Máy bay đã ngừng hẳn, mà người ngủ say còn chưa có tỉnh lại, cái này làm cho Âu Dương Hạo có chút hoài nghi.
Tối hôm qua Vũ ca ca có phải không nghỉ ngơi hay không. Thế nhưng ngủ cả một chặn đường, đến bây giờ còn không thấy tỉnh!
Nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ kia, Âu Dương Hạo cũng luyến tiếc đánh thức.
Ngẫm lại vẫn là tự mình đem Vũ ca ca ôm đến biệt thự trên đảo, để cho Vũ ca ca ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, mới có sức lực cùng nhau du ngoạn!
Vì thế hắn liền nói nhỏ với người đàn ông mặc tây trang màu đen bên cạnh, để hắn đem hành lý về biệt thự, Âu Dương Hạo liền thật cẩn thận bế người còn ngủ lên đi về hướng biệt thự. Lần này, Âu Dương Hạo cũng không mang theo nhiều người đến đây, chỉ có một người vừa rồi cùng với người điều khiển máy bay. Hắn không muốn có quá nhiều người ở bên cạnh nhìn hắn cùng Vũ ca ca. Hắn muốn một hoàn cảnh an tĩnh, không có người không liên quan, chỉ có hắn cùng Vũ ca ca.
Ôm người trong lòng ngực, Âu Dương Hạo cảm thấy giờ phút này cảm giác thực thỏa mãn. Người mình yêu ở trong lòng ngực mình, an tĩnh ngủ, mà mình cũng có thể tùy ý đem tầm mắt dừng ở trên mặt người trong lòng ngực. Trong lòng phi thường thỏa mãn, cũng thực vui vẻ HunhHn786.
Kỳ thật hắn hy vọng Vũ ca ca tốt nhất là không cần tỉnh mau. Bởi vì chỉ cần Vũ ca ca tỉnh lại, nhất định sẽ cùng chính mình kéo ra khoảng cách.
Hắn không biết gần đây Vũ ca ca bị làm sao. Trước kia dù hắn ôm như thế nào đi nữa, ở trong lòng ngực làm nũng, Vũ ca ca cũng chỉ sẽ vỗ phía sau lưng, cười nói hắn sao còn giống đứa trẻ thích ăn vạ như vậy.
Khi nghe Vũ ca ca nói như vậy, hắn liền càng nỗ lực ở trong lòng đối phương cọ cọ, cũng sẽ sờ eo Vũ ca ca ăn chút đậu hủ non. Mà gần đây, Vũ ca ca lại không hề cho phép hắn ôm. Chỉ cần hắn muốn nhào vào trong lòng ngực, Vũ ca ca liền sẽ đem hắn từ trên người kéo ra, sau đó cảnh cáo hắn không được giống như vậy.
Vũ ca ca nói, cũng chỉ có trẻ con mới có thể làm động tác ấu trĩ đó. Nói hắn hiện tại đã lớn như vậy, hẳn là phải có bộ dáng người lớn, không thể cứ tùy tiện nhào vào trong lòng ngực người khác.
Nghe được Vũ ca ca nói như vậy, tâm hắn lập tức lạnh xuống, sau đó ủy khuất nhìn Vũ ca ca. Hy vọng Vũ ca ca có thể thu hồi lời nói. Nhưng lần này dù thập phần ủy khuất, thế nhưng không có tác dụng. Vũ ca ca đã quyết tâm không cho hắn gần thêm nửa phần. Bất đắc dĩ hắn chỉ có ủ rũ cụp đuôi ngồi ở bên cạnh, sau đó liên tiếp hướng Vũ ca ca nhìn bằng ánh mắt vô cùng u oán.
Vũ ca ca cũng không đáp lại hắn, chỉ lo nhìn TV xem chương trình giải trí 20 giờ nhàm chán.
Nhìn Vũ ca ca bộ dạng quyết tâm, biết chính mình về sau không thể lại quang minh chính đại ăn đậu hủ. Trong lòng Âu Dương Hạo vô cùng khó chịu, nhưng có cón biện pháp nào đâu?
Vì thế hắn buồn bực rất lâu, buổi tối ngủ nhớ đến bộ dạng Vũ ca ca cự tuyệt, hắn lại buồn bực ngủ không yên.
Mà hiện tại, hắn đang chính đại quang minh ôm Vũ ca ca, tâm tình bỗng nhiên cảm giác thực sung sướng, mấy ngày không vui trước đó đều tiêu tán hết.
Thật hy vọng Vũ ca ca ngủ thật lâu!
Nhìn người trong lòng ngực, Âu Dương Hạo trong lòng chờ đợi.
Đi không bao lâu, Âu Dương Hạo liền thấy được tòa biệt thự duy nhất trên đảo. Kia là chỗ cha hắn xây dựng để đến đây nghỉ ngơi. Khi còn nhỏ hắn cũng thường xuyên đi theo cha tới nơi này, đối với nơi này hết thảy hắn đều thực yêu thích. Tuy rằng đi du lịch cùng với người cha mặt than xác thật không chút hứng thú. Nhưng khi nhìn thấy cảnh quan trên đảo, hắn vẫn cảm thấy thực vừa lòng.
Tuy rằng theo lời những người bạn cùng trang lứa, nơi này có vẻ thập phần sống sóng, nhưng hắn vẫn tương đối thích hoàn cảnh an tĩnh này. Mọi thứ trên đảo hết thảy đều thỏa mãn sở thích của hắn, lại không có mấy người lung tung rối loạn tới quấy rầy, cho nên hắn mới có thể thích cái đảo này như vậy.
Mà lần hành trình này, cũng là kế hoạch đã lâu của hắn. Lúc trước bởi vì Vũ ca ca vẫn luôn bận tìm công việc, không chịu phân tâm đi làm chuyện khác, làm hắn cũng vô pháp đem ý tưởng này nói ra. Mà hôm nay rốt cuộc đã tóm được cơ hội, hắn đã đem Vũ ca ca kéo đến đây. Hắn liền muốn cùng Vũ ca ca an tĩnh ở chung hai ngày, cảm thụ mỗi phút mỗi giây bên cạnh Vũ ca ca.
Ôm Lăng Vũ, Âu Dương Hạo theo hướng dẫn của quản gia duy nhất ở trên đảo, đi lên lầu hai, đến căn phòng vừa mới quét dọn tốt. Sau đó hắn ra hiệu quản gia đem chăn nhấc lên, lại đem Lăng Vũ nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Hết thảy đều là thật cẩn thận, như là trong tay nâng một trân bảo dễ vỡ, vô cùng thương tiếc.
Quản gia đứng im không nhìn thẳng Âu Dương Hạo, sau đó thực thức thời rời khỏi phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại một không gian an tĩnh cho hai người.
Âu Dương Hạo nhẹ nhàng ngồi ở trên giường. Nhưng cho dù hắn động tác nhẹ, giường mềm mại vẫn bị lún xuống một khối, sau đó người ngủ trên giường cũng trượt về một phía.
Người nằm trên giường bởi vì động tác của hắn mà bất mãn bĩu môi, sau đó trở mình, nghiêng người hướng về bên kia, tiếp tục ngủ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Âu Dương Hạo sủng nịch cười. Hắn giơ tay kéo chăn bông đắp lên người nằm trên giường, lúc sau liền tiếp tục duy trì dáng ngồi, vẫn không nhúc nhích nhìn đối phương.