Phẫn nộ Lãnh Giác không có nói tình hình thực tế. Mình chỉ là muốn biết tình hình thực tế mà thôi, nhưng vì cái gì A Giác muốn lừa gạt chứ?
Càng nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng khó chịu. Không nghĩ tới tín nhiệm A Giác như vậy, A Giác thế nhưng lừa mình. Cái này làm cho Lăng Vũ căn bản không có biện pháp tiếp thu. Cũng biết mình vừa rồi biểu tình cùng ngữ khí tổn thương tới A Giác, nhưng Lăng Vũ khống chế không được.
Rồi sau đó tới hắn rồi lại có chút hối hận, đương cảm nhận được từ Lãnh Giác trên người phát ra khí tức bi thương khi, hắn tâm cũng bắt đầu co rút đau đớn, cho nên hắn mới có thể lựa chọn rời đi, nhưng mà giờ phút này hắn lại cảm thấy có chút không ổn, muốn trở về rồi lại làm không được.
Càng là nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng là rối rắm khó chịu, bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều, làm Âu Dương Hạo đi theo phía sau có chút cố hết sức. Hắn lại không nói ra cái gì oán giận, mà ngoan ngoãn theo phía sau, cố đi nhanh hơn.
Rồi một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Lăng Vũ lập tức dừng bước chân, sau đó nhanh chóng xoay người nhìn về phía phía sau HunhHn786.
Ơ? Tiểu Hạo đâu? Tiểu Hạo rõ ràng cùng nhau ra cửa, sao đột nhiên không thấy?
Lăng Vũ nhớ tới âm thanh kêu sợ hãi tựa hồ có điểm giống tiếng Âu Dương Hạo. Ý thức được điểm này, Lăng Vũ lập tức luống cuống lên, vội vàng nhìn khắp nơi xung quanh. Lại không thấy được Âu Dương Hạo, trong lòng Lăng Vũ càng thêm nôn nóng, ánh mắt lo lắng cùng áy náy.
Nếu không phải mình chỉ lo tức giận lung tung, như thế nào sẽ bỏ qua Tiểu Hạo chứ? Nếu không phải chính mình bỏ qua, Tiểu Hạo cũng sẽ không đột nhiên không thấy!
Bỗng nhiên, tầm mắt Lăng Vũ quét tới một màn kinh khủng. Chỗ một cái ngõ vó một đôi chân đang từ từ bị kéo vào bên trong, mà đôi giày thể thao kia y hệt đôi giày Âu Dương Hạo đi mua cùng Lăng Vũ. Một màn như vậy làm trong đầu Lăng Vũ tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, sau đó bước nhanh đến cái ngõ kia. Trong lòng lo âu làm Lăng Vũ đã đã quên dò xét tình huống quanh thân dị thường.
Khi chạy vào ngõ nhỏ, Lăng Vũ liền nhìn thấy Âu Dương Hạo nằm ở trên mặt đất.
Một màn này làm Lăng Vũ lo lắng không thôi, bước nhanh đến chỗ Âu Dương Hạo, ngồi xổm xuống. Đang muốn đem Âu Dương Hạo bế lên, cái ót lại truyền đến một trận đau đớn làm Lăng Vũ hoa mắt.
Xem ra đã bị mắc bẫy!
Đây là ý niệm cuối cùng trước khi Lăng Vũ ngã xuống.
Ui!
Bị va chạm mạnh mẽ. Lăng Vũ bị ném về phía sàn nhà cứng rắn, đau đớn thống khổ rên rỉ ra. Mà cái người bắt cóc ném Lăng Vũ xong liền đi ra khỏi phòng. Lăng Vũ thống khổ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra nhìn, lại không ngờ rằng thấy được Âu Dương Hạo nằm ở cách đó không xa. Cái này làm cho Lăng Vũ lập tức thanh tỉnh, muốn đứng dậy lại phát hiện mình thế nhưng bị khóa phần eo. Chỉ cần hơi động một chút thân mình, dây xích liền sẽ phát ra một loạt tiếng vang.
Lăng Vũ biết chính mình bị người giam cầm, muốn di chuyển thân mình rồi lại với không tới chỗ Âu Dương Hạo. Cái này làm cho Lăng Vũ càng thêm nôn nóng.
Nhìn vẫn Âu Dương Hạo vẫn không nhúc nhích, Lăng Vũ thực lo lắng Âu Dương Hạo không biết có xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ nỗ lực như thế nào, cũng không biện pháp thoát khỏi xiềng xích. Hao hết sức lực Lăng Vũ giờ phút muốn nhụt chí ngồi ở trên sàn nhà, sau đó thở phì phò nhìn Âu Dương Hạo.
Không biết là ai bắt bọn họ lại đây, hơn nữa đối phương mục tiêu thực rõ ràng là hướng về phía Lăng Vũ. Âu Dương Hạo chẳng qua là con mồi.
Lăng Vũ nhớ không nổi mình có đắc tội ai. Cả đời này đều chỉ bình bình đạm đạm, bất quá gặp mấy người đàn ông không tầm thường, trong đó hơn nữa nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều.
Nhưng hết thảy tựa hồ cùng người bắt cóc không quan hệ đi!
Giương mắt lại lo lắng nhìn nhìn Âu Dương Hạo, Lăng Vũ không biết cái người kia rốt cuộc là có mục đích gì.
Nếu là hướng về phía mình mà tới, vậy không cần dính dáng đến Tiểu Hạo. Mà đối phương tựa hồ cũng không suy nghĩ như vậy!
Khi Lăng Vũ còn lâm vào trầm tư, có tiếng mở cửa truyền vào tai Lăng Vũ. Còn có tiếng nói chuyện, mà nội dung lại làm Lăng Vũ nghi hoặc.
"Anh hai, đừng sai lầm nữa. Đây hết thảy đều là do anh lúc trước làm sai. Hiện tại chẳng qua là cái giá phải trả cho hành vi đó mà thôi. Đừng chấp mê bất ngộ như thế được không? Chúng ta còn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Mất công ty này chúng ta còn có thể lập công ty khác. Em xin anh đừng sai lại sai đến không thể được cứu rỗi. Anh hai, em xin anh tỉnh táo một chút được không? Đừng lại làm việc sai lầm! Anh hai, chúng ta đến nơi khác bắt đầu lại đi? Anh hai..."
Giọng nói mang theo khóc nức nở vang lên ở cửa, mà một người tận lực khuyên giải lại không được người còn lại chấp nhận.
"Tiểu Dật, cả em cũng nghi ngờ anh như vậy sao? Kia chẳng qua là anh nhất thời sơ sẩy mà thôi, mới tạo thành tình huống như bây giờ. Nếu không đi tra tấn người biến anh thành bộ dạng thảm hại này, anh sẽ không cam tâm. Tiểu Dật, em đừng nói nữa, về phòng đi, đừng ra đây. Anh làm cái gì cũng đều có lý, biết không?"
"Đừng mà anh hai, chúng ta hiện tại đã không có bất luận cái gì. Không thế lực cùng tiền tài, nếu anh còn tiếp tục làm sai, đến lúc đó......"
Người khuyên can tiếp tục, chưa từ bỏ ý định khuyên giải. Tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn tức khắc dừng lại, không có tiếp tục nói tiếp.
"Tiểu Dật, đừng suy nghĩ bậy bạ. Lần này anh nhất định phải đem hắn tra tấn đến chết. Nếu không phải hắn, chúng ta sao có thể biến thành như bây giờ, túng quẫn đến nông nỗi này. Cho nên mặc kệ em khuyên như thế nào, anh cũng sẽ không thay đổi chủ ý!"
"Đừng mà anh hai, em không muốn mất đi anh! Tiểu Dật hiện tại chỉ có một người thân. Nếu... nếu anh có cái gì không hay xảy ra, vậy Tiểu Dật......"
"Tiểu Dật! Có phải anh quá dung túng em, em thế nhưng nói ra lời như vậy? Anh trai em là cái loại này dễ dàng bị người khác xô ngã sao? Được rồi, không cần nói nữa, về phòng của em đi!"
Nói xong, người kia cũng mặc kệ em trai nôn nóng cùng lo lắng, lập tức đi vào trong phòng, sau đó mạnh mẽ đem cửa đóng lại.
Cửa bị đóng lại liền truyền đến một trận đập cửa mạnh mẽ cùng tiếng khóc.
"Anh hai... Anh hai... dừng lại làm sai! Anh hai... "
Dù người bên ngoài cỡ nào bi thương, người đã vào phòng lại không để ý tới. Hắn âm hiểm nhìn về phía Lăng Vũ đã tỉnh lại, tươi cười.
Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại bởi vì ánh mắt cùng nụ cười âm hiểm kia mà trở nên có chút dữ tợn, làm người ta ngăn không được muốn trốn tránh.
Lăng Vũ mở to mắt khi người kia tiến vào. Không nghĩ tới lại là Tổng tài công ty mình từng làm.
Mà giờ phút này hắn thế nhưng có ánh mắt của thú dữ muốn xé xác con mồi. Cái này làm cho Lăng Vũ dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt.
Không biết người này vì cái gì muốn trói mình lại, còn lộ ra ánh mắt độc ác như vậy?! Ở trong ấn tượng của bản thân, đích xác không cùng người này từng có giao thoa. Nhưng biểu tình của hắn tựa hồ là thấy được kẻ thù, đôi mắt điên cuồng thấy máu. Không nên a, không nên như vậy nhìn tôi a! Nhưng sự thật trước mắt lại không thể nghi ngờ. Rốt cuộc là chỗ nào sai sót?
Bỗng nhiên nhớ tới những gì Lãnh Giác đã nói, Lăng Vũ lại đem tầm mắt đặt ở trên người An Diệp, trong mắt nghi hoặc càng thêm sâu.
Chẳng lẽ......?
Ý nghĩ trong lòng làm Lăng Vũ càng thêm khủng hoảng, không thể tin được lời Lãnh Giác nói là sự thật. Nhưng mà tình hình trước mắt lại làm Lăng Vũ bắt đầu tin.
Chẳng lẽ đúng như Lãnh Giác nói, đoạn ký ức đó của mình bị Hiên tìm người xóa sạch? Không cảm thấy lời Lãnh Giác có lý để tin phục. Hiên sao có thể chỉ là bởi vì sợ mình nhớ tới chuyện lúc trước mà hao hết tâm tư tìm người xóa ký ức?
Đột nhiên cảm thấy Lãnh Giác tựa hồ còn chưa có nói hết, hơn nữa vẫn là điểm mấu chốt nhất.
Đột nhiên ngực nhói đau, làm Lăng Vũ lập tức giơ tay ngăn chặn ngực.
Cảm giác này kỳ quái!
Lần đầu đi biệt thự kia dọn dẹp, Lăng Vũ cũng có cảm giác thế này. Cảm thấy tựa hồ có thứ gì gây áp lực, muốn thoát ra khỏi tầng tầng cản trở, làm Lăng Vũ càng thêm khó chịu, trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là sao?
Lăng Vũ không ngừng tự hỏi chính mình, lại không có đáp án.
Khi Lăng Vũ không ngừng hỏi chính mình, bên tai lại truyền đến một âm thanh giống như quỷ từ địa ngục.
"Mày rốt cuộc vẫn là rơi vào tay của tao. Mười năm! Thế nhưng thoát khỏi lòng bàn tay của tao mười năm. Mày biết tao phẫn nộ cỡ nào không? Nếu không phải tình nhân kia của mày, tao nghĩ mày đã sớm trở thành sủng vật của tao. Tình nhân của mày thế nhưng thông minh thiết kế một cái bẫy, làm cho tao hưởng thụ rồi để đồng bọn cứu mày đi. A! Không nghĩ tới tình nhân của mày còn rất có bản lĩnh a! Cả phòng ngự nghiêm ngặt cũng không ngăn được hắn cùng đồng bọn giúp đỡ mày. Đương nhiên tao càng bội phục vẫn là công phu mà hắn giấu giếm. Mười năm, tao thiếu chút nữa đem toàn bộ địa cầu xốc lên, lại không tìm thấy mày. Tình nhân của mày thật đúng là có năng lực a! Đem mày giấu kín mít. Bất quá dù hắn có thể làm mọi thứ, hiện tại mày vẫn rơi vào lòng bàn tay của tao! Lần này tao sẽ không như trước, mà cũng không có khả năng có người tới cứu mày! Nghe nói hiện tại hắn đã thành người thực vật! Quả nhiên là báo ứng, làm chuyện xấu nên bị trừng phạt, kết quả này thật ra tiện nghi cho hắn......"
An Diệp lải nhải nói một đống lớn thông tin, mà Lăng Vũ càng nghe càng khiếp sợ.
Lãnh Giác cũng không lừa mình, mà mình thật sự bị xóa đoạn ký ức kia!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng áy náy.
Mình trách oan A Giác, hơn nữa còn dùng ngữ khí cùng tái độ xa cách đối đãi A Giác. A Giác hiện tại có phải phi thường khổ sở hay không?
Càng là nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng khổ sở. Thật rất muốn đem người trước mắt đánh một trận, sau đó chạy trở về ôm và nói cho cái người bị tổn thương là mình trách lầm hắn.
Nhưng không đợi Lăng Vũ tự mình đổi ý, liền vang lên tiếng nức nở của Âu Dương Hạo ở cách đó không xa.
"Ui... chóng mặt quá! Á? Đây là nơi nào? Vũ ca ca, Vũ ca ca, anh ở đâu?"
Nghe được giọng Âu Dương Hạo mơ hồ nỉ non, Lăng Vũ liền không màng người trước mắt, vội vàng lên tiếng trấn an.
"Tiểu Hạo, anh ở đây!"
Nghe được giọng Lăng Vũ, Âu Dương Hạo lập tức từ trên mặt bò dậy, sau đó nhìn về phía Lăng Vũ. Hắn lại phát hiện Lăng Vũ thế nhưng bị một sợi dây xích thô to khóa lại rồi.
Cái này làm cho Âu Dương Hạo hoảng loạn lên, sốt ruột bước nhanh về hướng Lăng Vũ. Nhưng đi không xa, hắn đã bị mạnh mẽ kéo trở về, ngã thật mạnh trên mặt đất. Đau, Âu Dương Hạo nhăn mặt, tràn ra nước mắt. Nhìn bộ dáng kia liền biết ngã mạnh bao nhiêu. Cái này làm cho Lăng Vũ càng thêm sốt ruột, phẫn hận lại nhìn về phía đầu sỏ gây tội, ngữ khí thực không tốt quát An Diệp.
"Anh muốn đối phó tôi cũng không cần kéo người không liên quan vào. Tôi hiện tại không phải ở trong tay của anh sao? Tôi hy vọng anh có thể thả đứa nhỏ kia, sau đó anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không phản kháng!"
Ánh mắt Lăng Vũ phẫn hận, rất muốn động thủ với An Diệp, lại bất đắc dĩ bị hạn chế tự do.
Nhìn Lăng Vũ phẫn nộ, An Diệp lộ ra nụ cười khó hiểu, khiến Lăng Vũ da đầu tê dại, dự cảm bất an tức khắc tập kích.
An Diệp nhìn nhìn Lăng Vũ, lại đem tầm mắt đặt ở trên người Âu Dương Hạo cuộn tròn nằm trên mặt đất. Đáy mắt điên cuồng càng thêm rõ ràng, khóe miệng ý cười cũng càng ngày càng sâu. Hắn giống như ác quỷ Tu La chui ra từ địa ngục, làm người ta sởn tóc gáy, lưng lạnh lẽo HunhHn786.
Người này điên rồi!
Lăng Vũ dưới đáy lòng kết luận.
Mà hắn tựa hồ muốn chứng minh Lăng Vũ suy nghĩ đúng. Tuy rằng hắn mỉm cười với Lăng Vũ, nhưng Lăng Vũ càng cảm thấy âm lãnh.
"Tao đột nhiên nhớ tới một trò chơi thực vui. Một trò chơi có thể khiến cho Lăng tiên sinh đau đớn muốn chết! Hy vọng Lăng tiên sinh mở to hai mắt nhìn nga! Tuyệt đối sẽ không làm Lăng tiên sinh thất vọng! Ha ha......"
Giọng An Diệp âm trầm như ma quỷ làm Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo tức khắc sởn tóc gáy, lưng cũng lạnh căm căm.
Kẻ điên, hắn muốn làm gì!
Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo đều bất an suy đoán.