Chỉ là...
"Lăng Vũ, hôm nay tôi nấu cơm đi! Vũ đi nghỉ ngơi một chút, mấy tháng nay mỗi ngày đều là Vũ nấu cho tôi ăn, khiến tôi thật ngượng ngùng. Cho nên hôm nay để tôi cho Vũ nếm thử tay nghề của tôi đi! "
Mẫn Lan nhìn thấy Lăng Vũ đi ra ngoài, liền biết Lăng Vũ lại muốn bắt đầu đi làm cơm trưa, cái này làm cho cô thực cảm động cũng thực vui vẻ. Vui vẻ có thể ăn món người mình thích làm, vui vẻ có người tốt như vậy cùng mình vượt qua ba tháng. Nhưng đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi. Mà hiện tại cảm xúc cũng bởi vì đã khống chế mà ổn định không ít. Hơn nữa ba tháng tĩnh dưỡng khiến cô suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về quá khứ, hiện tại, cùng tương lai.
Nếu Lăng Vũ không có khả năng thuộc về mình, vậy sao không cho mình một cơ hội, đi ra ngoài mở lòng tìm một hạnh phúc thuộc về chính mình!
Trải qua mấy tháng tĩnh tâm, Mẫn Lan cũng rút ra một kết luận, một kết luận vì sao đến bây giờ mình còn độc thân.
Trước quen quá nhiều bạn trai, nhưng bởi vì chính mình tâm cao khí ngạo, không chịu đựng được đối phương có một chút tì vết mới đưa đến cuối cùng chia lìa. Mà hiện tại ngẫm lại, kỳ thật bạn trai trước kia đối với mình đều phi thường chiếu cố cùng quan tâm, cũng thực cưng chiều, cái gì cũng thỏa mãn mình. Chính là bởi vì mình điêu ngoa tùy hứng, dù người đàn ông tính tình tốt thời gian dài cũng sẽ mỏi mệt mà từ bỏ. Có lẽ mình nên thử đi tiếp nhận người tốt đối với mình, thử đi phát hiện điểm tốt ở người kia, đừng chỉ tìm chỗ không tốt của đối phương. Nói không chừng mình sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!
Nghĩ thông suốt, Mẫn Lan bắt đầu khắc chế sợ hãi trong lòng, chậm rãi thoát ra khỏi ám ảnh của sự kiện kia. Tuy rằng hiện tại thỉnh thoảng cảm xúc vẫn không ổn định, nhưng cảm giác mình vẫn có thể khống chế được, ít nhất so với hai tháng trước đã khá hơn nhiều. Cho nên Mẫn Lan quyết định rời đi, rời khỏi nơi phát sinh quá nhiều chuyện khiến cô thương tâm, đến một nơi khác một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Vốn dĩ qua một thời gian nữa sẽ nói cùng Lăng Vũ quyết định này. Muốn kéo dài thời gian hưởng thụ sự quan tâm cùng chiếu cố của Lăng Vũ, nhưng hôm nay nhìn thấy hai người đến cùng Lăng Vũ. Hai người đều yêu thích Lăng Vũ, làm Mẫn Lan cảm thấy mình chiếm dụng Lăng Vũ đã quá nhiều, khiến hai người này nhịn không được bắt đầu ghen tị.
Khi hai người kia đi vào trong phòng, Mẫn Lan sau khi chậm rãi khôi phục lại liền từ trong mắt bọn họ thấy được ghen ghét cùng chán ghét. Chính là bởi vì như vậy, cô mới nói ra câu "có người sẽ ghen!"
Sau đó Mẫn Lan lại khen Lăng Vũ để hóa giải một chút không khí. Khi đó cô liền biết chính mình nên từ bỏ, nên thả Lăng Vũ, để Lăng Vũ có cuộc sống của mình. Cũng cho hai người đồng thời yêu Lăng Vũ thêm chút thời gian ở cùng Lăng Vũ. Mà kết quả cuối cùng thế nào cô không quản được. Dù sao đây là chuyện của bọn họ. Cô chỉ cần làm là đứng một bên, không chen vào giữa bọn họ là được. HunhHn786 Đương nhiên, cô hi vọng nhất vẫn là Lăng Vũ có thể mau chóng tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình.
Đang định từ tủ lạnh lấy ra nguyên liệu, Lăng Vũ bị âm thanh phía sau truyền đến ngăn lại. Dừng động tác, sau đó Lăng Vũ xoay người nhìn về phía Mẫn Lan lo lắng nói:
"Lan làm thế nào! Nằm ở trên giường nghỉ ngơi là được, cơm tôi sẽ làm tốt bưng cho! Lại nói Lan vừa tốt lên, sao lại có thể để nấu cơm chứ! Ngoan, về phòng đi! Không cần tại đây, hiện tại thời tiết bắt đầu dần dần chuyển lạnh, mặc mỏng manh như vậy đứng ở nơi này sẽ cảm lạnh đó! "
Lăng Vũ vừa lo lắng nói, vừa đem Mẫn Lan đẩy ra khỏi phòng bếp, không cho tiến vào.
Biết người trước mắt lo lắng cho mình, Mẫn Lan lại một lần cảm động không thôi, đáy lòng cũng lướt qua một tia ngọt ngào. Chỉ là hôm nay cô cần phải vì người này đích thân làm một bữa cơm.
Mình phải làm chút gì cho Lăng Vũ, đừng để tiếc nuối khi mình rời đi mà không có lưu lại kỷ niệm gì trong lòng đối phương! Dù chỉ là một bữa cơm đơn giản cũng hy vọng đối phương có thể ghi nhớ mình vì hắn làm bữa cơm trưa!
"Không có việc gì! Tình trạng thân thể của mình tôi rõ ràng. Hơn nữa Vũ còn chưa có hưởng qua tay nghề của tôi! Vừa lúc hôm nay tôi thi triển thân thủ, cho Vũ nếm thử! Cho nên, Vũ cũng đừng ngăn cản nhiệt tình của tôi! Để cho tôi nấu cơm đi! Tôi thật sự rất muốn làm cho Vũ ăn đó!"
Mẫn Lan không ngừng yêu cầu. Cô cũng cảm giác chính mình tựa hồ hướng Lăng Vũ làm nũng, như vậy cảm giác thật sự tốt. Tuy rằng chỉ là lúc này thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Mẫn Lan kiên trì khiến Lăng Vũ đành phải bất đắc dĩ đáp ứng, sau đó rời khỏi phòng bếp, đem phòng bếp nhường cho Mẫn Lan.
Nhìn Lăng Vũ rời khỏi phòng bếp, Mẫn Lan liền hứng thú bừng bừng từ tủ lạnh lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó bắt đầu vì Lăng Vũ làm một bữa cơm phong phú lại khó quên.
Ngồi ở bên ngoài, Lăng Vũ thỉnh thoảng lo lắng hướng trong phòng bếp nhìn, sợ Mẫn Lan sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn. Chờ đến khi Mẫn Lan từ phòng bếp mang ra từng món đầy đủ sắc hương, Lăng Vũ mới thả lỏng xuống, sau đó đem lực chú ý đặt ở một bàn đầy đồ ăn.
Không thể không thừa nhận, Mẫn Lan tay nghề đích xác thực tốt, tốt đến làm Lăng Vũ hổ thẹn. Nghĩ đến những đồ ăn lúc trước chính mình làm, Lăng Vũ có chút chột dạ.
Xem ra cũng không phải mình làm đồ ăn ngon, mà là Mẫn Lan vì không để mình xấu mặt mới ăn sạch sẽ!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ lập tức có một loại cảm giác thất bại.
Thì ra tay nghề của mình vẫn không có một chút tiến bộ a!
Cái này làm cho Lăng Vũ có chút nho nhỏ uể oải.
Mẫn Lan ở phòng bếp dọn dẹp một chút đi ra, bàn đồ ăn như vậy đã hoàn thành.
Nhìn một bàn đồ ăn, Lăng Vũ không chút nào bủn xỉn tán dương tay nghề Mẫn Lan.
"Tiểu Lan, không tồi nha! Một bàn đồ ăn thật đúng là chỉ nhìn đã khiến tôi rất muốn ăn đó! À, tôi phải nếm thử!"
Nói xong, Lăng Vũ liền cầm lấy đũa kẹp lên một miếng cà tím xào thịt. Khi cà tím đặt ở trong miệng nhai, mắt Lăng Vũ lập tức lóe sáng.
Không thể không nói đồ ăn này quả nhiên là sắc hương vị đều đầy đủ a!
Không ngừng gật đầu, sau đó bưng lên chén cơm Mẫn Lan đã lấy cho. Từ khi Tiêu Tiêu rời khỏi, Lăng Vũ không còn ăn qua đồ ăn nhà nấu ngon như vậy. Mà Lãnh Giác chỉ biết làm những món thanh đạm, ban đầu còn có thể, nhưng thời gian dài vẫn là có chút ngán. Chỉ là Lăng Vũ lại không muốn đi đả kích Lãnh Giác tràn ngập tình cảm mãnh liệt, vì thế đành phải chịu đựng ăn.
Mà hôm nay, món Mẫn Lan nấu đầy đủ hương vị, khiến Lăng Vũ như đã lâu chưa được ăn, nhịn không được ăn nhiều mấy chén. Mẫn Lan ngồi bên cạnh cười đến thực vui vẻ.
Nhìn Lăng Vũ ăn ngon lành, Mẫn Lan cảm giác tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn, khóe miệng ý cười không tự giác càng đậm.
Sau khi hai người dùng cơm xong, Mẫn Lan liền thúc giục Lăng Vũ nhanh về nhà, bằng không hai người trong nhà sẽ ghen.
Nghe Mẫn Lan trêu ghẹo, Lăng Vũ có chút ngượng ngùng cười.
"Đừng quá để ý bọn họ. Hai người bọn họ rảnh rỗi, nhàm chán sẽ đi tìm việc làm! "
"A! Không cần ở trước mặt tôi giấu giếm cái gì nha! Tôi biết bọn họ đều thích Vũ, chỉ là chính Vũ nghĩ như thế nào thôi? Tôi hy vọng Vũ đừng quá mức gây áp lực chính mình, động tâm liền tiếp nhận đi! Tình yêu có đúng có sai, chỉ cần hai bên đều có tình cảm, theo trái tim mách bảo đi! Đừng chờ mất đi mới hối hận! Hơn nữa...... Hơn nữa Minh Hiên có lẽ cũng không phải thật sự...... "
"Được rồi, Tiểu Lan! Chúng ta không nói chuyện này nữa! Nếu bạn đã xác định mình không có việc gì, tôi đây liền trước rời đi! Có cần gì nhớ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào! "
Vừa định đem ý tưởng chân thật trong lòng nói ra, Mẫn Lan lại bị Lăng Vũ cắt ngang. Mẫn Lan bất đắc dĩ nhìn Lăng Vũ còn đang trốn tránh, dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ có việc sẽ gọi điện thoại tìm Lăng Vũ.
Sau khi được Mẫn Lan bảo đảm, Lăng Vũ mới yên tâm cầm hộp đồ ăn rời đi.
Nhìn Lăng Vũ rời đi, Mẫn Lan trong mắt toàn là không nỡ cùng bất đắc dĩ. Ngày mai cô sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi có mối tình đầu, đi đến một nơi khác tìm kiếm một cuộc sống mới. Chỉ hy vọng sau khi cô đi, Lăng Vũ có thể buông mối hận trong lòng, chấp nhận người ở bên cạnh, cảm thụ một chút hạnh phúc dành cho bản thân. Mà cô cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho chính mình.
Từ nhà Mẫn Lan đi ra, Lăng Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Không phải Lăng Vũ chưa từng suy xét cách làm của Hiên có phải có lý do khác hay không. Nhưng mười năm sống trong địa ngục, mọi thời khắc đều nhắc nhở Lăng Vũ, bản thân rơi vào hoàn cảnh khổ sở đều là vì người mình toàn tâm toàn ý yêu tạo thành. Thời gian dài hận ở đáy lòng càng ngày càng đậm, cho dù bản thân biết Hiên rất có khả năng là có nguyên nhân khác, nhưng vẫn là nhịn không được cứ nhớ thù hận.
Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, muốn giảm bớt áp lực, nhưng vô luận thả lỏng như thế nào Lăng Vũ cũng không biện pháp đem áp lực xua đuổi đi. Cái loại cảm giác bị tản đá ngàn cân đè nặng làm ngực rất khó chịu, rồi lại không cách thoát khỏi.
Chẳng lẽ thật sự sai rồi sao? Chính mình thật sự không nên hận Hiên sao?
Hơn nữa Lăng Vũ cũng không phủ nhận trong lòng vẫn luôn tưởng niệm Hiên. Ở cái buổi tối nhìn thấy người mười năm không thấy, mỗi đêm Lăng Vũ đều có cùng một giấc mộng, một giấc mộng có Hiên.
Lăng Vũ biết đáy lòng mình vẫn không quên hồi ức tốt đẹp cùng Hiên, biết chính mình vẫn yêu hắn. Dù là bị người kia nhẫn tâm ném vào tổ chức sát thủ, bản thân cũng vẫn yêu hắn. Chỉ là loại tình yêu này thật sự quá thống khổ, hỗn loạn giữa thù hận cùng nhung nhớ khiến lồng ngực bị đè nén không thở nổi.
Vì thế lựa chọn trốn tránh, lựa chọn trốn tránh cái người gây cho mình thương tổn quá lớn! Nói mình nhát gan cũng được, nói mình yếu đuối cũng thế, mình chỉ là không muốn lại thừa nhận cái tư vị thống khổ vì bị phản bội!
Nhưng Lăng Vũ biết, khi bản thân nói ra câu về sau vĩnh viễn không muốn nhìn thấy Hiên, tim rất đau. Đau đến không có biện pháp nhìn thẳng lúc người kia rời đi. Bởi vì Lăng Vũ sợ, sợ mình luyến tiếc mà tiến lên ôm lấy cái người sắp sửa rời đi.
Nhưng mà hôm nay Mẫn Lan nói giống như đánh đòn cảnh cáo, làm Lăng Vũ mê mang.
Không biết mình trốn tránh có phải đúng hay không? Tiếp tục có mắt không tròng đối với người thích mình có phải đúng hay không?
Dù tính là bị Hiên cùng Tiêu Tiêu vứt bỏ, cũng không nên làm rùa đen rút đầu trốn ở trong vỏ cứng, ngăn cản hết thảy người có khả năng thương tổn chính mình. Có lẽ nên thử mở khúc mắc, không cần quá rối rắm mà đối mặt mọi việc. Hơn nữa hiện tại quan trọng nhất chính là mỗi ngày sống vui vẻ, đừng để tiếc nuối tràn ngập cuộc sống!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ giơ tay vỗ thật mạnh gương mặt, sau đó hít một hơi, liền đi đến ven đường vẫy tay gọi một chiếc xe taxi về nhà.
Có lẽ không nên trốn tránh nữa!