Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********



"Em thật sự không sao, anh ơi anh mau đi thôi." Tô Quỳnh Thy biết Tô Kiến Định vô cùng lo lắng cho mình nên cô mỉm cười cười đẩy anh ấy ra, rồi đứng một bên vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cứng ngắc của mình sau đó khẽ nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ lời nói của Tô Quỳnh Thy, nhưng anh ấy không lại nói thêm gì nữa mà liếc nhìn cô đầy ẩn ý rồi xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy bóng lưng dần rời xa của Tô Kiến Định, nụ cười trên khuôn mặt của cô từ từ biến mất, mãi cho đến khi cánh cửa được đóng lại, cô mới suy sụp ngồi xuống một đầu của ghế số pha với hai mắt trống rỗng, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ mà trái tim từng đợt đau nhói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Không nghĩ tới chính mình chỉ mới trở về một khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi chuyện lại đã bị phát hiện, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể lại giấu diếm lâu hơn một chút.

Cô thẫn thờ dựa lên ghế, trong lòng rối bời không biết phải làm sao, chỉ muốn dẫn Hướng Minh rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là cơ hội tốt, Tô Quỳnh Thy cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy đôi chân của mình rồi bật khóc nức nở.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tô Kiến Định đi xuống lầu với vẻ mặt u ám, anh ấy suy nghĩ một chút rồi vẫn nói với quản gia: “Từ nay về sau, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không thể để cho bất kỳ ai bước chân vào biệt thự."Anh ấy nói xong mím môi rồi bước ra ngoài, bản thân cần phải nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện rồi sau đó dẫn Quỳnh Thy rời khỏi.

Hoắc Hải Phong quay trở lại Tập đoàn Sunrise, lúc này anh đang ngẩn người đứng trước cửa sổ, mới đầu khi Quỳnh Thy nói với mọi người rằng cô mất trí nhớ và đã kết hôn sinh con, anh đã nghĩ đến vô vàn khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ tới hết thảy mọi chuyện đều là giả.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nghĩ đến Quỳnh Thy và Hướng Minh, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Hải Phong bỗng hiện lên sự yêu chiều nồng đậm, anh nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng không khỏi trở nên vô cùng vui vẻ, anh còn có cơ hội mọi chuyện vẫn còn kịp.

"Chủ tịch Hoắc, Chủ tịch Tô đến rồi a."

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Tiến Quân bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, quả nhiên điều gì đến sẽ phải đến, muốn tránh cũng tránh không được.

Hoắc Hải Phong thở dài, xoay người đi tới số pha sau đó ngồi xuống: "Mời anh ấy vào đây rồi pha hai tách trà."

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Dạ vâng thưa Chủ tịch." Lâm Tiến Quân cúi gập người rồi đáp lại một tiếng với vẻ mặt bình thản, sau đó quay người bước ra ngoài.

Khi Tô Kiến Định bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt của Hoắc Hải Phong cũng ngày càng trở nên nặng nề hơn, rồi đưa tay ra hiệu mời anh ấy ngồi xuống.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Chủ tịch Hoắc có muốn giải thích một chút về chuyện ngày hôm nay hay không." Vốn Tô Kiến Định không hề muốn để ý tới Hoắc Hải Phong tí nào nên vừa gặp đã trực tiếp nói thẳng.

"Quả thật chuyện ngày hôm nay là do tôi không đúng, nhưng Chủ tịch Tô, nếu như Hướng Minh đã là con của tôi vậy thì cũng nên để cho thằng bé quay lại nhận lại họ hàng tổ tiên chứ nhỉ, dù gì Hướng Minh cũng mang họ Hoắc.” Anh đứng dậy rồi đi tới bên cạnh Tô Kiến Định với nụ cười trên gương mặt và giọng điệu đầy khách sáo.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nó tên là Tô Hướng Minh và là con cháu nhà họ Tô chúng tôi, có liên quan gì đến Hoắc Hải Phong cậu chứ?" Tô Kiến Định quay đầu lại nhìn về phía anh với ánh mắt sắc bén, vẻ mặt trở nên u ám, hai tay đưa ra sau lưng và khí thế bức người khiến người ta phải sợ hãi.

“Rốt cuộc Hướng Minh có phải là con trai của tôi hay không thì chắc hẳn anh là người rõ ràng nhất, chuyện năm đó quả thật là sai lầm của tôi, nhưng mà chẳng lẽ anh không suy xét một chút về tương lai của Quỳnh Thy và Hướng Minh hay sao?" Anh đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Kiến Định, khí thế trên người cũng không hề thua kém anh ấy.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tô Kiến Định khẽ cúi đầu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng một người cậu như anh ấy lại không có cách nào thay thế được vị trí người bố của cậu bé, tuy đứa trẻ không nói ra nhưng Hướng Minh thật ra vẫn luôn mong muốn có bố.

“Tô Kiến Định, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho Quỳnh Thy mãi chìm đắm, không thoát khỏi bóng ma quá khứ hay sao?" Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, hai mắt của Hoắc Hải Phong chợt sáng ngời, quả nhiên dù có nói nhiều đến đâu đi chăng nữa thì anh ấy chắc chắn sẽ tỉ mỉ cân nhắc về những chuyện có liên quan đến hạnh phúc của Quỳnh Thy và Hướng Minh.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Trong khoảng thời gian này tôi không muốn cậu lại xuất hiện bên cạnh Quỳnh Thy và Hướng Minh, tôi quả thật cũng mong muốn em gái mình có thể sống hạnh phúc, nhưng nếu như bản thân em ấy muốn có một cuộc sống như bây giờ, thì tôi nhất định sẽ không để người khác tới quấy rầy em ấy.” Tô Kiến Định ngước mắt nhìn Hoắc Hải Phong với ánh mắt sắc bén, anh ấy cũng thật sự mong muốn Hướng Minh có một người bố, nhưng dù thế nào mọi chuyện cũng đều phải suy xét đến Quỳnh Thy trước.

"Nếu anh đã nói như vậy thì tôi chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng nhờ anh chuyển lời đến Quỳnh Thy giúp tôi.” Hoắc Hải Phong biết rằng mình sẽ không thể vượt qua cửa ải của Tô Kiến Định ngay được, vì vậy dứt khoát đồng ý với điều kiện mà anh ấy đưa ra một cách gọn lẹ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nói đi.” Dù gì Hoắc Hải Phong cũng là người lớn lên cùng mình, cho nên cũng hiểu biết đôi chút về cách làm người và tính cách của anh, tuy anh đã làm ra rất nhiều chuyện khó mà tha thứ nhưng khi đó do tình thế ép buộc, anh ấy cũng không thể nói gì được, nếu như nhất định phải nói thì Hoắc Hải Phong đúng là một ứng cử viên sáng giá.

"Giúp tôi chuyển lời tới Quỳnh Thy, nếu như chúng tôi đã có Hướng Minh thì mong rằng cô ấy có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, lần này tôi chắc chắn sẽ không phuj cô ấy nữa." Năm năm trước Quỳnh Thy bị bắt nhảy xuống biển, đó là giây phút anh tuyệt vọng nhất trong cuộc đời. Anh không muốn chịu đựng thêm nỗi đau đớn như vậy một lần nào nữa, vì vậy lần này dù có dùng cách gì gì đi chăng nữa, anh nhất định sẽ giữ cô lại bên mình bằng mọi giá.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Tôi sẽ chuyển lời giúp cậu, nhưng kết quả ra sao còn tùy thuộc vào quyết định của em ấy." Tô Kiến Định gật đầu đồng ý với anh.

"Nếu đã đến rồi thì nhân tiện xử lý nốt chuyện của nhà họ Trần thôi. Với thể lực của Trần Tuấn Tú hiện tại dám ngang nhiên khiêu chiến với chúng ta, tôi e rằng có người đứng sau hỗ trợ cho ông ta." Sắc mặt của Hoắc Hải Phong trở nên nặng nề, trông vô cùng nghiêm túc.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tô Kiến Định liếc nhìn Hoắc Hải Phong, trên gương mặt chợt thoáng hiện vẻ hung ác, sau đó đi tới ngồi


Anh nợ em một câu yêu thương!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK