**********
Hai mắt cô bị bit kin, bây giờ lại chẳng thể đứng dậy được, rốt cuộc đám người này muốn làm gì?
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ngoan ngoăn một chút đi!" Người phụ trách trông coi hung hăng quát.
Cửa nhà giam đóng "råm" một cái. Tô Quỳnh Thy không đứng dậy được nên nằm luôn trên mặt đất. Cô không biết đám người này nghĩ cái gì, hay là muốn tra tấn cô? Rõ ràng đã bị nhốt rồi, nhưng sợi dây trói vẫn không được cởi ra, thậm chí mành vài đen bịt trên mắt cũng vẫn buộc nguyên xi. Đã bị bắt cóc sang nước ngoài để giam giữ rồi, chẳng lẽ cô còn chạy được hay sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Quỳnh Thy đang nghĩ xem bây giờ mình phài làm gì, đột nhiên cửa lại vang lên tiếng kẽo kẹt, một giọng nói hùng hùng hồ hồ truyễn từ xa tới, Ngay sau đó, tiếng ẩu đả vang lên, một giọng nam trầm trấm hơi quen tai vang lên. Cô đang định nghiêng người qua nghe kĩ hơn một chút, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng "rắm" Một bóng người to lớn ngã xuống bên canh Tô Quỳnh Thy, làm bụi bặm tung lên.Một lúc lâu sau, cả hai người chẳng ai nói với ai câu nào. Tô Quỳnh Thy không nhin duoc dang hắng mấy tiếng. Đối phương im lặng một lúc, sau đó cất giọng thăm dò: "Cô... Cô là ai? Cũng bị Trần Tuấn Tủ bắt tới à?"
Giọng nói khàn khàn, trầm trầm rất quan thuộc. Tô Quỳnh Thy đại khái đoán được là ai, cố gắng dùng mắt cá chân và mông xê dịch về phía đối phương. Mặc dù hai người cách nhau rất gần, nhưng cô phải dùng hết sức mới dịch chuyển được tới chỗ người kia.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Anh Nam!" Tô Quỳnh Thy thở hổn hển, xoay lưng xê dịch về phía anh ta, ngồi dựa vào lưng Lê Quốc Nam: "Mau cời trói cho em!"
"Em... em là Quỳnh Thy?" Giọng nói của Tô Quỳnh Thy là thứ mà cả đời này anh ta cũng không thể nào nghe lầm được, Lê Quốc Nam kinh hãi hồ lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sao em lại bị bắt tới đây? Tại sao Hoắc Hải Phong không bảo vệ chu đáo cho em?" Rõ ràng đã để phòng rồi, sao Quỳnh Thy vẫn bị bắt tới. Bản thân anh ta vẫn quá bất cần, ai mà biết được loại người như Trần Tuấn Tủ sẽ làm gì với Sunrise..
Tô Quỳnh Thy: "Quản gia nói có người có tin tức của anh và anh trai em, nhưng yêu cầu em phải đích thân cẩm tiền tới giao dịch. Em hẹn với người kia ở cửakhu biệt thự, vốn tưởng rằng không sao, nhưng vẫn bị. Em nghi ngờ quản gia đã bị bọn họ mua chuộc rói. Mau cời trói cho em đi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Bị lửa? Em... Quỳnh Thy à, em đúng là quá bất cần, bây giờ rơi vào nơi này rồi! Tất cả hy vọng chì đành đặt hết vào Hoắc Hài Phong thôi!" Lê Quốc Nam vừa bị người ta lôi ra ngoài trói lại, cứ tưởng rằng họ định làm gì, không ngờ là giam anh ta và Tô Quỳnh Thy lại với nhau. Không biết hai cha con Trần Tuấn Tú và Trần Hiển này định làm gì. Chẳng phải vào thời điểm này nhốt Quỳnh Thy và Tô Kiến Định lại với nhau sẽ tốt hơn sao?
Cô càm thấy cực kỳ hối hận: “Em cũng chẳng ngờ chuyện này thành ra thế này. Quàn gia là người nhìn hai anh em em lớn lên. Em không ngờ ông ta lại bị Trần Hiến mua chuộc!" Sợi dây trên tay đã được cởi ra, Tô Quỳnh Thy kéo miếng vài đen đang che mắt ra, dùng tay chẳn ánh sáng rồi mới từ từ mờ mắt ra. Cô xoay người cời trói cho Lê Quốc Nam.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Được rồi, nếu đã thành ra thể này cũng chẳng thể làm thế nào được. Chắc hẳn anh Định đang bị nhốt ở kho hàng bên cạnh. Lúc trước, anh và anh ấy bị giam chung với nhau. Vừa rồi anh bị đám người này lôi ra ngoài nhốt tới đây. Chẳng hằn tử đây tới đó không xa!" Lần này coi như họ đã thua trong tay Trần Tuấn Tú. LêQuốc Nam bực tức cởi dây thừng trên chân ra.
"Anh đợi một chút đi. Chắc Hải Phong sẽ mau chóng tìm được chúng ta thôi. Lúc trước, chắc hẳn Trần Tuấn Tủ đã phải bố trí rất lâu mới có thể che giấu được manh mối khi đưa anh và anh trai em đi. Trắn Hiển lỗ mãng tới bắt cóc em như vậy, Hải Phong sẽ nhanh chóng tìm tới đây thôi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc cô bị người bắt cóc ở cửa biệt thự, phía sau văn có ba bảo về đi theo và bào vệ ở cửa khu biệt thự nữa. Cho dù Trấn Hiền chuẩn bị chu đáo tới đâu, cũng không thể xóa hết dấu vết được. Nếu có manh mối thì ba bọn họ sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi đây thôi.
"Còn một chuyện em vẫn không rõ, quản gia đã theo nhà em nhiều năm như vậy rồi. Vì sao ông ta lại bị Trấn Hiển mua chuộc. Bố con nhà họ Trần đã làm thế nào để biết nhất cử nhất động của chúng ta? Bọn họ không nghĩ tới ngộ ngỡ Hải Phong đột nhiên trở về, họ bị bắt tại trận khi làm việc này sao?" Điểm nghi vẫn đã xuất hiện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sao ông ta lại chắc chắn anh Nam sẽ tới biệt thự nhà họ Trần? Và làm thế nào để chắc chắn chuyện mình làm không bị người khác bắt gặp. Trần Tuấn Tủ làm rất nhiều việc, nếu chỉ sơ xuất một chút thôi, nhất định sẽ bị người ta bắt tại trận. Ông ta làm sao để làmđược những điều này?"
"Nhất định bên cạnh chúng ta có nội ứng của Trần Tuan Tu theo dői. Chi có điều những người này che giấu quá kĩ nên chúng ta không phát hiện mà thôi. VÍ dụ như quản gia, nếu không phải tự minh trài nghiệm, có lẽ mãi mãi em cũng không tin quản gia sẽ phan bội nhà họ Tô, phải không?" Lê Quốc Nam thở dài, kéo Tô Quỳnh Thy lên giữa giường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có rất nhiều chuyện mà đến giờ vẫn chưa hiểu được. Rốt cuộc, Trần Tuấn Tủ muốn làm gì? Bây giờ vẫn chưa thể kết luận được. Hai người cau mày thảo luận, nhưng vẫn không thể xác định được nguyên nhân. Trong một ngôi nhà cách đó không xa, Trần Hiển dẫn theo một đám bảo vệ vào trong đó.
Tầng cao nhất của ngôi nhà này được sửa thành một phòng rộng, ở giữa có đặt một quan tài bằng băng, người nằm bên trong chính là Vũ Tuyết Phương, người đã nhảy xuống biển tự từ lúc trước. Trần Tuấn Túủ đang ngôi ở bên cạnh, nhìn người bên trong quan tài bằng với anh mắt si mê.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bố, người đã mang về rối. Theo dự tính thì trước trưa mai Hoắc Hài Phong sẽ tim được nơi này."
Khi Trần Hiển bắt Tô Quỳnh Thy vế đã để lại manh mối rõ như vậy, nếu trưa mai mà Hoắc Hải Phong cònchưa tìm thấy nơi này, thể thi cấn phải xem xét lại độ nguy hiểm của anh một lần nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Được, nếu đã như vậy thì hãy chuẩn bị đi. Trước tám giờ sáng mai, con hãy chuyển người đi. À, thông báo với người canh giữ bên ngoài hãy cần thận một chút. Thời gian Tô Kiến Định im lặng hơi dài rồi đó."
Sau khi quan sát nhiều năm, tính cách của anh ấy như thể nào ông ta nắm rất rõ. Tô Kiến Định im lặng lâu như vây là vì bọn họ không có ý làm anh ấy bị thương mà thôi. Bây giờ, đột nhiên Lê Quốc Nam bị dẫn đi, Tô Kiến Định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Vâng thưa bố!" Sắp phải hoàn thành kế hoạch rồi, nhưng Trần Hiến lại cằng vui chút nào. Anh ta vốn cho rằng sẽ vui mừng vì trà thù được. Nhưng khi kế hoạch sắp hoàn thành, trong lòng anh ta lại càng trống rỗng.
"Suy nghĩ cái gì nữa? Mau đi làm đi!" Trần Hiền đang suy nghĩ thì tiếng quát của Trần Tuấn Tú cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Con đường phía trước vốn mờ mịt, giờ đây đột nhiên mở rộng hơn rất nhiều. Trần Hiến nhìn chằm chằm vào mặt Trần Tuấn Tủ một lúc, trên mặt anh ta dần dần xuất hiện vẻ vui mừng.
Trần Hiển mau chóng củi đầu, đáp: "Nếu đám người kia không còn nữa, thế giới này sẽ trở nên rấtchán. Dù sao minh cũng phải tự tìm chút chuyện thú vị để làm. Như vậy sống voi có ý vị!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh ta xoay người đi về phía cửa, lúc kéo cửa lên, Trần Hiển khẽ cười nhìn Trần Tuấn Tủ một lúc, sau đó mới đóng cửa lại.
"Tuyết Phương à, tôi sắp bảo thủ được cho bà rói, Lúc trước, Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định ép bà nhày xuống biển, khiến tôi mất bà. Bà yên tâm đi, tôi sẽ cho bọn chủng nếm thử cảm giác mất người quan trọng. Bà hãy chờ tôi, sau khi bảo thủ cho bà xong, tôi sẽ tới cùng bà!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta giang hai tay ra ôm quan tài bằng băng lạnh lẽo. Trên mặt Trần Tuấn Tú lộ ra vẻ điên cuống, hai mắt nhìn mặt Vũ Tuyết Phương chằm chằm. Hai mắt ông ta trở nên đỏ bừng, từng giọt nước mắt nhỏ xuống quan tài băng. Trần Tuấn Tủ không thèm để ý tới bộ quần áo mình đã ướt đẫm. Hai tay ông ta bị lạnh nên đỏ bừng, nhưng vẫn ôm chặt quan tài bằng băng lanh lẽo kia.