Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Chương 276: Chỗ này cũng muốn

Trước đó khi ngất đi, cô đã nghĩ đời này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại anh nữa, không nghĩ tới vậy mà cô còn có thể tỉnh lại, chỉ điều này thôi đã khiến cô thấy thỏa mãn lắm rồi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Hoắc Hải Phong vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy dáng vẻ của ai đó đỏ bừng cả người chỉ vì anh, anh khẽ cười, sau đó còn nghe cô gái nhỏ mặt mày ửng hồng kia nhỏ giọng nói: "Chỗ, chỗ này của em cũng muốn.." Ngón tay tinh tế trắng nõn của Tô Quỳnh Thy run rẩy chỉ vào môi đỏ, thậm chí còn nhắm hai mắt lại.

Hai tay đang đặt trên giường của Hoắc Hải Phong nhất thời tê dại, cả người sững sờ ngay tại chỗ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Chờ thật lâu không thấy động tĩnh, mí mắt Tô Quỳnh Thy khẽ run rẩy một lát mới chậm rãi mở ra, trong mắt mang theo chút hơi nước, bởi vì vừa mới vô thức cắn môi dưới, nên hiện tại nơi đó đã trở nên đỏ mọng ướt át.

Trong lòng Hoắc Hải Phong hung hăng phun ra mấy chữ, rồi không chút khách khí ngậm lấy đôi môi mời gọi của cô gái nhỏ đưa tới. "Mẹ, sao mẹ với ba vẫn chưa ra vậy, có phải đang ở bên trong lén lút làm chuyện không thể cho ai biết hay không?"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Giọng nói non nớt của Tô Hướng Minh cùng với tiếng đập cửa “Phanh phanh phanh” đột nhiên truyền đến, khiến cả hai người trở tay không kịp.

Tô Quỳnh Thy vội vội vàng vàng nằm trở lại giường, mặt mũi bao phủ một lớp phấn hồng, kéo chăn che khuất cả đỉnh đầu, điệu bộ giống như con chim cút nhỏ chạy trốn này của cô đã hoàn toàn chọc cười Hoắc Hải Phong, nhưng đồng thời cũng khiến anh thở dài tiếc nuối.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Anh không thèm để ý tới đứa trẻ phiền phức ở ngoài cửa, kéo lấy chiếc chăn bông, cứu đầu cô gái nhỏ ra khỏi nó. “Đừng cố chịu đựng, em muốn ngủ một lát hay ăn chút gì trước? Có lẽ quản gia đã đến rồi.”

Hường Minh là một đứa bé rất có ánh mắt quan sát, huống chi bây giờ bên ngoài còn có Tô Kiến Định canh cửa, nếu không phải có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không mặc kệ cậu bé gõ cửa như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định là do quản gia đã mang đồ ăn đến.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Lúc này, dường như Tô Quỳnh Thy mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, không nhịn được lại trốn dưới chăn, lần này thực sự là không còn mặt mũi gặp người khác, bất luận Hoắc Hải Phong có kéo như thế nào, cô cũng nhất quyết không chịu ra.

Xong đời, Hải Phong chắc chắn sẽ cảm thấy mình là một người phụ nữ dễ dãi, có khi nào anh ấy nghĩ rằng ngay cả khi mình sinh bệnh và đói bụng cũng nghĩ đến chuyện kia hay không, lỡ như anh ấy cảm thấy mình là biến thái thì sao đây... Cô tự nhồi nhét đầy đầu mình toàn những thứ quái gở, suy nghĩ lung tung một trận, càng nghĩ càng bế tắc, Tô Quỳnh Thy bĩu môi, cảm thấy thật uất ức.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Hoắc Hải Phong liếm liếm cánh môi khô khốc, tâm trạng tốt khó nhận ra, thấy không kéo chăn ra được cũng không nóng nảy, chậm rãi điều khiển xe lăn đi mở cửa cho mọi người vào. Tô Kiến Định vừa định đi qua, anh giật giật khỏe môi nói: “Tôi tôn trọng quyết định của Thy Thy, anh chuẩn bị khi nào đi, cả gia đình chúng tôi sẽ đi cùng anh.” Chỉ có đứng ở trên sân khấu cao hơn mới có thể nghĩ đến chuyện bảo thù, anh tạm thời buông xuống, không có nghĩa là cả đời này anh đều sẽ không cầm lên lại. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Thù nên bảo thì phải báo, đồ vật nên thuộc về Thy Thy thì phải cầm về, một chút anh cũng sẽ không bỏ qua. “Hai tháng sau sẽ xuất phát, nếu cậu thật sự muốn đi cùng, ở chỗ ấy tôi còn có chuyện cần nhờ cậu giúp, qua một thời gian sẽ giao cho cậu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Vỗ vỗ bờ vai của anh, Tô Kiến Định khẽ nở nụ cười, vòng qua anh đi vào bên trong. “Mẹ, con rất nhớ mẹ, chủ quản gia nói mang cháo đến cho mẹ, mẹ có muốn ăn một chút không?” Thân thể nhỏ nhắn của Tô Hướng Minh quỳ gối trên ghế, một tay cầm chiếc phích giữ nhiệt cao gần nửa người cậu bé, vừa cổ gắng lấy đồ vật bên trong ra ngoài, vừa quay đầu dùng hai mắt to tròn nhìn về phía Tô Quỳnh Thy. Trong mắt đứa nhỏ tràn đầy ánh sáng, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Sau một lúc trấn tĩnh lại, sắc mặt Tô Quỳnh Thy đã khôi phục rất nhiều, hai tay cô nắm chặt chăn bông, từ bên trong chui ra, ánh mắt không khống chế được nhìn về phía Hoắc Hải Phong, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi lại ngoan ngoãn ngồi dựa vào thành giường, yên lặng chờ đồ ăn đưa tới.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Chờ mãi không thấy cô trả lời, Tô Hướng Minh hơi thất vọng, có điều cậu bé lấy lại tinh thần rất nhanh, cậu bưng tô cháo đến, rồi bày các món ăn kèm ra trên bàn, sau đó còn tự giác leo lên giường ngồi, nhường ghế lại cho Tô Kiến Định.

Nhận lấy cháo Hướng Minh đưa tới, Tô Quỳnh Thy híp mắt nhìn cậu cười, nói một tiếng cảm ơn, rồi từng muỗng từng muỗng ăn vào trong miệng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Cháo do mình múc được mẹ ăn rất vui vẻ, điều này đã khiến Tô Hương Minh dễ chịu hơn không ít, đây có lẽ là lần tách ra dài nhất của hai mẹ con kể từ khi cậu sinh ra đến giờ. Tô Hướng Minh ngắm nhìn mẹ thế nào cũng thấy không đủ, nên hai tay dứt khoát chống lên gò má rồi nằm sấp trên bàn. “Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy? Do quá nóng sao?” Cậu càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn, Hướng Minh nhăn mũi quan sát kỹ trong chốc lát mới phát hiện, thì ra gương mặt mẹ có chút ửng đỏ không bình thường.

Nghĩ đến lúc này mẹ còn bệnh, trong lòng cậu chợt hoảng hốt, lập tức kêu lên.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Vừa nghe Tô Hướng Minh hỏi như vậy, một ngụm cháo Tô Quỳnh Thy vừa ăn vào liền bị sặc ra, họ đến mặt đỏ bừng vẫn lắc đầu biểu thị mình không sao.

Hoắc Hải Phong vui vẻ xem kịch hay, nhưng cũng rất đau lòng, tiến lên phía trước hai bước, nhẹ nhàng giúp cô thuận khí, đợi cô tốt hơn một chút mới bưng nước ấm đưa tới bên miệng cô, từng chút từng chút đút cô uống hết, trong lòng mới hơi dịu lại được. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tô Kiến Định đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, trong mắt tràn đầy trêu chọc, trước đó anh còn lo lắng không biết Hoắc Hải Phong có thể chăm sóc tốt cho em gái yếu ớt mỏng mảnh của mình hay không, nhưng hiện tại xem ra giao cho anh là hoàn toàn không có vấn đề gì. Anh ta định tiến lên trêu chọc vài câu, thì cửa phòng chợt truyền đến tiếng động.

Tuy âm thanh không lớn nhưng lại làm cho bốn người trong phòng đều đồng thời ngừng lại động tác trên tay, bốn cặp mắt thẳng tắp nhìn sang.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Lê Quốc Nam vốn đã đứng tại cửa ra vào hồi lâu không dám tiến vào, vừa đẩy cửa liền bị bốn ánh mắt chăm chú nhìn tới, kém chút nữa đã trực tiếp đóng sập cửa lại bỏ trốn, nhưng cũng may trái tim anh ta đủ kiên cường, miễn cưỡng ổn định lại thân thể, sắc mặt đỏ rực đi vào bên trong. Vừa đi vừa lắp ba lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi thấy mọi người đều ở chỗ này, anh Định nói là, là cô Tô đã cứu tôi, nên tôi cũng có chút lo lắng, cho nên, tới thăm, mọi người không cần để ý đến tôi, tôi tới thăm một chút sẽ đi liền!”

Xe lăn dừng lại ở nơi cách Tô Quỳnh Thy khá xa, nhưng gần sát bên người Tô Kiến Định, Lê Quốc Nam nuốt một ngụm nước miếng, xoa xoa gò má nóng rực của mình, cúi thấp đầu, căn bản không dám nhìn chủ nhân của bốn ảnh mắt đối diện.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Trong lúc nhất thời, Tô Quỳnh Thy không kịp phản ứng, tay chỉ vào Lê Quốc Nam, người mà ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sắc mặt chợt đỏ bừng nhưng lại không thể thốt ra câu nào, ngón tay khẽ run lên, nhìn qua Hoắc Hải Phong rồi bỗng rơi nước mắt. “Do tác dụng phụ của thuốc nên dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, chỉ có một nửa khả năng có thể phục hồi.” Hoắc Hải Phong thở dài, kéo tay cô gái nhỏ về lại trong ngực mình, chuyện này anh không muốn giấu cô, sớm hay muộn cô cũng sẽ nhận ra mà thôi. “Quỳnh Thy em đừng buồn, mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì xấu, ký ức trước kia quá khổ sở, cậu ấy như bây giờ rất tốt, em đừng áy náy cũng đừng thương tâm. Những cảm xúc này lẽ ra phải là của anh mới đúng.” Tôi Kiến Định chuyển bước chân đi đến gần Lê Quốc Nam hơn một chút, một tay khoác lên xe lăn của anh ta, tay kia thì siết chặt thành nằm đấm

Tô Quỳnh Thy trầm mặc một lát mới đáp: "Mất trí nhớ cũng tốt, về sau sẽ càng tốt hơn!” Rõ ràng là lời nói với Lê Quốc Nam, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chăm chăm Tô Kiến Định. Mặc dù lúc nói chuyện trên mặt anh trai vẫn mang theo ý cười nhưng cô biết, xảy ra chuyện như vậy, kỳ thật người khổ sở nhất chính là anh trai của cô.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK