Mục lục
Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ quát lớn, người đàn ông cũng không để ý, mà tiếp tục trêu đùa.

"Ai lại đám chọc Mẫn đại tiểu thư? Thế nhưng làm Mẫn đại tiểu thư tức giận như vậy?"

"Hừ! Còn không phải anh!"

Người đàn ông nói lập tức khiến người phụ nữ tức giận, sau đó vừa lên án, vừa từ trong túi xách lấy ra một bật lửa cùng một điếu thuốc.

"Keng"

Một tiếng thanh thúy vang lên, sau đó người phụ nữ châm lửa điếu thuốc.

Nhả ra một làn khói, cô ta nhìn chằm chằm khói lượn lờ bay, trong mắt là không kiên nhẫn.

Nghe xong người phụ nữ nói, người đàn ông híp híp đôi mắt đào hoa, sau đó cười khẽ, nói.

"Tôi? A...... tôi không nhớ rõ tôi nơi nào có đắc tội Mẫn đại tiểu thư a! Mẫn đại tiểu thư nói rõ ràng, cũng không nên đem tội danh đổ lên người Lăng Nặc a!"

Lời nói của Lăng Nặc làm người phụ nữ hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía người có khuôn mặt xinh đẹp kỳ. Bất quá trong cảm nhận của cô ta người này kém xa người kia.

"Anh không phải nói bên cạnh Lăng Vũ không có người nào? Sao hôm nay thời điểm gặp mặt, bên cạnh Lăng Vũ vẫn có một người đàn ông chứ? Hơn nữa là một người cực kỳ xấu!"

Giọng nói từ chất vấn biến thành phẫn nộ.

Người đàn ông kia không chỉ có xấu, còn thực làm càn. Không chỉ làm lơ còn thực vô lễ cắt đứt điện thoại. Ngẫm lại liền phi thường tức giận.

"Mẫn tiểu thư, cô oan uổng tôi. Cô cần phải rõ ràng, tôi nói chính là bên cạnh hắn không có Minh Hiên, mà không phải nói không có người khác!"

"Anh!"

Lăng Nặc hảo tâm giải thích làm Mẫn Lan càng thêm tức giận, nhưng lại nói không ra một câu chỉ trích. Đúng là lúc trước Lăng Nặc nói đích xác như vừa rồi lặp lại. Chỉ là Mẫn Lan một lòng cho rằng Lăng Vũ đã không có Minh Hiên, liền nhất định là người độc thân, mà không có nghĩ tới không có Minh Hiên sẽ có người đàn ông khác xuất hiện.

"Tôi thật là càng ngày càng chán ghét loại người như các người! Không có việc gì làm đi yêu đồng tính! Đàn ông ôm nhau cảm giác ghê tởm!"

"Mẫn tiểu thư, lời này của cô, tôi không thích nghe. Đồng tính thì làm sao? Đồng tính không có quyền yêu sao? Được rồi, Mẫn tiểu thư, vì để không bẩn đôi mắt xinh đẹp của cô, mời cô rời đi cho! Quán bar của người đồng tính như tôi chiêu đãi không nổi cô!"

Mẫn Lan nói làm Lăng Nặc không thể duy trì vẻ mặt tươi cười khách khí ban đầu, mà là thay bằng biểu tình lạnh lùng. Hắn dùng ngữ khí không khách sáo hạ lệnh đuổi Mẫn Lan.

Hắn không thích Lăng Vũ nên hắn cung cấp tin tức cho người phụ nữ ngu xuẩn này. Nhưng hắn không thích nghe người phụ nữ này vũ nhục tính hướng của hắn.

"Anh! Cái đồ đồng tính đáng chết, còn không phải là dùng mông cho người đàn ông khác chơi sao? Có cái gì đáng khoe khoang! Không thích phụ nữ mà chạy đi nằm dưới thân đàn ông khác, còn có mặt mũi nói ra! Đừng cho là tôi thích tới nơi dơ bẩn này! Hừ!"

Mẫn Lan nói lời khó nghe với Lăng Nặc, trong mắt toàn là châm chọc cùng coi rẻ. Cô ta vứt bỏ điếu thuốc trong tay, sau đó cầm túi xách liền từ cửa sau rời đi. Bộ dáng cao ngạo như khổng tước, lại không biết người phía sau dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình.

Mẫn Lan nói thành công khơi mào Lăng Nặc tức giận. Đôi mắt hơi hơi híp, trong mắt toàn là lạnh lẽo.

"Đồ đàn bà ngu xuẩn! Chờ nhận hậu quả vì lời nói của mình đi!"

Lạnh lùng nói xong, Lăng Nặc liền lấy điện thoại ra ấn một dãy số. Điện thoại kết nối, Lăng Nặc liền nói vài câu với đầu bên kia liền cắt đứt.

Ngẩng đầu lại một lần nhìn về phía phương hướng Mẫn Lan rời đi, trên mặt Lăng Nặc lộ ra một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.

Vừa đến quán bar Lăng Vũ cùng Lam Phi liền khiến cho bên trong bị oanh động. Lam Phi cùng Lăng Vũ song song đi vào. Thấy những ánh mắt dừng ở trên người bọn họ, Lam Phi có vẻ tập mãi thành quen, mà Lăng Vũ thì bất đồng. Những ánh mắt dừng ở trên người mình không rõ ý vị làm Lăng Vũ rất không thoải mái.

Vì giảm bớt khẩn trương, Lăng Vũ liền đem tầm mắt đặt ở những vật phẩm trang trí. Khi nhìn thấy có chút quen thuộc, Lăng Vũ mới nhận ra đây là quán bar trước đó đã cùng Lam Phi tới, cũng chính là quán bar của Lăng Nặc. Hơn nữa vừa rồi tiến vào, Lăng Vũ liền phát hiện trong quán bar toàn bộ đều là nam, không có một vị khách nữ.

Không phải nói vũ hội sao? Như thế nào tất cả đều là nam?

Nghĩ đến tính hướng Lăng Nặc, hơn nữa lần trước tham gia có nghe nói qua tính chất đám người kia, lúc này Lăng Vũ mới hiểu được mình bị lừa.

Rõ ràng bọn họ là những cậu ấm giàu có nhàm chán tụ hội mà thôi, còn nói thành vũ hội. Cố ý làm cho mình tưởng tham gia loại vũ hội chính thức, sau đó làm mình lo lắng, sợ xấu mặt! Lam thiếu gia này thật là một khắc cũng sẽ không an phận. Bất quá cũng may không phải cái loại vũ hội chính thức, bằng không thật đúng là không biết nên đối mặt thế nào!

Nhìn thấy người bên cạnh không ngừng biến hóa thần sắc, biết đối phương đã minh bạch ý nghĩa vũ hội, Lam Phi trong lòng lập tức cười khoái trá. Bất quá hắn cũng sẽ không biểu hiện ở trên mặt, bằng không khẳng định sẽ bị xem thường.

"Nha! Đây không phải Lam thiếu gia sao? Thường luôn là khoan thai tới muộn, Lam thiếu gia hôm nay đến đúng giờ a!"

"Quá khen! Diệp thiếu gia không phải cũng là đến sớm sao?"

Nhìn hai người trước mắt lộ ra loại biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, lại hư tình giả ý chào hỏi, làm Lăng Vũ không tự giác run rẩy khóe miệng.

Hiện tại người trẻ tuổi thật đúng là không đáng yêu một chút nào. Còn trẻ như vậy liền hiểu được thứ ngụy trang này!

Diệp thiếu gia sau khi cùng Lam Phi chào hỏi xong, liền đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ. Hắn cười nói:

"Chẳng lẽ Lam thiếu gia không chuẩn bị giới thiệu một chút về vị "tân sủng" hôm nay mang đến sao?"

Vừa nghe đến chữ "tân sủng", các vị thiếu gia vốn còn đàn uống rượu nói chuyện phiếm lập tức bị hấp dẫn lại đây, sau đó đều rất có hứng thú nhìn Lăng Vũ bên cạnh Lam Phi. Mà Lăng Vũ nghe đến chữ "tân sủng" này lập tức không vui nhíu mày, trong lòng rất là khó chịu.

Còn chưa từng có người nói như vậy với mình. Hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy bị người ta nói thành "sủng vật " của người khác. Xem ra đích xác mình không thích hợp cùng mấy thiếu gia nhà có tiền lui tới. Một đám đều tâm tư không thuần khiết!

Khi nghe được người trước mắt gọi Lăng Vũ là "tân sủng", Lam Phi sắc mặt lập tức lạnh xuống. Nụ cười nhàn nhạt treo trên môi cũng chậm rãi thu trở về.

Nhìn Lam Phi như vậy, ai hiểu rõ về hắn đều biết hiện giờ hắn đã tức giận, hơn nữa là phi thường giận.

"Diệp Tu, đem miệng của mình lau sạch một chút, đừng ở chỗ này nói bậy nói bạ! Anh ấy không phải cái gì tân sủng như cậu nói. Đây là bạn nhảy của bổn thiếu gia hôm nay!"

Lam Phi không chút khách khí nói, cũng không làm Diệp Tu tức giận, mà là vẻ mặt hiểu biết nhìn Lam Phi. Hắn như cũ dùng ngữ khí cợt nhã nói:

"À! Không phải tân sủng a! Vậy dễ rồi! Nếu không phải tân sủng của cậu, có phải có thể cho bổn thiếu gia hay không. Bổn thiếu gia chính là đối với người này nhất kiến chung tình a! Thế nào? Lam thiếu gia tác thành được không, đem người này nhường cho tôi?"

Diệp Tu quang minh chính đại hướng Lam Phi muốn Lăng Vũ, trên mặt còn treo thần sắc đương nhiên. Hắn cũng không cảm thấy chính mình yêu cầu có cái gì không ổn. HunhHn786 Cái này làm cho Lam Phi tức giận càng tăng thêm.

Người này, như thế nào vừa xuất hiện liền cho hắn ngột ngạt. Lăng Vũ của hắn không phải sủng vật, là hắn một lòng muốn bảo hộ, lại không ngờ rằng người này thế nhưng muốn nhúng chàm! Hừ! Sao có thể đem Lăng Vũ nhường cho người này!

"Chẳng lẽ Diệp thiếu gia lỗ tai có vấn đề sao? Không nghe rõ bổn thiếu gia nói đây là bạn nhảy của bổn thiếu gia đêm nay sao?"

Lam Phi nói làm Diệp Tu cúi đầu cười khẽ một chút. Con ngươi chợt lóe qua đau xót cũng không ai phát hiện. Thu thu tâm thần, Diệp Tu ngẩng đầu lên vẫn như cũ mỉm cười nhìn về phía Lam Phi nói.

"Còn không phải là bạn nhảy sao? Nơi này có thật nhiều thiếu niên xinh đẹp cho Lam thiếu gia chọn lựa. Lam thiếu gia hẳn là không để bụng thiếu một vị bên cạnh đâu!"

Diệp Tu tiếp tục hùng hổ doạ người hỏi Lam Phi. Biểu tình trên mặt kia nhẹ nhàng bâng quơ như là hắn đang nói không phải chuyện rất quan trọng.

"A! Không phải quá tốt rồi, đã có thật nhiều lựa chọn, vậy Diệp thiếu gia cần gì phải đòi hỏi người bên cạnh tôi không bỏ chứ!"

Nói xong Lam Phi liền lôi kéo Lăng Vũ vẻ mặt không vui đi hướng đến vị trí trong một góc. Hắn biết Lăng Vũ giận, cho nên vẫn là đem Lăng Vũ rời xa Diệp Tu.

Nhưng mà sau đó Diệp Tu nói một câu mà chỉ có hắn và Lam Phi nghe thấy. Lam Phi lập tức dừng lại bước chân, trên mặt thần sắc cũng là thay đổi thất thường. Lăng Vũ vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Lam Phi.

"Làm sao vậy, Lam Phi?"

Lăng Vũ nghi vấn làm Lam Phi cứng đờ một chút. Thu thu thần sắc, sau đó Lam Phi liền cười nhìn về phía Lăng Vũ, nói.

"Không có việc gì! Hay là anh đến bên kia ngồi đợi, bổn thiếu gia đi toilet một chút, sau đó lại đi tìm anh!"

"Ừ! Vậy được rồi! Vậy cậu đi nhanh về nhanh!"

"Ừ! Được, nhớ rõ ngồi ở kia không đi loạn, chớ khiến bổn thiếu gia tìm không thấy!"

"Yên tâm đi! Tôi lại không phải trẻ con, thật là!"

Lam Phi dặn dò làm Lăng Vũ lập tức phản bác, sau đó thúc giục Lam Phi đi nhanh về nhanh.

Nhìn Lam Phi rời đi, Lăng Vũ liền đi đến vị trí Lam Phi chỉ, sau đó gọi người phục vụ muốn một ly đồ uống cùng một ít điểm tâm ngọt, liền ngồi ở kia chờ Lam Phi trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK