"Anh, em ngủ không được!"
Bách Tiêu lôi kéo tay Lăng Vũ, giọng nói mang theo ngữ khí có chút làm nũng.
Lăng Vũ thực sự rất mệt, thật sự muốn trực tiếp ngã trên giường ngủ. Lăng Vũ nghe được giọng điệu làm nũng của Bách Tiêu nói ngủ không được, trong lòng rên rỉ.
Đương nhiên em ngủ không được rồi. Buổi chiều ngủ lâu như vậy, hiện tại có thể ngủ mới là lạ!
Mà Lăng Vũ thì không giống Bách Tiêu, một buổi trưa bận rộn xong, sau đó vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài mà hồi ức, không có nghỉ ngơi một chút nào. Rồi lại xảy ra sự tình kia một hồi, toàn thân Lăng Vũ đã bắt đầu mệt đến sắp tan rã.
Không để ý tới Bách Tiêu mang theo ngữ khí làm nũng, Lăng Vũ mặc kệ, lập tức ôm chăn bông lăn trên giường.
Wa! Vẫn là nằm trên giường thoải mái nhất!
Lăng Vũ trong lòng thoải mái cảm thán.
Nhưng mà...
"Anh họ, anh mở mắt ra cho em. Em ngủ không được, hay là chúng ta tâm sự đi!"
A!!! Anh sắp nổi điên! Anh muốn ngủ nha, anh muốn ngủ thôi!
Sau đó Lăng Vũ ai oán nhìn Bách Tiêu nói.
"Tiêu Tiêu, em buông tha cho anh đi, anh thật sự muốn ngủ! Ngáp...!!!"
Lăng Vũ rên rỉ, sau đó tiếp tục nằm ngay đơ trên giường. Cũng mặc kệ Bách Tiêu dùng sức phe phẩy tay, Lăng Vũ trực tiếp ôm chăn bông đi tìm Chu Công nói chuyện phiếm.
Nhìn ai kia không để ý tới mình, trực tiếp ôm chăn bông đi vào giấc mộng, Bách Tiêu chỉ có thể bất đắc dĩ.
Biểu tình vô cùng ai oán kia khiến người nhìn không khỏi sinh lòng thương hại.
Dù trên giường có bao nhiêu người cũng mặc kệ, ngủ mới là chuyện quan trọng nhất hiện tại!
Nhàm chán Bách Tiêu ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng than thở.
Đêm nay làm như thế nào vượt qua đây? Người yêu nằm ở ngay bên cạnh, nhưng lại đụng vào không được. Tra tấn.... Á, tra tấn.... lửa nóng... lửa... nóng... tra tấn...!
Ngao!!!
Bi ai kêu một tiếng, sau đó Bách Tiêu ngã xuống thật mạnh trên giường.
Lại nhìn trần nhà không chớp mắt, sau đó hắn chậm rãi xoay người nằm nghiêng, đối mặt với người đang ngủ say. Bách Tiêu bắt đầu thưởng thức dung nhan ngủ say của anh họ.
Bộ dạng an tĩnh thực động lòng người, làm người ta không đành lòng đi quấy rầy. Môi hé mở, có thể nhìn thấy răng bên trong. Mà cánh môi có lẽ bởi vì ngủ say hô hấp mà có chút khô.
Nhìn rồi Bách Tiêu không tự giác dùng đầu lưỡi liếm liếm môi mình một chút.
Nhìn kỹ, trên mặt anh họ vẫn có chút thô ráp. Nhưng bởi vì làn da trắng nõn nên chỗ thô ráp kia cũng bị xem nhẹ không đáng chú ý.
Năm tháng vẫn để lại dấu vết trên mặt anh họ, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi.
Hơn mười năm qua, rốt cuộc anh họ đã làm cái gì?
Trong lòng Bách Tiêu rất tò mò, hắn muốn hiểu anh họ, muốn biết hết thảy. Chỉ là từ hồi trở về đến nay, mặc kệ là ai, anh họ cũng chưa chủ động nhắc tới sinh hoạt trong khoảng thời gian những năm xa nhà.
Có lẽ những năm đó cuộc sống của anh họ cũng không như ý, cho nên mới không muốn đề cập tới. Nếu như vậy, hắn sẽ bỏ lòng hiếu kỳ sang một bên, không đi vạch trần vết sẹo đó.
Tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt có chút đỏ ửng. Tuy rằng có chút ít thô ráp, lại không ảnh hưởng xúc cảm khi chạm vào.<HunhHn786>
Rồi ngón tay Bách Tiêu không tự giác di chuyển tới cánh môi có chút khô của Lăng Vũ, nhẹ nhàng ấn một chút.
Thực mềm!
Bách Tiêu thầm đánh giá.
Thật muốn hôn lên cánh môi căng mọng màu sắc hồng hồng kia. Chắc hẳn là sẽ rất thơm ngọt đi...
Nhưng tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, Bách Tiêu còn chưa dám thực hiện. Hắn cảm thấy hiện tại thời cơ còn chưa đủ chín muồi, không muốn hành động của mình dọa anh họ sợ, rồi rời xa mình.
Hắn muốn chậm rãi bắt được tâm của anh họ, sau đó mới có thể chính đại quang minh làm động tác thân mật mà mình muốn.
Động tác còn đang tiếp tục, tay chậm rãi đi tới cái cổ mảnh khảnh. Ngón tay cái ở hầu kết không ngừng vuốt ve.
Tầm mắt chậm rãi đi xuống, dừng ở chỗ xương quai xanh tinh xảo lộ ra nơi cổ áo.
Thật xinh đẹp, cũng thực mê người...
Rất muốn đi xuống nữa, nhưng Bách Tiêu vẫn phải dừng lại cái tay không an phận của mình.
Sau đó hắn gian nan xoay người, cưỡng bách mình đưa lưng về phía người đã khiến tâm thần hắn nhộn nhạo không yên.
Nhưng dù nhắm mắt lại, trong đầu Bách Tiêu vẫn hiện lên hình ảnh vừa rồi khi mình sờ vào. Trên người khô nóng bắt đầu không ngừng tăng cao. Mà trong đầu cũng bắt đầu tưởng tượng thấy người phía sau toàn thân trần trụi.
Muốn khống chế để không nghĩ nữa, lại luôn thất bại. Dần dần Bách Tiêu phát hiện thân thể mình có chút khác thường, phần tượng trưng cho nam tính thế nhưng bắt đầu có xu thế ngẩng cao. Cái này làm cho Bách Tiêu có chút xấu hổ.
Chỉ là nghĩ thôi liền có phản ứng!
Bách Tiêu bắt đầu phỉ nhổ mình thật xấu xa.
Sao lại có thể xấu xa nghĩ về anh họ như thế chứ? Đây là một loại vũ nhục!
Nghĩ như vậy, Bách Tiêu càng lúc càng cảm giác mình thực đáng xấu hổ. Vì thế hắn ngồi dậy muốn rời giường đi vào phòng tắm xối nước lạnh. Hắn phải đem toàn thân khô nóng tiêu tán đi, thuận tiện đem thứ đã ngẩng đầu xoa dịu trở xuống.
Nhưng lúc hắn mới đứng lên đầu óc lại bắt đầu choáng váng, sau đó thân thể ngã xuống. Bách Tiêu nằm trở lại giường, cũng bắt đầu chìm vào bóng tối mù mịt.