Vì thế sáng sớm hôm sau, nàng còn chưa ngủ đủ đã bị Ôn ma ma và Hạnh Hoa gọi dậy.
Nhìn Ngu Ninh Sơ còn đang dụi mắt, Ôn ma ma cười nói: “Nô tỳ cũng coi như biết được rất nhiều chuyện thú vị của tân nương tử nhưng cô nương có lẽ là tân nương đầu tiên có thể ngủ đến giờ này đấy.”
Ngu Ninh Sơ bị trêu chọc một hồi cũng tỉnh táo lại.
Vương Phi xuất giá là chuyện lớn, trong cung đã sớm an bài trang nương đến trang điểm cho tân nương tử từ tối ngày hôm trước và ở lại Ngu gia.
Lúc này bên ngoài phòng có Tam phu nhân, Thẩm Minh Lam dậy sớm chạy tới xem Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ đã nhìn thấy biểu tỷ lúc lập gia đinh, biết khi trang điểm thì phải se lông mặt sẽ đau nhưng mà thật sự đến phiên nàng thì nàng mới biết không phải sẽ đau mà là rất đau.
Chờ đến khi trang nương trang điểm xong, Ngu Ninh Sơ mới mở mắt nhìn về phía gương trước mặt.
Trong gương là đôi mắt ngậm nước mơ màng, giống như nàng vừa mới bị người khác khi dễ vậy.
Thẩm Minh Lam tiến lại gần nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt mềm mại của nàng, lúc trước nàng chỉ cảm thấy bị giày vò ê ẩm cả mặt mũi nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt bóng loáng nhẵn nhụi của biểu muội, nàng lại muốn làm lại lần nữa.
“Đau.” Ngu Ninh Sơ nhỏ giọng oán giận.
Thẩm Minh Lam cười cười, thừa dịp không có người mập mờ nói với Ngu Ninh Sơ: “Chút đau này mà muội đã sợ rồi? Đêm nay, muội còn đau hơn thế này nữa cơ.”
Trong lòng Ngu Ninh Sơ lộp bộp, lại nhớ tới lời Thẩm Minh Lam năm đó khi lại mặt nói với Tống Tương làm nàng không nhịn được hỏi: “Năm đó, A Tương hỏi biểu tỷ cảm giác thế nào, không phải biểu tỷ nói cũng được sao?”
Thẩm Minh Lam giật mình, chợt phản ứng lại cười nói: “Thì ra muội nghe lén tỷ và A Tương nói chuyện! Vậy mà tỷ còn tưởng muội thật sự là người tuân thủ phép tắc đấy!”
Ngu Ninh Sơ cúi đầu, ảo não chính mình vì nhất thời tò mò mà để lộ chân tướng.
Thẩm Minh Lam cũng thương tiếc biểu muội của mình, tiến đến bên tai Ngu Ninh Sơ nói nhỏ một ít kinh nghiệm của người từng trải.
Nhưng mà thời gian có hạn, nhóm nữ khách đến rất nhanh.
Thẩm Minh Lam đành phải đứng sang một bên để Ngu Ninh Sơ ngồi đó, nhìn như nàng ngồi đó không có việc gì làm nhưng thực tế trong đầu đang suy nghĩ miên man.
Đến hoàng hôn, Tống Trì đến đón dâu.
Bởi vì Đoan Vương Phủ cách ngõ Tứ Tỉnh tương đối gần, Đoan Vương Phủ cũng muốn thông báo tin mừng đến toàn thể dân chúng và muốn dân chúng trong thành được chiêm ngưỡng phong thái của tân lang nên đội ngũ đón dâu cố ý đi vòng quanh con đường phồn hoa nhất Kinh Thành.
Lúc này, hầu hết dân chúng trong Kinh Thành đã sớm biết rõ Tống Trì là công thần lớn nhất trong việc diệt trừ gian thần hôn quân.
Trong lòng mỗi người đều kính trọng vị Đoan Vương Điện Hạ này, chỉ là trước kia bọn họ không có cơ hội nhìn thấy mặt Điện Hạ.
Hôm nay nghe nói Đoan Vương thành thân, dân chúng khắp nơi trong thành đều chạy tới, các chưởng quầy tiểu nhị trong cửa hàng cũng chen chúc đến trước cửa, cho dù là nam nữ già trẻ đều nhìn chằm chằm người ngồi trên lưng ngựa.
Tư thế ngồi của Tống Trì vừa đoan chính lại thoải mái tùy ý, nụ cười ở khóe môi nhếch lên, trong mắt cũng là ý cười, ánh mắt hắn nhìn qua dân chúng bên đường.
Mỗi nơi hắn đi qua, nam tử thì khiếp sợ không ngờ người hiệp trợ Chiêu Nguyên Đế đăng cơ lại còn trẻ như vậy, còn nữ tử sau khi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Đoan Vương Điện Hạ chỉ hận không thể chui vào kiệu hoa phía sau, thay thế vị Ngu cô nương kia đi làm tân nương của Đoan Vương Điện Hạ đêm nay.
Tân lang tuấn tú như vậy thì dù gia cảnh hắn bần hàn, không có tài học thì đặt hắn trong nhà ngắm thôi cũng đủ rồi.
Đoàn rước dâu đi qua con phố nhộn nhịp rẽ vào ngõ Tứ Tỉnh.
Tiếng kèn trống truyền thẳng đến hậu viện, người mai mối cười đem mũ phượng đội lên đầu cho Ngu Ninh Sơ.
Đừng nhìn Ngu gia không có nam nhân làm chủ mà lầm.
Hôm nay, Thẩm Trác Thẩm Mục và Thẩm Dật đều là đại diện bên nhà của Ngu Ninh Sơ.
Ba huynh đệ lập một đài tỷ thí có ba cửa gồm một văn hai võ để khảo nghiệm Tống Trì.
Tuy rằng chỉ là màn đi qua sân khấu, cũng không phải bày ra để cố ý gây khó dễ cho Tống Trì mà là để thể hiện cho người khác biết trong nhà tân nương tử có người làm chỗ dựa cho nàng.
Sau khi vượt qua ba cửa ải này, Tống Trì mới có thể bước vào sảnh đường Ngu gia.
Người của Ngu gia cũng đi ra phía sau thông báo cho bà mối dẫn tân nương tử đi ra.
Trước khi tân nương tử rời đi phải quỳ lạy phụ mẫu của mình.
Bộ dáng Ngu Thượng kia không cách nào đi ra gặp người, Ôn ma ma đem bài vị của Thẩm thị đặt ở giữa, phu thê Thẩm Tam gia và Tam phu nhân phân ra ngồi ở hai bên.
Người ta thường nói nữ nhân thường dễ xúc động nhưng hôm nay Tam phu nhân coi như bình tĩnh nhưng Thẩm tam gia là cữu cữu ruột thì lại ngược lại.
Vừa nhìn thấy chất nữ được người mai mối đỡ đi tới, hốc mắt ông liền đỏ lên nhưng vì ngại khách nhân chê cười nên cố gắng nén nước mắt lại.
Tam phu nhân nhìn trượng phu liền biết không thể trông cậy ông nói được lời nào hay nên vội vàng lên tiếng trước với Ngu Ninh Sơ: “A Vu, hôm nay con xuất giá về sau con chính là Đoan Vương Phi.
Thân là Vương Phi, con phải chiếu cố tốt Điện Hạ, thay hắn sinh con dưỡng cái, lo liệu nội trạch chu toàn mới không phụ một mảnh thâm tình của Điện Hạ dành cho con.”
Dưới mũ phượng, Ngu Ninh Sơ hơi gật đầu, nước mắt lăn dài xuống nền đất.
Sau khi dặn dò chất nữ xong, Tam phu nhân chuyển hướng về phía Tống Trì thanh âm nghẹn ngào nói: “Điện Hạ, A Vu tuổi còn nhỏ không có mẫu thân bên cạnh, mấy năm nay nàng trôi qua không dễ dàng.
Hôm nay, chúng ta giao A Vu cho Điện Hạ, mong Điện Hạ yêu thương che chở nàng, đừng để nàng chịu bất kỳ ủy khuất thêm lần nào nữa.
Nếu A Vu có lời nói và hành động nào không đúng mực, Điện Hạ cứ cho người thông báo cho ta, ta làm cữu mẫu nhất định sẽ dạy nàng thật tốt.”
Tống Trì chắp tay nói: “Cữu phụ cữu mẫu yên tâm, chỉ có A Vu chê con chứ con nào dám chê muội ấy.
Từ giờ phút này, con và A Vu là phu thê một thể, ai dám để cho nàng chịu ủy khuất thì chính là muốn gây hấn với con, con sẽ đứng ra bảo vệ muội ấy bất cứ lúc nào.”
Trong nhóm tân khách, phu thê Thẩm Nhị gia và Nhị phu nhân không hẹn mà cùng gật gật đầu thầm nghĩ tiểu tử này vào thời điểm mấu chốt còn rất biết nói chuyện.
Sắc trời dần tối, Đoan Vương Phủ còn có một buổi lễ đang chờ nên người mai mối liền an bài cho tân lang tân nương xuất phát.
Ở đây có phong tục phụ thân hoặc huynh trưởng cõng tân nương lên kiệu hoa, Thẩm Tam gia sau một hồi im lặng đi tới cúi người trước mặt chất nữ cẩn thận cõng nàng đi ra ngoài.
Mũ phượng nặng nề, Ngu Ninh Sơ không dám thực sự ngã vào lưng cữu cữu, hai tay nàng chống bả vai cữu cữu cố gắng ngẩng đầu không để mũ phượng rơi xuống.
Mặc dù có thêm mũ phượng nhưng Thẩm Tam gia vẫn cảm thấy chất nữ quá nhẹ.
Trong lúc hoảng hốt, ông như trở về thời điểm muội muội lập gia đình.
Khi đó, ông còn trẻ không đủ hiểu chuyện.
Lúc đưa muội muội lên kiệu hoa, ông toàn dặn dò muội muội phải sống thật tốt với Ngu Thượng, đừng cố chấp chuyện trước kia nữa.
Đến kiệu hoa, Thẩm Tam gia đưa tay đỡ chất nữ ngồi vào kiệu.
Ở giữa chiếc kiệu màu đỏ tươi, giờ phút này chỉ có hai cữu chất bọn họ.
Nhìn chất nữ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó chỉ lộ ra một đôi bàn tay nhỏ nhắn, Thẩm Tam gia lấy tay áo gạt nước mắt nhỏ nhẹ dặn dò: “Con gả qua đó rồi, nếu nó đối tốt với con thì con liền một lòng cùng nó sống qua ngày.
Nếu nó không tốt với con thì con cứ việc trở về đây… cữu cữu nuôi con.”
Dứt lời, Thẩm Tam gia rời khỏi kiệu hoa sải bước đi vào bên trong.
Tống Trì nhìn bóng lưng Thẩm Tam gia lại nhìn Tam phu nhân vẻ mặt cười khổ, bộ dáng ngại ngùng thay cho trượng phu, Tống Trì xoay người lên ngựa cười nói với Tam phu nhân: “Cữu mẫu về trước đi, hai ngày nữa con sẽ dẫn A Vu trở về kính trà cho cữu cữu và cữu mẫu.”
Theo tiếng “Khởi kiệu” vui vẻ của bà mối, các kiệu phu đồng loạt nâng kiệu hoa lên.
Đội ngũ đón dâu đến ngõ Tứ Tỉnh là đi đường vòng, bây giờ về thẳng Đoan Vương Phủ nên đoạn đường đi rất gần.
Thậm chí, khách nhân đến Ngu gia ăn tiệc cũng có thể nghe được pháo nổ bên kia khi đoàn rước dâu đến Đoan Vương Phủ.
Thẩm Nhị gia nói đùa: “Hay là bây giờ ta lấy danh nghĩa cô phụ của Tử Uyên đi Vương Phủ ăn tiệc tiếp nhỉ?”
Nhị phu nhân Tống thị tức giận nhìn bụng trượng phu nói: “Ăn ăn, ông chỉ biết ăn.
Ta còn chưa đi thì ông đi cái gì?”
Thẩm nhị gia sờ sờ mũi nghiêng đầu thấy vành mắt Tam đệ còn đỏ nhất thời cảm thấy chuyện mình bị thê tử quở trách cũng không có gì đáng xấu hổ.
Đoan Vương Phủ.
Từng hàng hoa đăng soi sáng bừng cả Vương Phủ, tân nương tân lang đi vào đại sảnh làm lễ trước.
Thân thế phu thê hai người có chút tương tự nhau.
Mẫu thân Ngu Ninh Sơ bị bệnh qua đời, phụ thân sinh bệnh không thể lộ diện nên bọn họ chỉ có thể bái bài vị Thẩm thị.
Đoan Vương Phủ bên này mẫu thân Tống Trì cũng qua đời, phụ thân thì ở trong chùa ở Thái Nguyên ngày ngày ăn chay niệm phật, biết nhi tử sắp thành thân cũng chỉ gửi một phong thư chúc mừng đôi tân nhân còn người cũng không xuất hiện.
Nhưng khách nhân đến Đoan Vương Phủ so với Ngu gia bên kia nhiều hơn rất nhiều.
Đừng thấy bình thường Tống Trì không qua lại với quan viên nhưng lần này thành thân hắn gửi thiếp mời cho hầu hết quan viên từ ngũ phẩm trở lên.
Các quan viên lại mang theo gia quyến nên chỗ ngồi ở Đoan Vương Phủ bày đến tận hoa viên bên kia.
Tiếng chúc mừng của tân khách làm phai nhạt sự vắng mặt của phụ mẫu, đôi tân nhân cùng bái thiên địa rồi di chuyển đến tân phòng.
Ngu Ninh Sơ nắm sợi tơ đỏ trong tay, xuyên thấu qua sợi tua rua rũ xuống có thể nhìn thấy vạt áo Tống Trì ở bên cạnh.
Nỗi buồn của nàng khi từ biệt cữu cữu cữu mẫu lúc này đã tiêu tán hết chỉ còn lại sự khẩn trương khi sắp phải đối mặt với hắn tối nay.
Còn chưa bước vào tân phòng, Ngu Ninh Sơ đã nghe được thanh âm của Tống Tương: “Tới rồi, tới rồi!”
Ngu Ninh Sơ quẫn bách lại có chút buồn cười.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng cùng Tống Tương thật sự trở thành cô tẩu, dù nàng còn nhỏ hơn Tống Tương mấy tháng.
“Nào nào, giường ở chỗ này, Vương phi chậm rãi ngồi xuống.” Bà mối đỡ Ngu Ninh Sơ, đi tới trên giường mới ngồi xuống.
Chân có thể nghỉ ngơi nhưng thắt lưng và cổ lại mỏi nhừ.
Ngu Ninh Sơ bắt đầu ngóng trông các nghi thức nhanh chóng chấm dứt để nàng được nghỉ ngơi thoải mái.
Đã đến lúc giở khăn trùm đầu.
Mắt thấy Tống Trì đi về phía nàng, Ngu Ninh Sơ sớm rũ mi mắt xuống.
Khi cán cân vừa nhấc lên, khăn trùm đầu rời khỏi mũ phượng.
Tim Ngu Ninh Sơ đập nhanh hơn, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Nữ khách đến đây xem lễ đều đến từ nhà huân quý ở Kinh Thành, mỗi người đều là người đã gặp qua vô số mỹ nhân.
Trước kia, Ngu Ninh Sơ rất ít khi ra ngoài làm khách, các nàng nghĩ mãi không ra vì sao Đoan Vương Điện Hạ lại vội vàng muốn cưới tiểu cô nương xuất thân tiểu hộ có phụ thân bị điên.
Lúc này, nhìn thấy tiểu mỹ nhân dưới mũ trùm đỏ mọi người liền hiểu, Tống Trì đây là lên trời bắt lấy một tiên nữ nũng nịu hạ phàm làm thê tử.
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Đoan Vương cũng không ngoại lệ.
Tống Tương cười khanh khách nhìn vị đại tẩu mà nàng giúp ca ca cưới về, càng nhìn càng hài lòng.
Bên cạnh Tống Tương là nữ nhi Chiêu Nguyên Đế, Tống Thấm.
Trịnh Hoàng Hậu là một mỹ nhân mà Tống Thấm thừa hưởng tất cả ưu điểm của mẫu thân, lớn lên trong lời ca tụng của mọi người.
Hơn nữa ở Thái Nguyên địa vị của nàng cũng không khác gì Công Chúa ở Kinh Thành, tất cả khuê tú đều nịnh nọt nàng lấy lòng nàng.
Tống Thấm vẫn luôn cho rằng Phụ Vương trở thành Hoàng Đế thì ngày Công Chúa như nàng vào Kinh sẽ càng phong quang hơn.
Nhưng nàng không nghĩ tới Phụ Hoàng cũng phong Tống Tương làm Công Chúa, làm cho thân phận Công Chúa của nàng không còn là độc nhất vô nhị, càng làm cho Tống Thấm chua xót chính là nàng phát hiện Phụ Hoàng đối với Tống Tương càng yêu thương hơn.
Phụ Hoàng cười với Tống Tương còn nhiều hơn nàng, sủng ái Tống Tương hơn nàng.
Nếu Phụ Hoàng chỉ tốt với Tống Tương thì cũng thôi, không nghĩ tới Kinh Thành còn có Ngu Ninh Sơ nữ nhi của Trinh Thục Phu Nhân!
Dân chúng rất quan tâm đ ến chuyện phong lưu thời trẻ của Phụ Hoàng nhưng Tống Thấm lại coi đây là sỉ nhục.
Trách không được Phụ Hoàng lại lãnh đạm xa cách với Mẫu Hậu như vậy, tất cả đều là do Trinh Thục Phu Nhân!
Khi biết được đường ca muốn cưới nữ nhi Trinh Thục Phu Nhân làm Vương Phi, đây là công khai làm nhục Mẫu Hậu nàng, Tống Thấm tức giận đến cơm cũng không ăn nổi.
Đến đêm nay, nàng đến xem lễ chính là muốn nhìn xem nữ nhi của Trinh Thục Phu Nhân xinh đẹp đến mức nào!
Trước khi nhìn thấy Ngu Ninh Sơ, Tống Thấm đối với nàng tràn ngập khinh thường nhưng đến khi khăn trùm đầu được giở lên lộ ra khuôn mặt Ngu Ninh Sơ làm Tống Thấm cả kinh.
Nữ nhi đẹp như vậy thì Trinh Thục Phu Nhân kia có phải cũng xinh đẹp như vậy không?
Trong nháy mắt, ma xui quỷ khiến Tống Thấm có thể lý giải lý do vì sao Phụ Hoàng mãi không nhìn thấy Mẫu Hậu.
Không ai phát hiện Tống Thấm thất thố, thậm chí các nữ khách cũng quên mất nữ nhi Công Chúa của Trịnh Hoàng Hậu cũng đến bên này.
Tất cả mọi người đều bận quan sát Tân Vương Phi ngồi trên giường, hoặc chỉ là thuần túy thưởng thức, hoặc là muốn tìm ra một hai khuyết điểm trên người mỹ nhân để khi về còn có chuyện để nói cùng thân thích bằng hữu.
Mà trong mắt Ngu Ninh Sơ chỉ có Tống Trì ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tiếp đến bọn họ sẽ uống rượu hợp cẩn.
Mùi rượu nhàn nhạt đập vào mặt cộng với ánh mắt sáng quắt của hắn cũng nhìn nàng chăm chú.
Ngu Ninh Sơ không biết là bị hắn nhìn hoảng hốt hay là bị mùi rượu này hun say mà lúc vòng tay với hắn, tay nàng lại khẽ run rẩy.
Bà mối đứng bên cạnh nhìn có chút lo lắng tân nương tử sẽ đem rượu trong chén hắt ra ngoài hay không.
Nhưng vào lúc này, Đoan Vương Điện Hạ giơ tay trái lên nhẹ nhàng ôm bả vai tân nương tử đè về phía mình, như thế cánh tay hai người cơ hồ dán vào nhau, chén rượu cũng đưa đến trước mặt từng người.
Tống Trì ngửa đầu uống cạn chén rượu tráng men đỏ.
Ngu Ninh Sơ bị hắn đột nhiên thân cận làm cho ngơ ngác, theo bản năng học theo hắn cũng uống cạn chén rượu trong tay.
Tống Trì ngẩn ra chợt cười khẽ nói: “Tửu lượng của Vương Phi tốt quá.”
Mặt Ngu Ninh Sơ như muốn bốc cháy.
Một màn này rơi vào trong mắt các nữ khách làm cho bọn họ nhìn ra được Đoan Vương Điện Hạ rất hài lòng với Vương Phi, ai lại không hâm mộ với tình cảm như vậy?
Tiếp đến là kết tóc đồng tâm.
Bà mối lần lượt cắt một ít sợi tóc của tân lang và tân nương sau đó giao cho tân nương kết lại.
Ngón tay mảnh khảnh của Ngu Ninh Sơ linh hoạt khéo léo đem tóc của nàng và Tống Trì bện chặt vào nhau.
Sau khi kết thành, nàng nhịn không được nhìn về phía Tống Trì.
Dưới ánh đèn, Tống Trì cũng đang nhìn nàng.
Ngu Ninh Sơ lại cúi đầu xuống.
------oOo------