm Minh Lam.
Ngu Ninh Sơ tiến đến bên cạnh biểu tỷ nhìn vào trong tã lót, liền nhìn thấy một nam oa mập mập trắng trẻo, đôi mắt to tròn, làn da mềm mịn trơn nhẵn.
“Biểu tỷ, nó thật nhỏ.” Ngu Ninh Sơ cũng không dám đụng vào.
Thẩm Minh Lam cười nói: “Nó mà nhỏ sao? Lúc mới sinh nó mới hơn sáu cân, bây giờ đã tám cân rồi đấy.”
Lúc hai tỷ muội nói chuyện, Tam phu nhân mời Thái phu nhân, Nhị phu nhân đi noãn các ngồi trước.
Ngu Ninh Sơ nghe thanh âm bên ngoài, lúc này mới lặng lẽ hỏi biểu tỷ: “Biểu tỷ, sao Thái phu nhân lại tới đây?”
Thẩm Minh Lam bĩu môi, giải thích: “Lúc trước, Thẩm gia ít nhiều cũng bị Hàn gia liên lụy.
Mặc dù, bá phụ và phụ thân tỷ vẫn giữ được chức quan nhưng lúc ra ngoài làm việc cũng không thể ngẩng cao đầu như trước.
Nhưng bây giờ thì khác, Thẩm gia tôn quý hơn trước nhiều, Thái phu nhân vô cùng cao hứng nhưng lại vướng phải quốc tang làm bà nghẹn cả tháng nay.
Hôm nay nhân dịp bữa tiệc này bà mới có thể danh chính ngôn thuận lộ diện đương nhiên bà phải thể hiện một chút.
Muội cứ chờ xem, lát nữa các tân khách đến đây gặp bà chắc chắn sẽ nịnh hót lấy lòng bà cho mà xem.”
Ngu Ninh Sơ nghe xong liền cười trêu ghẹo nàng: “Từ khi biểu tỷ gả cho người thì ngày càng thông suốt nhỉ.”
Thẩm Minh Lam lập tức trả lời nàng: “Muội có muốn tỷ giới thiệu cho muội một lang quân tốt để cho muội cũng sớm thông suốt như tỷ không?”
Hai tỷ muội cười rộ lên, bỗng nhiên nha hoàn ở bên ngoài thông truyền nói An Nhạc Công Chúa đến.
Ngay sau đó, Tống Tương mặc một thân y phục trang sức màu đỏ cao hứng đi vào.
Sau khi đăng cơ, Tân Đế dựa theo quy củ sắc phong cho nhi tử và nữ nhi của Nhị phu nhân bây giờ là Trưởng Công Chúa.
Theo đó, Tống Trì thừa kế tước vị là Đoan Vương còn Tống Tương đặc thù hơn, nàng là chất nữ của Tân Đế có thể tiếp tục tước hiệu là Quận Chúa nhưng trong thánh chỉ Tân Đế hết sức khen ngợi tính cách của nàng nên phá lệ phong nàng làm An Nhạc Công Chúa.
Nhìn thấy Tống Tương, Thẩm Minh Lam lập tức trêu ghẹo nói: “Ai nha, Công Chúa giá đáo, thứ lỗi cho thần phụ không nghênh đón từ xa!”
Tống Tương tiến lên muốn nhéo mặt nàng.
Ngu Ninh Sơ vội vàng ngăn cản: “Biểu tỷ đang ôm đứa nhỏ, hai người các ngươi cẩn thận đụng đến đứa nhỏ bây giờ.”
Thẩm Minh Lam cười đắc ý.
Tống Tương ngồi sang một bên khác, chọt chọt khuôn mặt như quả táo của Đôn ca nhi nói: “Tiểu tử này, ngươi còn chưa biết đi mà đã có thể che chở cho mẫu thân ngươi rồi.”
Thẩm Minh Lam lập tức nói: “Nếu Công Chúa ganh tỵ thì nhanh chóng tìm phò mã cho mình đi.
Ta nghe nói Hoàng Thượng đã ban Phủ cho Công Chúa rồi, chờ sang năm sửa chữa xong Công Chúa ở một mình sẽ thấy tịch mịch hơn nhiều.”
Tống Tương nghe vậy, tâm tình có chút phức tạp.
Năm đó, khi nàng theo ca ca rời khỏi Thái Nguyên mới năm tuổi.
Những chuyện khi còn bé cái gì nàng cũng không nhớ rõ, hỏi ca ca mẫu thân chết như thế nào thì ca ca chưa bao giờ chịu nói cho nàng biết.
Nàng chỉ có thể căn cứ vào lời đồn đại suy đoán Đại bá phụ hại mẫu thân nàng, phụ thân uất hận xuất gia còn ca ca phẫn nộ hồi Kinh.
Tống Tương cũng cho rằng ca ca thật sự hận Đại bá phụ.
Cho đến khi Đại bá phụ vào Kinh, ca ca lại thường xuyên tiến cung diện Thánh mà thái độ của Đại bá phụ đối với nàng vẫn luôn yêu thương như nữ nhi ruột thịt.
Nay Tống Tương đã trưởng thành, nhìn thấy nhiều nhân tình thế thái ở Kinh Thành, cái danh Công Chúa kia cũng không mua chuộc được nàng nhưng nàng cảm thụ được Đại bá phụ thực sự yêu thương nàng.
Cuối cùng, Tống Tương cũng không nhịn được nữa, khi hai huynh muội ở riêng với nhau nàng đã lên tiếng hỏi ca ca.
Sau đó, ca ca mới nói cho nàng biết mẫu thân nàng chết là do ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Đại bá phụ.
Huynh muội hai người vào Kinh chẳng qua là phối hợp với kế hoạch của Đại bá phụ để mưu đoạt đế vị mà thôi.
Tống Tương bán tín bán nghi, trong lòng nàng tin cái chết mẫu thân nàng không liên quan đến Đại bá phụ, nàng tin ca ca không hận Đại bá phụ nhưng nàng không tin cái chết của mẫu thân nàng là ngoài ý muốn.
Nhưng đáng tiếc nửa chữ ca ca cũng không chịu tiết lộ cho nàng, mà nàng cũng không biết hỏi ai, nhưng nếu chất vấn Đại bá phụ cũng không phải là lựa chọn tốt gì.
Tống Tương có chút thất thần, Ngu Ninh Sơ nghĩ đến Tân Đế chính là người từng có mập mờ không rõ với mẫu thân nàng làm tâm tình rối rắm không thôi.
Hai năm nay, Tống Trì vào Cẩm Y Vệ làm mọi người lầm tưởng hắn là tân nhân bên cạnh Chính Đức Đế.
Chính nàng cũng tin tưởng Tống Trì là mầm mống gian thần.
Cho đến khi Hàn Quốc Cữu và Chính Đức Đế liên tiếp chết bất đắc kỳ tử, Tấn Vương thuận lợi tiến Kinh đăng cơ thì mọi người trong thiên hạ bao gồm cả nàng mới nhìn ra được Tống Trì cùng Tấn Vương bất hòa là giả.
Bá chất hai người một người nắm chắc binh quyền ở bên ngoài, một người ẩn núp đến bên người Chính Đức Đế châm ngòi ly gián, liên thủ mưu thành đại sự.
Cho nên, Tống Trì nói với nàng hai năm nay hắn sẽ vô cùng bận rộn đều là sự thật.
Lúc trước, hắn nói chuyện ở Cẩm Y Vệ bắt buộc phải có một người đứng ra làm, việc đó chắc là loại đại sự thay trời đổi đất lần này.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người hắn ủng hộ lại là người nọ.
“Oa” một tiếng, nam oa trong lòng Thẩm Minh Lam bỗng nhiên khóc toáng lên làm cho bất cứ ai đang thất thần đều phải hoàn hồn trở lại.
Sau đó, liên tục có nữ khách khác đến nên Tống Tương liền để chỗ này lại cho Thẩm Minh Lam tiếp đãi khách nhân còn nàng nắm tay Ngu Ninh Sơ đi Noãn các.
Lúc này nữ quyến trong noãn các còn không nhiều lắm.
Tống Tương lôi kéo Ngu Ninh Sơ ngồi xuống bên cạnh Nhị phu nhân, Tam phu nhân.
Không lâu sau, các nữ khách khác đi thăm hài tử xong cũng đi tới.
Tống Tương không thích cùng các trưởng bối ngồi cùng một chỗ xã giao nên mang theo Ngu Ninh Sơ đổi chỗ khác ngồi làm cho ai cũng nhìn ra được, Tống Tương và Ngu Ninh Sơ rất thân thiết.
Các nữ trưởng bối nhanh chóng chuyển tâm tư.
Trước kia, Ngu Ninh Sơ có phụ thân bị điên không cách nào phụ giúp cho phu quân và phu gia nhưng hiện tại Tân Đế đăng cơ thịnh sủng huynh muội Tống Trì, Tống Tương.
Dựa vào mối quan hệ thân thiết của Ngu Ninh Sơ và Tống Tương, nếu Ngu Ninh Sơ cầu xin Công Chúa chuyện gì thì hơn phân nửa Công Chúa sẽ đáp ứng, sau đó Công Chúa lại đi làm nũng trước mặt Hoàng thượng…
Rất nhanh liền có người đi bên người Tam phu nhân hỏi thăm hôn sự của Ngu Ninh Sơ.
Tam phu nhân lập tức lấy lại tinh thần, tươi cười cùng đối phương tán gẫu.
Tai Thái phu nhân nghe bên này, ánh mắt lại nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ lưu ly trong noãn các chiếu vào, trong ánh sáng rực rỡ, Ngu Ninh Sơ mặt mày như họa, đẹp tựa như mỹ nhân trong mộng của bao người.
Bộ dáng kia của nàng cực kỳ giống Thẩm thị, một Thẩm thị thu liễm kiêu ngạo lại càng khiến người ta thương tiếc.
Nếu Tân Đế nhìn thấy Ngu Ninh Sơ phải chăng sẽ gợi lên không ít chuyện cũ, hắn có thể nào đem Ngu Ninh Sơ thu vào cung hay không?
Lời tác giả:
Mọi người đừng nóng vội, canh hai Trì Vương gia sẽ lộ diện!
------oOo------