Tống Tương hừ trước: “Làm gì có chuyện đó chứ.
Muội còn đang muốn giữ hai người ở lại dùng cơm trưa mà các tỷ ấy cứ nhất định đòi về đấy chứ.”
Thẩm Minh Lam bất đắc dĩ nói: “Bình thường chúng ta cũng muốn giữ ngươi lại dùng cơm ở Tây viện nhưng không phải ngươi cũng nhất định phải về đó sao?”
Tống Trì nhìn lên trời rồi nói: “Bây giờ cách thời gian dùng cơm còn sớm, các biểu muội đã mời A Tương đồ ăn vặt thì huynh mời các muội uống trà đi.
Hôm qua, Hoàng Thượng vừa mới ban thưởng cho huynh một ít lá trà ngon, đến bây giờ mà huynh còn chưa nỡ pha đâu.”
Thẩm Minh Lam cười vui vẻ nói: “Vậy thì được.
Muội cùng A Vu sẽ không khách khí đâu.”
Thấy biểu cảm chân thành của biểu tỷ, Ngu Ninh Sơ cũng không phân biệt được rốt cuộc là biểu tỷ đang diễn kịch hay là thật sự muốn thưởng thức trà ngự ban của Tống Trì.
Mọi người dời bước đi tới sảnh đường, Tống Tương phái tiểu nha hoàn đi lấy chút đồ sấy cho ca ca nếm thử.
Khi nha hoàn mang đ ĩa đồ sấy đến thì bên này trà cũng pha xong.
Ngu Ninh Sơ cầm chén trà, hơi nóng bốc lên cùng mùi thơm của trà đồng thời bay đến mũi thấm vào người làm cơ thể đang lạnh lẽo của nàng cũng dần ấm lên.
Tống Trì bóc một ít hạt dưa lên nếm thử xong rồi gật đầu tán thưởng nói: “Hương vị quả nhiên không tồi.
Nghe A Tương nói biểu muội muốn mở cửa hàng bán đồ sấy phải không?”
Trước kia, Ngu Ninh Sơ luôn tìm cách tránh hắn nhưng nàng lại không sợ hắn.
Mỗi lần hắn cố tình bắt chuyện với nàng thì nàng đều đáp lại nhưng ánh mắt không thèm nhìn hắn lần nào.
Nhưng bây giờ, biết Tống Trì là người tâm ngoan thủ lạt nên Ngu Ninh Sơ có chút sợ hãi, không dám bất kính trước mặt Tống Trì.
Vì thế, nàng ngước lên nhìn hắn rồi mới ngại ngùng cúi mặt xuống trả lời: “Đúng vậy, lúc trước đi ra ngoài muội có gặp được một người làm đồ sấy rất ngon, trong lúc nhất thời hứng trí liền muốn mở cửa hàng bán.
Quả thật làm cho biểu ca chê cười rồi.”
Tống Trì nói: “Huynh thấy biểu muội so với A Tương còn nhỏ hơn một chút mà đã biết xử lý chuyện mở cửa hàng là rất giỏi rồi.
A Tương nên học hỏi muội nhiều hơn mới đúng.”
Ngu Ninh Sơ nghe vậy liền nhìn về phía Tống Tương cười cười.
Tống Tương hừ nói: “Ca ca, vậy huynh cũng cho muội bạc đi, muội cũng mở một cửa hàng cho huynh xem.”
Thẩm Minh Lam phụ họa theo nói: “Đúng đúng đúng.
Ta và A Tương quả thật không biết kinh doanh đâu.
Thật là xấu hổ quá mà.”
Trong nháy mắt, hai người cùng nhau trêu ghẹo Ngu Ninh Sơ.
Bởi vì có Ngu Ninh Sơ phối hợp cộng thêm người này nói người kia cười nên không khí còn hòa hợp hơn so với trước khi Tống Trì vào làm ở Cẩm Y Vệ.
“Biểu muội nếu muốn mở cửa hàng, vậy tên cửa hàng đã nghĩ ra chưa?” Tống Trì quan tâm hỏi.
Ngu Ninh Sơ liếc nhìn Thẩm Minh Lam rồi lắc đầu hổ thẹn nói: “Sáng nay, sau khi nếm thử mẻ hàng sấy Lương thị mang đến thì muội mới chính thức quyết định mở cửa hàng thôi ạ.
Vậy nên muội còn chưa kịp suy nghĩ nên đặt tên như thế nào nữa.”
Tống Tương: “Vậy để chúng ta cùng suy nghĩ giúp muội nhé!”
Tống Trì: “Chỉ với chút hiểu biết của muội thì có thể nghĩ được cái tên nào hay chứ?”
Tống Tương không phục nói: “Ca ca hiểu biết nhiều, vậy ca ca thử cho một cái tên hay xem nào?”
Tống Trì hơi suy nghĩ rồi nhìn Ngu Ninh Sơ nói: “Muội thấy tên Nhất Phẩm Hương thế nào?”
Đồ đạc đều có phân cao thấp, trong đó nhất phẩm chính là thứ tốt nhất.
Hàng sấy lại phân thành đủ loại hạt với nhiều hương vị khác nhau.
Như vậy quả thật Nhất Phẩm Hương là tên gọi vô cùng thích hợp rồi.
Ngu Ninh Sơ rất thích cái tên này nhưng nàng vẫn có chút băn khoăn nói: “Muội dùng cái tên này liệu có phô trương quá hay không?”
Tuy rằng, Lương thị có tay nghề sấy rất tốt nhưng ở kinh thành nhiều cao nhân thì làm sao dám nhận mình là nhất phẩm được chứ.
Thẩm Minh Lam và Tống Tương lại cũng rất thích cái tên này: “Chỉ là cái tên thôi mà, muội nghĩ nhiều làm gì.
Chỉ cần dễ nghe, vang dội là được.
Có chỗ còn đặt tên là Thần Tiên Cư nữa đấy, chả lẽ chỗ đó thật sự có thần tiên ở à?”
Trong khi các cô nương nghị luận, Tống Trì cầm hạt dưa trong tay xoay qua xoay lại như có điều suy nghĩ rồi lại nói: “Nếu biểu muội lo lắng cái tên Nhất Phẩm Hương quá mức gây chú ý thì biểu muội thấy tên Thiên Lý Hương như thế nào? Thiên Lý Hương là một loại dược liệu, cây của nó nở hoa trắng, hương thơm bay xa.
Lấy tên nó làm tên cửa hàng ngụ ý hương thơm bay xa ngàn dặm.”
Sắc mặt Ngu Ninh Sơ đỏ lên, nàng có nghĩ thế nào cũng thấy cái tên Thiên Lý Hương này không hề kém nổi bật hơn cái tên kia được chứ.
Tống Trì nhìn sắc mặt nàng cười nói: “Ngoài Thiên Lý Hương còn có mấy tên khác như Mãn Sơn Hương, Quá Sơn Hương, Thất Lý Hương.
Nếu biểu muội cảm thấy Thiên Lý quá mức nổi bật thì lấy tên Thất Lý được không?”
So sánh với Nhất Phẩm Hương, Thiên Lý Hương thì quả thật Thất Lý Hương đã khiêm tốn hơn rất nhiều.
Thẩm Minh Lam thật lòng nói:”Thất Lý Hương được đấy.
Tỷ thấy cái tên này là phù hợp nhất.”
Ngu Ninh Sơ cũng cảm thấy cái tên này tốt nếu trước khi khai trương mà không nghĩ ra tên nào thích hợp hơn thì sẽ dùng cái tên này.
“Đa tạ biểu ca ban tên.” Ngu Ninh Sơ cười cảm ơn Tống Trì.
Tống Trì liền phát hiện hôm nay số lần nàng cười trước mặt hắn còn nhiều hơn ba tháng trước cộng lại.
Cửa hàng sấy không lớn, Lý quản sự mời thợ mộc lành nghề chỉ mất có bảy tám ngày là sửa sang xong cửa hàng.
Sau khi sửa sang xong cửa hàng, Lý quản sự còn kiếm một tiểu nhị am hiểu cách bảo quản, sắp xếp hàng sấy từ một cửa hàng sấy khác đến.
Lương thị bên kia cũng chuẩn bị hàng gần như đầy đủ nên mùng mười tháng Chạp, Lý quản sự đem tấm biển đưa đến Hầu phủ, Ngu Ninh Sơ lại mời cữu cữu Thẩm Tam gia thay nàng đề chữ.
Thẩm Tam gia nhìn chất nữ đứng trước mặt ông, nàng mặc một cái áo màu phấn đào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt long lanh sáng ngời.
So với lúc nàng vừa đến kinh thành thì đầy đặn hơn một chút, xinh đẹp hơn một chút và cũng tự tin hơn một chút.
Tâm tình Thẩm Tam gia vô cùng tốt, vung bút lên viết tặng chất nữ ba chữ rồng bay phượng múa.
Sau khi viết xong, ông lại nhớ đến ngày sinh nhật nàng vào mười sáu tháng Chạp tới nên hỏi: “Còn sáu ngày nữa là đến sanh thần A Vu rồi phải không?”
Ngu Ninh Sơ cười gật gật đầu.
Thẩm Minh Lam nói: “Bọn con đều đã thương lượng xong, cửa hàng sẽ khai trương vào ngày mười sáu tháng Chạp, cùng lúc chúc mừng sanh thần A Vu.
Đến lúc đó, chúng ta đều đến cửa hàng xem lễ xong rồi đến tửu lâu tổ chức tiệc luôn một thể.”
Thẩm Tam gia cũng đồng ý nói: “Đúng vậy.
Sanh thần thì phải thật náo nhiệt mới tốt.
Bọn tiểu bối các con cứ ở ngoài chơi cho đã đi, buổi tối cùng nhau trở về ăn lẩu với mọi người là được.
Tối qua, mẫu thân con có bàn với ta sẽ mua một con cừu Hô Luân để ăn mừng rồi đấy.”
Cừu Hô Luân là một loại cừu đặc sản của thảo nguyên Hung Nô, thịt của nó rất ngon nhưng giá cả đắt đỏ, thường chỉ có nhà quan lớn hoặc thương nhân giàu có mới có thể mua ăn được.
Ngu Ninh Sơ nghe cữu phụ cữu mẫu coi trọng sinh thần nàng như vậy thì trong lòng vô cùng ấm áp.
Người một nhà đang thương lượng tổ chức sinh thần cho Ngu Ninh Sơ thì một nha hoàn vén rèm đi vào bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, Thế tử gia đã trở lại.”
Cuối tháng chín, Thẩm Trác phụng mệnh đi Đăng Châu bắt thụy thú.
Một lần đi là đi tận hai tháng, cũng may là cuối cùng hắn cũng về kịp trước Tết.
Thẩm Trác là gia chủ tương lai của Bình Tây Hầu phủ nên không giống con cháu bình thường khác.
Thẩm Tam gia, Tam phu nhân liền mang theo bọn nhỏ cùng đi đại phòng bên kia.
Hiển nhiên, Thẩm Trác hồi phủ là một chuyện lớn, không chỉ Tây viện mà Nhị phòng bên kia bao gồm cả huynh muội Tống Trì cũng đều tới.
Khi mọi người đến đông đủ, Thẩm Trác còn mặc quan phục, bộ dạng phong trần mệt mỏi đang quỳ gối thỉnh an trước mặt Thái phu nhân.
Thái phu nhân đối với Ngu Ninh Sơ hư tình giả ý nhưng đối với Thẩm Trác lại thật lòng yêu thương.
Bàn tay già nua của bà vuốt v e khuôn mặt giải nắng dầm mưa của Thẩm Trác mà đau lòng đến ch ảy nước mắt nói: “Trời mùa đông khắc nghiệt mà cháu còn phải bôn ba bên ngoài chịu khổ, mới có nửa năm mà cháu đã phải ra ngoài hai chuyến rồi.
Có nằm mơ tổ mẫu cũng lo lắng cho cháu, may là cháu đã bình an trở về.”
Bình Tây Hầu nói: “Đó cũng là hoàng thượng coi trọng hắn, mẫu thân người nên cao hứng mới phải.”
Thái phu nhân lau nước mắt đỡ Thẩm Trác đứng dậy.
Thẩm Trác lại hướng Nhị phòng hành lễ với nhị thúc và nhị mẫu, Thẩm tam gia và Tam phu phân, ánh mắt hắn nhìn lướt nhanh qua vị trí Ngu Ninh Sơ đang đứng.
Tầm mắt của hắn tự nhiên, Ngu Ninh Sơ cũng không nghĩ nhiều mà nhìn hắn cười cười.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Thẩm Minh Y ngạc nhiên nói: “Có phải ca ca đã bắt được Thụy Thú rồi không?”
Thẩm Trác gật đầu.
Ánh mắt Thẩm Minh Y sáng lên hỏi tiếp: “Thụy Thú trông như thế nào, ca ca mau nói cho chúng ta biết đi.”
Thần sắc Thẩm Trác như thường, bình tĩnh giải thích cho mọi người: “Đó là một con hổ lớn màu trắng, toàn thân không có nửa điểm tạp sắc.
Bởi vì muốn bắt sống mà không được làm tổn hại đến da lông của nó nên ca ca mới phải trì hoãn lâu như vậy.”
Theo hắn thấy, ngoại trừ da lông có phần đặt biệt thì con bạch hổ này cũng không khác hổ bình thường là mấy.
Chỉ bởi vì Hoàng Thượng tin vào các loại thần thú trong truyền thuyết như Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ nên hắn mới phải dẫn dắt một đội quân tinh nhuệ, hao phí hơn một tháng, trèo núi vượt đèo mới bắt được nó.
Thẩm Minh Y vô cùng tự hào, hứng khởi nói: “Ca ca thật lợi hại.
Đến thần thú như Bạch Hổ mà ca cũng bắt được.”
Thẩm Trác giật giật khóe miệng, dư quang nhìn về phía làn váy Ngu Ninh Sơ.
“Thần thú quý giá bực này, Hoàng Thượng có lẽ sẽ triệu kiến bách quan cùng mệnh phụ vào cung chiêm ngưỡng.
Các con đừng nóng vội, chắc chắn sẽ có cơ hội được nhìn thấy nó.” Hàn thị cười nói với ba tiểu cô nương.
Thẩm Minh Y trong lòng đắc ý, nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Nàng đang ở nhờ tại Hầu phủ, có thể nàng được hưởng thụ vinh hoa phú quý của Hầu Phủ nhưng loại đặc quyền được tiến cung làm gì tới phiên nàng.
Ngu Ninh Sơ chỉ là yên lặng ngồi tại chỗ, không tham gia vào.
Thẩm Trác còn muốn thay quần áo nghỉ ngơi nên mọi người đi qua gặp mặt một chút rồi lần lượt ra về.
Ngu Ninh Sơ cùng biểu tỷ mới trở về Tây viện không lâu thì Thẩm Trác phái người mang lễ vật đến tặng cho Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ.
Lễ vật của Thẩm Minh Lam là một con thỏ được điêu khắc từ bạch ngọc.
Còn của Ngu Ninh Sơ lại là một tiểu long cũng điêu khắc từ bạch ngọc.
Thẩm Minh Lam cầm thỏ ngọc trên tay chơi đùa cảm khái nói với Ngu Ninh Sơ: “Tuy rằng Đại ca là người nghiêm túc nhưng huynh ấy lại là người tinh ý nhất.
Muội còn nhớ Trung Thu lần trước muội thích một con tiểu long nhưng không đoạt được không.
Mặc dù huynh ấy còn phải lên núi bắt Bạch Hổ nhưng vẫn nhớ phái người lưu ý vật này cho chúng ta đấy thôi.”
Ngu Ninh Sơ gật đầu, từ trên người Thẩm Trác nàng cảm nhận được sự dịu dàng thầm lặng.
------oOo------