Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Con nít lớn nhanh, chờ qua thêm một năm nữa thì cô cũng không thể thân thiết với Hướng Minh một cách không e dè gì như thế được nữa. Cho nên làm chuyện xấu phải biết nắm bắt thời gian, cô vừa nghĩ tới cơ thể nhỏ nhắn trắng nõn nà của Tô Hướng Minh thì lòng vui như nở hoa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trong lòng có chuyện nên thời gian trôi qua rất chậm. Sáng sớm Tô Quỳnh Thy đưa Tô Hướng Minh đi học rồi mình nằm dài trên giường, bình thường chỉ cần cầm điện thoại lên thì rất nhanh sẽ tới giữa trưa. Nhưng bây giờ cô còn chẳng đọc được nội dung trong điện thoại.

Tô Quỳnh Thy dứt khoát ngồi thẳng người dậy, cô nhân lúc thời tiết ngày hôm nay cũng không tệ lắm thì chuẩn bị sửa sang hoa ở trong vườn một chút.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đã không yên lòng mà còn dám cầm một cái kéo lớn đi lại trong sân. Vào lúc Tô Quỳnh Thy suýt cắt trúng tay mình lần thứ ba thì người giúp việc đứng bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa mà dành kéo của cô rồi đẩy Tô Quỳnh Thy lên ghế xích đu ngồi. Còn chuẩn bị nước trà và bánh trái, xem như để cô yên lặng lại một chút.

Gió thổi nhẹ nhàng, mặt trời cũng không quá nóng, còn lại đều bị dù che mất. Sáng nay cô dạy sớm quá mà lại còn dày vò mình cả một đoàn thời gian dài nên khi Tô Quỳnh Thy còn đang suy nghĩ thì đã bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đợi khi cô mở hai mắt ra thì trên chân trời đã có ráng đỏ. Tính toán thời gian thì lúc này Tô Kiến Định cũng sắp xuất phát.

Quả nhiên, lúc này Tô Kiến Định đang dẫn theo Chu Thanh đi về phía biệt thự nhà họ Trần.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Những người mà nhà họ Trần mời đều là người có mặt mũi trong Hải Phòng này. Chắc hẳn ông ta cũng xem trọng đứa con trai này, nếu không thì cũng sẽ không làm một cái tiệc rượu nhận tổ quy tông long trọng như thế.

Màu trời vừa tối thì Tô Kiến Định cũng tới, anh ấy xuống xe. Đúng lúc này Hoắc Hải Phong cũng ở ngay phía trước, vừa mới đi được hai bước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Kiến Định thấy Hoắc Hải Phong trước mặt mình thì anh ấy cũng không nóng nảy mà cứ từ từ mà đi. Hai người một trước một sau đi vào, lần lượt ngồi xuống ghế salon. Lúc hai người bước vào thì chính là tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây, thấy hai người ngồi cùng một chỗ thì những người trước đó còn muốn tiến lên chào hỏi lại có chút sợ sệt.

"Sao rồi? Có tra ra được gì không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hoắc Hải Phong vắt chéo hai chân rồi quay đầu quan sát toàn bộ sảnh lớn của biệt thự. Anh không thấy có chỗ nào kỳ lạ nhưng cho dù không có lý do thì biệt thự nhà họ Trần lại khiến cho anh cảm thấy hoảng hốt.

"Tạm thời còn chưa có gì khác thường, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn." Hôm qua sau khi Chu Thanh điều tra mấy lần thì vẫn không tra ra được cái gì khác biệt. Nhưng như thế lại khiến cho Tô Kiến Định càng thêm lo lắng. Không biểu hiện ra ngoài một chút sơ hở nào thì một là đã sắp xếp xong hết, hai chính là có âm mưu khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đúng là khá kỳ lạ, tôi đã để Lâm Tiến Quân điều tra một lần, cũng không có chút khác thường gì." Hai người đều là người cẩn thận. Loại âm mưu mà chỉ cần chủ nhân không ra tay thì không thể nào tìm ra một chút sơ hở này không thể không phòng bị, nhưng cũng rất phòng.

"Có vấn đề rồi nói sau, tôi đi xem một chút đã." Hoắc Hải Phong gật đầu với Tô Kiến Định một cái rồi quay người đi về một phía khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mặc dù Tô Kiến Định vẫn ngồi im chỗ cũ nhưng ánh mắt của anh cứ vô tình hay cố ý rơi vào người Trần Tuấn Tú. Anh ấy rất muốn xem xem nhà họ Trần chơi trò xiếc gì, vậy mà có thể để cho anh ấy và Hoắc Hải Phong không nhìn ra chút sơ hở nào.

"Hôm nay là ngày con trai của tôi về nhận tổ quy tông. Trần Tuấn Tú tôi cảm ơn mọi người đã tới đây, khi con trai tôi ra đời thì đã bị ôm sai, khi tìm ra nó thì tôi vẫn rất áy náy, cũng may là bây giờ đã có cơ hội để đền đù. Bây giờ mượn cơ hội này tôi sẽ giao luôn nhà họ Trần cho nó xử lý. Về sau tôi cũng xem như là được rảnh rỗi, các vị có thời gian thì cứ tới chơi." Trần Tuấn Tú vừa cười vừa nói xong thì vỗ vai Trần Hiền, ông ta vội vàng xuống lầu sau đó biến mất ở một chỗ rẽ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Kiến Định cảm thấy là lạ, anh ấy đang muốn theo sau nhìn một chút thì đột nhiên Lê Quốc Nam đi ra từ bên cạnh: "Anh Định, hóa ra anh cũng tới, sao không tới tìm em? Lúc nãy em thấy mọi người đều đứng dậy nên mới tới tìm anh đó. Quỳnh Thy vẫn ổn chứ?"

"Trong nhà mọi chuyện đều tốt, bây giờ anh có việc phải đi qua một chút, em tránh ra." Tô Kiến Định đẩy Lê Quốc Nam ra rồi nhíu mày mà đi qua. Cũng không thấy bóng dáng Trần Tuấn Tú đâu nữa rồi, anh ấy chưa từ bỏ ý định mà tìm xung quanh một vòng cũng không có phát hiện. Tô Kiến Định thầm nghĩ không vội rồi quay người đi về, anh ấy ngồi trên ghế salon rồi đặt ảnh mắt lên người Trần Hiền.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Định, hôm nay em đi về chung với anh nhé, em có chuyện muốn nói với Quỳnh Thy." Lê Quốc Nam thấy Tô Kiến Định đi một vòng rồi quay về thì lại bày ra gương mặt tươi cười.

"Được thôi, nhìn chằm chằm vào Trần Hiền giúp anh." Tô Kiến Định gật nhẹ đầu rồi cầm chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, tâm trạng của anh ấy có chút bực bội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh nghi ngờ Trần Hiền có vấn đề à? Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp cậu ta mà." Bây giờ Trần Hiền đã đi xuống, đứng giữa đám người giao lưu rất thuận lợi, nhìn vô cùng hiền lành, không giống như hạng người nguy hiểm.

"Bảo em nhìn thì em cứ nhìn." Tô Kiến Định vắt chéo chân rồi nhìn thoáng về cái nơi Trần Tuấn Tú đã biến mất. Anh ấy đợi một thời gian rất dài, dài đến nỗi Hoắc Hải Phong đã đi về phía bên này nhưng anh ấy vẫn chưa thấy Trần Tuấn Tú về. Xem ra là đã đi tới nơi khác rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Kiến Định không quá quen thuộc đường đi nước bước trong biệt thự nhà họ Trần. Chỉ có lúc nhỏ tới mấy lần, huống chi nó đã thay đổi rất nhiều.

Ngay lúc Tô Kiến Định định nhìn về

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK