Hiện nay, tiết trời đã bắt đầu chuyển sang mùa đông, khí trời lạnh lẽo ảnh hưởng đến việc vận chuyển nguyên liệu, khó tìm nhân công tu sửa phòng ốc, trồng thêm các loại cây cảnh…nên việc tu sửa Phủ Quận Vương được dời sang đầu năm sau, dự kiến đến tháng mười cùng năm mới có thể vào ở được.
Bởi vậy, huynh muội Tống Trì còn phải ở lại Bình Tây Hầu phủ thêm một năm nữa.
Tống Trì đã ở đây nhiều năm, ở thêm một năm nữa cũng không ảnh hưởng gì nhiều nên hắn dứt khoát không nói cho cô mẫu Tống Thị biết.
Bình thường ngoại trừ thời gian tiến cung diện Thánh, hắn đều ở lại Bình Tây Hầu Phủ chưa từng kết giao với con cháu danh môn khác.
Nên lúc hắn được phong Quận Vương ngoại trừ Thái tử, Nhị hoàng tử mở tiệc chúc mừng hắn thì cuộc sống của Tống Trì cũng không có gì khác so với bình thường.
Ngay sau khi sinh nhật của Chính Đức Đế qua đi thì kinh thành có một trận tuyết lớn, đây cũng là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Mùa đông ở Dương Châu thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi nhưng tuyết rơi xuống mặt đất rất nhanh tan đi, rồi tích tụ thành vũng nước nhỏ, còn ở đây tuyết rơi thành từng tầng xốp dày.
Ngu Ninh Sơ vừa thấy thích thú vừa thấy hoảng sợ với trận tuyết này.
Nàng thường hay khoác áo choàng ngồi dưới mái hiên lẳng lặng nhìn tuyết rơi.
Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, Thẩm Minh Lam mời nàng đến hoa viên ngắm cảnh.
Những ngọn núi giả quen thuộc nay đã phủ lên một lớp tuyết trắng tạo thành một khung cảnh với hương vị hoàn toàn khác.
“A Vu.
Lam biểu tỷ!” Lúc hai người đi đến gần Mai Phong, thanh âm của Tống Tương đột nhiên từ đỉnh núi truyền tới.
Hai tỷ muội ngẩng đầu lên chỉ thấy Tống Tương đứng ở Mai Tuyết Đình trên đỉnh núi giả, cười vẫy tay với bọn họ.
Thẩm Minh Lam cười nói: “A Tương muội thật có nhã hứng, mới sáng sớm đã chạy đến đây rồi.
”
Ngu Ninh thấy trong Mai Tuyết Đình ngoại trừ nha hoàn của Tống Tương thì không có người khác liền yên tâm cùng Thẩm Minh Lam đi lên.
Tuyết đọng trên thềm đá đã sớm được người hầu quét dọn sạch sẽ, cành mai bên đường bị tuyết trắng dày hơn một ngón tay làm trĩu xuống.
Thẩm Minh Lam nhẹ nhàng chạm vào cành cây gần đó, bông tuyết rơi mạnh xuống, phản chiếu ánh nắng sáng lấp lánh.
Không khí lạnh lẽo lại làm cho người ta sảng khoái.
Khi sắp lên đến đỉnh núi, Ngu Ninh Sơ bỗng nhiên nghe được giọng nam quen thuộc, ngửa đầu nhìn lên chỉ thấy Tống Trì không biết từ khi nào đã xuất hiện trong Mai Tuyết Đình.
Vậy nên hắn đã ở đây ngay từ đầu?
Tâm tình Ngu Ninh Sơ hơi loạn.
Ngày đó sau khi kết thúc trận luận võ, mọi người đều trở lại Bình Tây Hầu phủ.
Tuy rằng Tống Trì đã dặn dò bọn họ không được nhắc tới vết thương của hắn nhưng không biết là ai lỡ miệng nói ra mà chạng vạng hôm đó Thái phu nhân lập tức gọi nàng, biểu tỷ cùng Thẩm Minh Y tới để răn dạy nghiêm khắc một phen, đồng thời còn phạt các nàng đóng cửa bảy ngày chép lại “Nữ giới”.
Ngu Ninh Sơ quỳ gối bên cạnh biểu tỷ, nước mắt sắp trào lên thì bị nàng cố nén xuống.
Tuy rằng Thái phu nhân nhìn thì có vẻ đối xử bình đẳng nhưng nàng biết rất rõ ràng những lời Thái Phu nhân răn dạy kia đều là hướng về nàng.
Nếu không có nàng, Thái phu nhân tuyệt đối sẽ không đối đãi với hai biểu tỷ Thẩm gia như vậy.
Nàng cảm thấy tự trách, vì nàng đã làm liên lụy biểu tỷ, nếu biểu tỷ không kiên trì muốn dẫn nàng ra ngoài ngắm cảnh thì đã không xảy ra tình huống như vậy.
Ngu Ninh Sơ hận không thể vĩnh viễn ở trong Tây viện, chẳng cần phải ra ngoài làm chướng mắt người ta.
Tống Trì ngồi trong đình nhìn Ngu Ninh Sơ rũ mắt đi phía sau Thẩm Minh Lam.
Ngày hôm qua là ngày kết thúc trừng phạt của Thái phu nhân, Tống Tương có ghé qua Bích Ngô Đường, trở về kể rằng A Vu biểu muội gầy đi nhiều.
Quả thật là nàng đã gầy đi, nàng khoác chiếc áo choàng bằng lông hồ ly che kín khuôn mặt, nó nhỏ nhắn đến mức sắp bị lớp áo choàng che hết thảy.
Bước chân vào đình, Thẩm Minh Lam vô cùng quan tâm hỏi: “Trì biểu ca cũng ở đây sao, tay huynh thế nào rồi?”
Tống Trì vươn tay ra cười nói: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, nó đã sớm khỏi rồi.
”
Bởi vì vết thương này có liên quan đến nàng nên Ngu Ninh Sơ cũng ngước mắt nhìn lại.
Nước da của Tống Trì sáng như ngọc, năm ngón tay thon dài, bàn tay xinh đẹp nho nhã, lòng bàn tay mềm mại trơn nhẵn, không nhìn ra dấu vết từng bị thương.
Ngu Ninh Sơ cảm thấy khó hiểu tự hỏi thật sự có thể lành nhanh vậy sao?
Như biết được suy nghĩ của nàng, Tống Trì vươn tay trái ra.
Cô không thể không nhìn về phía khuôn mặt hắn.
Tống Trì cười cười với nàng và Thẩm Minh Lam rồi nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ, vậy mà làm liên lụy hai vị biểu muội bị cấm túc nhiều ngày như vậy.
Huynh thật sự rất xấu hổ.
”
Thẩm Minh Lam còn đang khiếp sợ trước tốc độ khôi phục thương thế của hắn, vừa nghe Tống Trì nói khiến nàng quên mất việc nghiên cứu kỹ càng mà lại tiện thể lôi kéo Ngu Ninh Sơ ngồi xuống rồi cười nói: “Chỉ là cấm túc thôi mà, có gì to tát đâu.
Gần đây trời lạnh, muội cũng không muốn ra ngoài, chỉ tiếc đã bỏ lỡ tiệc rượu chúc mừng biểu ca tấn phong Quận Vương.”
Ánh mắt Tống Trì ôn nhuận: “Không vội.
Chờ sang năm, chúng ta chuyển đến Quận Vương Phủ sẽ đặc biệt tổ chức tiệc chiêu đãi các vị biểu muội”
Thẩm Minh Lam vui vẻ nói: “Lời này muội đã nhớ kỹ, Trì biểu ca không được quên đâu đấy.
”
Tống Tương: “Yên tâm đi, tỷ sẽ nhớ thay huynh ấy. ”
Hai người ngồi nói chuyện chỉ có Ngu Ninh Sơ im lặng một bên.
Tống Trì nhìn ra ngoài đình, thấy có con chim sẻ bay tới đậu xuống ngọn cây mai, móng vuốt nho nhỏ bám trên mấy đụn tuyết nhỏ.
Trên bàn đá bày biện mấy món tráng miệng mà Tống Tương thích ăn, trong đó có một đ ĩa mơ chua.
Tống Trì bóc một quả mơ, loại quả mơ ngâm bên ngoài chỉ có một lớp thịt mỏng còn bên trong hạt khá lớn.
Tống Trì đứng dậy trong sự tò mò của ba cô nương, hắn ném hạt mơ về phía con chim sẻ mập mạp kia.
Quả mơ nhỏ nhưng được ném với tốc độ cao rất nhanh đã ném trúng cái đầu nhỏ bé của chim sẻ.
Chim sẻ đáng thương rơi từ cành cây xuống vũng tuyết đọng dưới gốc cây, sinh tử chưa rõ.
“Nó ngất rồi, ba muội ai nhặt được thì là của người đó.” Tống Trì xoay người nói với ba cô nương.
Tống Tương, Thẩm Minh Lam đều là những người ham chơi hiếu động nghe vậy liền tranh nhau chạy ra khỏi lương đình đi nhặt chim sẻ.
Tống Trì một lần nữa ngồi trở lại bàn đá.
Ngu Ninh Sơ có thói quen muốn lảng tránh nhưng thoáng nhìn Tống Trì đang dùng tay phải bưng chén trà liền đ è xuống xúc động rời khỏi mà thấp giọng hỏi: “Tay huynh rốt cuộc thế nào rồi? ”
Tống Trì cười cười vươn tay trái cho nàng xem: “Vừa rồi không phải biểu muội thấy rõ rồi sao? ”
Thấy hắn lại giở giọng trêu chọc nên Ngu Ninh Sơ hơi tức giận nói: “Huynh rõ ràng là bị thương ở tay phải mà.
”
Tống Trì thu tay trái lại đổi sang tay phải.
Lòng bàn tay đẹp như ngọc nhưng giờ lại có thêm một vết thương thật dài, vết thương đã kết vảy nhưng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Ngu Ninh Sơ nhìn thấy mà sợ hết hồn.
Nàng cúi đầu nói: ” Ơn cứu mạng của biểu ca, muội không biết nên báo đáp như thế nào.
”
Tống Trì: “Quân tử làm việc không cần báo đáp, huống chi huynh với muội lại là biểu huynh biểu muội, muội cần gì phải tỏ ra xa cách như vậy chứ.
”
Ngu Ninh Sơ nắm chặt tay áo kiên trì nói: “Tóm lại là muội nợ huynh một lần…không, là hai lần.
Nếu sau này biểu ca có việc c ần sai bảo, miễn không trái với luân thường lễ giáo thì muội nhất quyết không chối từ.
”
Tống Trì buông chén trà xuống, cẩn thận đáng giá lời nói của nàng: “Không trái với luân thường lễ giáo? Vì sao ta cảm thấy lời này của biểu muội ám chỉ điều gì đó? Chẳng lẽ biểu muội cho rằng ta sẽ để cho muội làm một ít chuyện trái với lễ giáo? Ta cùng biểu muội quen biết thời gian còn ngắn, kính xin biểu muội nói rõ xem đến tột cùng ta đã làm cái gì khiến biểu muội nghĩ như vậy? ”
Sắc mặt Ngu Ninh Sơ ửng đỏ.
Hắn trêu ghẹo nàng có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn hay hắn tặng bức chân dung của nàng trong hà bao, hai cái có cái nào là phù hợp với lễ giáo chứ?
Ngu Ninh Sơ quay mặt ra, ngoài rừng mai ngoài đình, biểu tỷ, Tống Tương còn đang khom lưng tìm con chim sẻ bị Tống Trì đánh ngất xỉu kia nói:” Được, cứ cho là ta hiểu lầm huynh đi.”
Tống Trì cũng quét mắt ra ngoài đình xác định hai tiểu cô nương trong thời gian ngắn còn chưa trở về, hắn liền đem một đ ĩa thịt khô bò đẩy đến trước mặt Ngu Ninh Sơ rồi nói: “Dạo này biểu muội gầy đi rồi, muội nên ăn nhiều một chút.”
Những lời này nói trầm thấp, dường như có thêm một tia ái muội làm Ngu Ninh Sơ giật mình khó tin mà nhìn qua.
Tống Trì bất đắc dĩ nói: “Biểu muội vì ta mà bị phạt, ta quan tâm một chút chẳng lẽ là sai rồi sao?”
Ngu Ninh Sơ phản kích nói: “Nếu huynh thấy không sai, vậy sao trước mặt mọi người huynh lại không đối xử với ta như vậy? ”
Tống Trì ra vẻ chính trực nói: “Trước mặt mọi người ta cũng làm vậy được nhưng chỉ sợ biểu muội không thích mà thôi.
”
Ngu Ninh Sơ liền biết hắn cố ý, cắn răng nói: “Trước mặt người khác ta không thích, sau lưng người khác ta cũng không thích.
Sau này huynh không cần đối xử với ta như vậy.
”
Dứt lời, nàng hít một hơi sâu điều chỉnh lại cảm xúc rồi chạy nhanh ra tìm chim sẻ.
Nàng rời đi không lâu, Thẩm Minh Y mang theo nha hoàn từ chân núi tìm tới.
Tống Trì yên lặng đem đ ĩa thịt bò khô kia đặt về vị trí cũ.
Đợi Thẩm Minh Y thở hồng hộc leo lên đến đỉnh núi, Tống Trì đứng dậy chào hỏi các nàng rồi trực tiếp rời đi.
Thẩm Minh Y thất vọng nhìn bóng lưng hắn.
Sau khi trận tuyết này đã tan bớt thì có người lục tục đến cửa cầu kiến Nhị phu nhân Tống thị, bọn họ muốn thay Tống Trì cầu hôn.
Tống Trì vào kinh gần đã mười năm nhưng các quan viên đều không đoán được thái độ của Hoàng Thượng đối với vị chất tử này thế nào.
Hiện nay, Tống Trì có màn thể hiện xuất sắc ở buổi luận võ, trẻ tuổi anh tuấn lại được phong Quận Vương.
Tình hình nay đã rõ ràng nên một số người liền muốn gả nữ nhi cho hắn.
Tống thị gọi chất tử đến rồi cười nói: “Tử Uyên, năm nay cháu cũng đã mười tám tuổi rồi, nay lại được phong Quận Vương nữa, đến lúc lấy vợ được rồi đấy.
Thời điểm này định hôn sự, rồi năm sau khi dời về Phủ mới tổ chức hôn lễ nữa là vừa vặn, trong phủ cũng phải có một nữ chủ nhân để hỗ trợ xử lý gia sự.
Nào, cháu thành thật cho cô mẫu biết là cháu muốn cưới một thê tử thế nào.
”
Tống Trì: “Không dối gạt cô mẫu, hiện tại cháu chưa có ý định cưới vợ.
Hiện tại cháu vẫn còn trẻ, chỉ mong Hoàng Thượng sớm an bài cho cháu một công việc để cháu có cơ hội báo đáp sự ân sủng của Hoàng Thượng.
Nếu bây giờ cưới thê, cháu sợ sẽ bị phân tâm làm chậm trễ chính sự , thế thì lại không ổn.
”
Tống thị: “Cháu chỉ cưới một thê tử thì có thể phân tâm cái gì chứ? ”
Tống Trì nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cháu sợ thê tử không hợp A Tương, sợ A Tương chịu ủy khuất.
Cô mẫu, cháu cùng A Tương nương tựa ở Hầu phủ nhiều năm, mặc dù được cô phụ cô mẫu cùng trưởng bối hai phòng chiếu cố vô cùng chu đáo nhưng cuối cùng cũng không phải nhà của mình.
Đợi sang năm dời nhà, cháu muốn ở cùng A Tương thêm hai năm nữa, miễn cho sau này muội ấy lập gia đình lại không được chân chính hưởng thụ sự thoải mái ở trong chính ngôi nhà của mình.
”
Tống thị nghe cháu trai nói mà vành mắt đỏ cả lên, bà nhìn chằm chằm chất tử rồi nói: “Con nói thật với cô mẫu xem mẫu thân con mất như thế nào?”
Năm đó Nhị tẩu mất rồi Nhị ca lại xuất gia, sau đó thì chất tử mang theo chất nữ đến nhà bà nương nhờ.
Đến giờ phút này bà cũng không biết nguyên nhân.
Mười năm trôi qua, gần đây kinh thành lại nổi lên tin đồn về Tấn Vương Phủ, Tống thị cũng muốn biết chân tướng năm đó.
Tống Trì rũ mắt thản nhiên nói: “Cô mẫu nếu muốn biết sự thật có thể viết thư hỏi thẳng Tấn Vương là được.
”
Tống thị đã viết thư hỏi từ lâu nhưng trong thư hồi đáp của huynh trưởng chưa bao giờ giải đáp bất kỳ điều gì cho bà mà chỉ dặn bà chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt.
“Giỏi lắm.
Các ngươi ai cũng gạt ta.
Đợi đến sau này chết đi, ta sẽ trực tiếp đi hỏi mẫu thân con là được.” Tống thị oán hận nói ra những lời tức giận.
Tống Trì cười nói: “Cô mẫu là người thiện tâm, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi..
”
Tống thị nhìn khuôn mặt tuấn tú của chất tử rồi lại không biết phải nói thế nào.
“Con vẫn không nghĩ đến chuyện thành thân thật sao?”
“Con chưa nghĩ tới, con nhờ cô mẫu ra mặt từ chối giúp con.”
Việc không ngừng có người mai mối đến cầu hôn Tống Trì rất nhanh truyền đến Đại phòng, Tam phòng.
Trên bàn đánh bài, Thẩm Minh Y nhịn không được hỏi thăm tình hình từ chỗ Tống Tương.
Tống Tương vừa xem bài vừa nói: “Ca ca muội đối với thành thân không có chút hứng thú.
Muội đã từng nói qua là huynh ấy chỉ một lòng hướng Phật mà không ai chịu tin.
”
Thẩm Minh Y không tin hỏi: “Đây là chính miệng Trì biểu ca nói ra sao? Hay là huynh ấy chướng mắt các cô nương ấy, biết đâu mai mốt có người ưng ý rồi huynh ấy liền muốn cưới vợ thì sao.
”
Thẩm Minh Lam cố ý nói: “Nếu nói về danh môn khuê tú thì ai có thể so sánh với tỷ chứ? Nói không chừng là vì Trì biểu ca nhìn tỷ tỷ nhiều quá nên ánh mắt mới cao như vậy đấy.
”
Thẩm Minh Y vừa giận vừa xấu hổ.
Nàng cảm thấy vạn nhất Tống Trì cũng thích nàng thì sao?
Tuy dung mạo nàng không bằng Ngu Ninh Sơ nhưng luận thân phận thì nàng là viên minh châu của Hầu phủ, là chất nữ rất được sủng ái của Hoàng Hậu đương triều.
Phóng tầm mắt ra cả kinh thành thì ngoại trừ hai biểu tỷ của Phủ Quốc Cữu ra thì có ai tôn qúy hơn nàng chứ? Mà hai biểu tỷ của nàng, một người đã xuất giá còn một người đính hôn với đại ca nàng rồi, vậy thì còn ai có khả năng tạo quan hệ với với Tống Trì nữa.
Nàng đỏ mặt, trong mắt giấu đi sự đắc ý cùng kỳ vọng, rồi không yên lòng đánh một lá bài.
“Muội hồ rồi.” Ngu Ninh Sơ cười đẩy ngã bài.
Bốn cô nương cùng chơi bài, ba người nói chuyện phiếm chỉ có cô toàn tâm toàn ý đánh bài.
Dù sao chuyện Tống Trì có cưới vợ hay không cũng không liên quan gì đến nàng cả.
------oOo------