**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đều đã làm mẹ rồi, sao em vẫn còn yếu ớt giống như một cô gái tuổi còn đối mươi vậy..." Giọng nói của Tô Kiến Định vẫn như trước đầy lạnh lùng: "Nếu không dậy, vậy anh sẽ gọi Hướng Minh đến đây đay"
Ngay lập tức, Tô Quỳnh Thy chỉ cảm thấy nỗi bực bội trong lòng bị chặn ngay tại cổ họng, nuốt vào cũng không được mà phun ra cũng chẳng xong, thật muốn đẩy Tô Kiến Định ngã xuống đất mà chà đạp anh ấy mà. "Em dậy, như thể này không phải là dậy rồi hay sao, anh, sáng sớm anh không đi hành hạ Lê Quốc Nam đi, lại đến tìm em làm gi?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người không còn chút sức lực từ trên giường đi nhanh vào nhà vệ sinh, Tô Quỳnh Thy nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, dưới hai mắt hiện ra hai quầng thâm lớn, ngồi đối diện với Tô Kiến Định, híp mắt lười biếng năm dựa vào ghế mà phơi nắng.
Tô Kiến Định nhìn thấy cảnh này mà muốn cười, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, lúc này nếu cười lên, có thể sẽ khiến cô thật sự tức giận, tình tình của hai mẹ con giống nhau như đúc, nói nhiều chút là tức giận. "Anh muốn về nước, chuyện của bố mẹ không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được, năm năm rồi, đã đến lúc cần phải trở về rồi." "Một mình anh trở về là được rồi, em và Hướng Minh ở đây cũng rất tốt." Tô Quỳnh Thy mệt mỏi tựa ghế sofa, trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt lộ rõ thái độ uể oải. Tô Kiến Định đau lòng, nhưng có một số việc không phải cứ trốn tránh là sẽ qua đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng, trong lúc nhất thời cả hai người đều không nói chuyện.
Lúc này, Tô Hướng Minh đang túm lấy Lê Quốc Nam trốn ở phía sau cửa nghe lén.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi trở về phòng không lâu, cậu bé cảm thấy sự việc không thể nào đơn giản như vậy được, vậy nên đã túm lấy Lê Quốc Nam chạy đến trốn ở sau cửa nghe lén.
Trong phòng, Tô Kien Định thở dài, ngồi thẳng dậy, lo lắng nhin Tô Quỳnh Thy: "Tô Quỳnh Thy à, anh cũng không muốn ép em, anh chỉ hy vọng em có nhiều sự lựa chọn hơn một chút, đời người không phải chỉ có một con đường có thể đi, cho dù là không suy nghĩ vì chính bản thân mình vậy thì em cũng nên suy nghĩ vi Hướng Minh chứ, đứa bé cũng đã sinh ra rồi, em phải có trách nhiệm với nó."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Quỳnh Thy không có ý kiến gi, cũng không muốn nói chuyện.
Tô Kiến Định đè nén sự chua xót trong lòng xuống, tiếp tục nở nụ cười nói: "Chẳng lẽ em không muốn điều tra rõ ràng chuyện của bố mẹ hay sao? Tô Quỳnh Thy, sống một đời không nên tự giam chính mình trong một phòng giam nhỏ hẹp như vậy, em còn trẻ, còn rất nhiều quãng thời gian tươi đẹp chưa trải qua, chẳng lẽ em không muốn dẫn Hướng Minh đi qua những con đường em từng đi qua hay sao, để Hướng Minh cảm nhận những cảnh đẹp mà em từng cảm nhận hay sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Quỳnh Thy cúi đầu xuống, thật lâu. "Anh, em không muốn trở về! Chuyện của bố mẹ có anh lo là được rồi, em chẳng biết làm gì cả, trở về cùng anh chỉ gây thêm phiền phức mà thôi." Cô ôm đầu gầm nhẹ lên một tiếng, sắc mặt Tô Quỳnh Thy lại càng tái nhợt hơn. "Anh cứ nghĩ là em ích kỷ cũng được, em không muốn trở về Hải Phòng, bây giờ em sống ở đây cũng rất tốt, em có Hướng Minh là đủ rồi, em không cần những người khác, Hướng Minh ở đây cũng rất vui vẻ, em không muốn trở về tự tìm phiền phức đâu, anh... Nắm lấy góc áo của Tô Kiến Định, nước mắt bất ngờ rơi trên mặt cô, cô cố gắng giải thích với anh ấy. Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net
Tô Kiến Định sững sờ, nhìn Tô Quỳnh Thy củi thấp đầu mà nói bản thân cô không muốn trở về, anh ấy cũng không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn Tô Quỳnh Thy đau khổ như vậy, trong måt Tô Kiến Định tràn ngập lửa giận, anh ấy chi hy vọng em gái mình có thể sống một cuộc sống thật hạnh phúc, mặc dù hiện giờ Tô Quỳnh Thy trông có vẻ sống vô cùng hạnh phúc nhưng anh ấy có thể cảm nhận được thật ra cô sống không vui vẻ chút nào cả.
Âm thầm an ủi em gái đang khóc trong ngực mình, anh nhíu mày nói: "Tô Quỳnh Thy, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cũng đến lúc em nên đối diện với nó rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Áo sơ mi trắng trên người Tô Quỳnh Thy đã nhăn nhúm, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, trong đôi mắt ấy đang ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng cùng nỗi nhớ nhung mờ mịt, do dự một lúc lâu, cô mới rời khỏi ngực của Tô Kiến Định: “Dạ, chúng ta bắt buộc phải trở về sao anh?" "Bắt buộc phải trở về, chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng mối thù của bổ mẹ, anh sẽ không để bố mẹ vô duyên vô cớ bị người khác hãm hại như vậy đâu..."
Sắc mặt Diệp Phi vốn dĩ đã tái nhợt, nay lại càng thêm trắng bệnh, yếu ớt nói: "Em xin lỗi anh, là do em tùy hứng, là em bị che mắt, đã quên mất mối thù của bố mẹ, em thật có lỗi với bố mẹ..." "Em với anh trở về Hải Phòng, anh yên tâm đi, em sẽ dẫn theo Hướng Minh cùng nhau giúp anh." Tô Quỳnh Thy lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu cười nhìn về phía Tô Kiến Định: "Nhưng em không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Hoắc Hải Phong, anh nhớ viện cớ giúp em nhé!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Kiến Định xoa đầu Tô Quỳnh Thy, lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng: " Tất nhiên rồi, việc này anh đã giúp em viện cớ từ sớm rồi, những năm ấy Hoắc Hải Phong đã khiến em phải chịu nhiều đau khổ, anh sẽ giúp em đòi lại gấp đôi, sẽ không để cho anh ta sống tốt đâu." "Dạ, em biết anh là tốt nhất mà, vậy khi nào chúng ta xuất phát a, để em còn nói cho Hướng Minh biết nữa." Mặc dù trong lòng cô vẫn không muốn trở về Hải Phòng, nhưng khuôn mặt Tô Quỳnh Thy vẫn nở nụ cười, giả vờ như cô đang rất vui vẻ. "Em không cần lo lắng Hướng Minh bên kia đâu, anh đã nói với Hưởng Minh rồi, đại khái chắc khoảng trong mấy ngày này, về cơ bản thì anh đã chuyển gần hết sản nghiệp về Hải Phòng rồi." Tô Kiến Định nhăn mày nhìn vẻ mặt miễn cưỡng tươi cười của Tô Quỳnh Thy, vô cùng đau lòng: "Tô Quỳnh Thy, em tin anh không?" "Sao anh lại hỏi như vậy, tất nhiên là em tin anh rồi!" Cô hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhin vào mắt Tô Kiến Định, Tô Quỳnh Thy không chút do dự nói. "Anh sẽ không để em chịu nhiều uất ức đầu, Tô Quỳnh Thy, tất cả mọi người ở Hải Phòng đã từng ức hiếp em, từng người từng người một, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại gấp bội, những người đã từng bắt nạt em, không một ai có thể sống hạnh phúc trên đời này được nữa đâu. Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Viên ngọc của nhà họ Tô bọn họ, yêu thương, nuông chiều nhiều năm như vậy rồi, lại có thể bắt cô chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu chuyện này mà không giải quyết được, vậy thì anh ấy cũng không còn mặt mũi nào mà đi cúng bái bố mẹ nữa rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Quỳnh Thy hơi sửng sốt, nở một nụ cười thật tươi, dạ một tiếng thật to, vui vẻ mà đi ra phía cửa.
Hai người trốn sau cửa đang chăm chú lắng nghe mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần. Hướng Minh còn đang lắc lắc mông nhỏ, đang tính ghé sát tai vào thêm một chút nữa để có thể nghe được nhiều chuyện hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả không đợi cậu bé điều chỉnh lại tư thế, đột nhiên cánh cửa hơi động, hai người đang ghé vào trên cửa, dưới chân không còn điểm tựa, kết quả không còn chỗ chống đỡ nữa nên "Rầm" một tiếng cánh cửa được mở ra.
Trong nháy mắt khi mở cửa ra, cô đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp nhưng động tác của thân thể lại không nhanh bằng suy nghĩ của đại não, cô chưa kịp lùi hai bước về phía sau thì hai người ở phía sau cửa đã thẳng tắp ngã lên trên người cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Kiến Định đi theo cách đó không xa, bị dọa đến sợ hãi, nhanh chóng đi qua sofa, nguy hiểm đỡ lấy Tô Quỳnh Thy, hai tay nương theo đó mà đỡ cô lên trên ghế sofa, chính mình ngược lại lại bị hai người đẩy ngã nắm đè lên trên mặt đất. "Lê Quốc Nam, anh không dẫn Hướng Minh đi học những điều tốt, nghe lén người khác nói chuyện, anh đang làm gì đấy hả?" Cả người Tô Kiến Định quỳ trên mặt đất, nếu động tác của anh không nhanh thì hiện tại người đang bị đè phía dưới chính là Tô Quỳnh Thy rồi, càng nghĩ càng giận mà.
Tô Kiến Định xoay người, đẩy hai người trên người mình ra, ném Hướng Minh còn đang mơ hồ vào trong lòng Tô Quỳnh Thy, túm lấy áo Lê Quốc Nam kéo anh ta đứng dậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Quốc Nam chống lại ánh mắt của Tô Kiến Định, chột dạ mà hơi co rúm lại, không dám nhin thẳng, toàn bộ quá trình đều củi đầu nhận sai: "Thật xin lỗi, anh không nên làm việc nguy hiểm như vậy, còn dạy Hướng Minh làm những chuyện không tốt nữa."
Tô Kiến Định không chấp nhận lời xin lỗi này, từ nhỏ đến lớn, đều dùng cách nhận lỗi y hệt như vậy, cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận: "Anh cảm thấy cách xin lỗi này còn có tác dụng với em nữa hay không hả?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net