Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Trần Hiền hừ lạnh một tiếng, đẩy một vài thứ đồ trên ghế sô pha xuống dưới đất, ngồi lên ghế sô pha, cụp mặt không nói chuyện.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Hôm nay tới làm gì? Tôi còn chưa liên hệ với Dương Thừa Húc, sao, anh tìm thấy tung tích của anh ta rồi à?"

Trong tay Dương Thừa Húc có thứ đồ có thể bảo vệ tính mạng Dương Minh Hạo, cái này sao có thể không khiến tmc động lòng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Tôi cũng muốn qua mặt Dương Minh Hạo để tìm Dương Thừa Húc, nhưng cô cho rằng có khả năng sao? Chuyện không thiết thực, tôi khuyên cô tốt nhất là bới nghĩ đi, laptop cô bảo tôi đã tìm được rồi, thứ đồ tôi muốn cũng đã biết ở chỗ nào, cô nghĩ cách để Trần Tuấn Tú ra khỏi biệt thự nửa tiếng, sau khi thành công, điều kiện tùy cô ra."

Mấy ngày này Trần Tuấn Tú gần như sống trong phòng làm việc, Trần Hiền mai phục đã lâu lại không tìm ra một điểm sơ hở nào, nghĩ rất nhiều cách, nhưng cuối cùng chẳng có cách nào khả thi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm người hợp tác, tìm nửa ngày cũng không có ai thích hợp, cuối cùng mới nghĩ đến cô ta...

"Chuyện nguy hiểm như vậy bắt tôi đi làm, Trần Hiền anh đúng là được đấy!" Lão cáo gì Trần Tuấn Tú kia tàn nhẫn lại gian xảo, để cô dẫn ra, chỉ một là sẽ bị bắt lại, đến lúc đó chờ đợi cô là kết cục gì, không cần nghĩ có thể biết được.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Không có gì tuyệt đối cả, cô phải suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, Sunrise sắp sụp rồi, gần đây Tô Kiến Định cũng không hề lộ diện, Trần Tuấn Tú nghi ngờ Tô Kiến Định không có ở trong nước, cho nên bước đi cũng nhanh hơn, không tới nửa tháng, Sunrise có thể sẽ bị đóng cửa.

Những chuyện này gần như đều do anh ta dùng mưu kế và thực hiện, cho nên nắm tiến trình rất rõ ràng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Tôi cần thời gian suy nghĩ, ngày mai hãy gọi cho tôi đi, còn có lần sau tới cũng phải gọi điện báo trước." Làm cô chủ của nhà họ Trần hơn hai mươi năm, đột nhiên cô biết được bản thân không phải là con cháu nhà họ Trần, ngoài mặt tmc không để ý chút nào, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận lẫn đố kỵ, cảm giác này chỉ có mình cô ta biết được.

Cô ta cười, có vài phần tự giễu: "Trần Hiền, anh nói xem chúng ta có phải là đồng bệnh tương liên không, từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương, nếu không phải Trần Tuấn Tú tới, nói không chừng bây giờ cuộc sống của anh đã mỹ mãn hạnh phúc, vốn không phải người lừa tôi gạt, người sống tôi chết thế này..."

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trần Hiền cong môi nở nụ cười, không có nếu như gì cả, có hay không có nhà họ Trần với anh ta mà nói không có gì khác biệt cả.

"Anh trở về đi, phía Trần Tuấn Tú tôi sẽ nghĩ cách, ngày mai vào lúc này chờ tin tức của tôi!" tmc bỗng nhiên nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nhiều nhất là năm mươi phút, tôi cũng không kéo dài được lâu, nhớ kỹ nếu sau một giờ mà tôi không liên lạc lại thì nhất định phải cứu tôi."

Trên gương mặt sáng rỡ xẹt qua một tia lo lắng, nợ nần giữa cô ta và Trần Tuấn Tú cũng nên tính toán nốt, nếu không lâu qua cô ta cũng quên đi mất.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trí nhớ của cô không tốt, ngoại trừ những người khiến cô ta hận thấu xương, người có thể lợi dụng, những kẻ khác trong mắt cô ta đều là tôm tép, vốn không xứng để cho cô ta nhớ kỹ.

"Năm mươi phút là đủ rồi, tmc, có Dương Thừa Húc ở bên cạnh hộ tống cô một thời gian dài như vậy, kiên trì một giờ đối với cô hẳn là dễ như trời bàn tay đi."

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Những vấn đề này anh không cần quan tâm, nói dông dài thì đi tìm người khác đi, còn cần tôi làm gì!"

Một mình ngồi ở nhà mấy ngày, tmc đã thông suốt rất nhiều chuyện, nếu chuyện mình muốn mà không có được, vậy thì cô không níu kéo nữa, trực tiếp hủy đi, không ai chiếm được mới là tốt nhất...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trần Hiền gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Né tránh trong nhà một buổi chiều, Tô Quỳnh Thy chỉ cần nhớ lại là mặt sẽ ứng hồng, cảm giác thẹn thùng lại dâng lên, cho dù thế nào cũng không có cách nào giảm đi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ôm mặt chui vào trong chăn, trong đầu suy nghĩ lung tung, cả người nóng lên, đang định đi tắm rửa một chút thì chăn mền đột nhiên bị xốc lên, một luồng khí lạnh xông tới, Tô Quỳnh Thy giật mình, đột nhiên ngồi dậy.

"Mẹ ơi, mẹ trốn trong chăn làm gì vậy? Hôm nay mẹ không đến chăm chú Phong sao?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tô Hướng Minh tìm khắp biệt thự nhà họ Tô mà không tìm được người, không ngờ mẹ lại trốn trong chăn, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Căn phòng đột nhiên an tĩnh, Tô Hướng Minh bỗng nhiên mở miệng nói: "Mẹ, có phải chú Phong bắt nạt mẹ không? Con nghe cụ nói, mẹ chuẩn bị gả cho chú Phong rồi ạ? Bạn An nói kết hôn là chuyện cả đời, chỉ có thể kết hôn với người mình thích, mẹ thật sự thích

Anh nợ em một câu yêu thương!





Anh nợ em một câu yêu thương!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK