Nói đến đây, Âu Dương Hạo trong lòng có chút chua xót.
Hắn rõ ràng là có ba mẹ, lại bị nhẫn tâm ném cho cô nhi viện. Khi đó mỗi ngày hắn đều suy nghĩ, vì cái gì ba mẹ của mình không cần mình?
Cũng nghĩ có phải mình giống vài bạn nhỏ khác, cha mẹ đều sinh bệnh qua đời, hoặc là xảy ra tai nạn ngoài ý muốn?
Nhưng cũng có mấy bạn nhỏ nói là bởi vì ba mẹ không cần bọn họ, cho nên mới ném tới nơi này.
Khi đó, Âu Dương Hạo tự hỏi mình là thuộc về cái loại nào đây?
Hắn là vừa sinh ra liền ở cô nhi viện, cũng đi hỏi qua viện trưởng. Nhưng viện trưởng mỗi lần đều không có trả lời hắn.
Sau đó hắn cũng không có đi hỏi lại. Hơn nữa tính cách hắn rất là rộng rãi, cũng thực nghịch ngợm, rối rắm một đoạn thời gian cũng không hề rối rắm nữa.
Rồi hắn gặp Lăng Vũ tới làm công tác xã hội. Lăng Vũ khi đó rất là thích hắn, có lẽ bởi vì hai người đều thích ồn ào đi. Cho nên hai người thực mau đã rất quen thuộc. Mà khi đó Âu Dương Hạo không biết kỳ thật Lăng Vũ tới làm công xã hội hoàn toàn là vì một người khác, cũng là người thường xuyên tới cô nhi viện xúi giục.
Người kia nói là trong cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ đáng yêu, bảo đảm Lăng Vũ sẽ thích. Chính là bởi vì nguyên nhân này, Lăng Vũ mới đến cô nhi viện, cũng là vì nguyên nhân này, Âu Dương Hạo mới có thể gặp được Lăng Vũ.
Khi đó Âu Dương Hạo rất dính Lăng Vũ. Chỉ cần Lăng Vũ tới, hắn liền dính lấy mọi lúc mọi nơi. Như vậy mới không bị mấy bạn nhỏ khác chiếm Vũ ca ca của hắn.<HunhHn786>
Hơn nữa khi đó Âu Dương Hạo liền bắt đầu đem người đến cùng Lăng Vũ trở thành người đáng ghét nhất.
Bởi vì người kia luôn ôm Vũ ca ca, sau đó sẽ không ngừng hôn hôn. Cho nên khi hắn vừa thấy người kia cùng Vũ ca ca của hắn làm động tác thân mật liền sẽ khóc thét.
Hắn đã đạt được sự chú ý của Vũ ca ca, khiến cái người kia không thể thực hiện được ý muốn.
Mỗi lần hắn có hành vi này đều sẽ được Lăng Vũ chú ý đến, thành công ngăn cách hai người. Người đáng ghét kia sẽ ra khỏi tầm mắt Vũ ca ca.
Mà khi hắn phá hư luôn khiến người kia tức giận, rồi lại không thể đem hắn làm thế nào.
Ngay lúc đó trong lòng muốn vui vẻ bao nhiêu sẽ có vui vẻ bấy nhiêu.
Hắn thích nhìn thấy người kia có bộ dáng ăn mệt, sau đó còn có khổ nói không nên lời. Dù gì hắn cũng là trẻ con, một người lớn không thể cùng trẻ con chấp nhặt đâu.
Cho nên mỗi lần hắn đều vui sướng hài lòng hưởng thụ ôm ấp ấm áp của Vũ ca ca, hưởng thụ quan tâm cùng yêu quý của Vũ ca ca.
Sau đó hắn sẽ xấu xa nhìn người bên cạnh cơ hồ muốn bạo lực, trong lòng sẽ có đầy đủ khoái cảm.
Chỉ là sau đó, đột nhiên có một ngày, Vũ ca ca cùng cái người đáng ghét kia không xuất hiện nữa. Cái này làm cho Âu Dương Hạo rất là thương tâm. Không nhìn thấy Vũ ca ca thân yêu, Âu Dương Hạo mỗi ngày đều không có tinh thần.
Ăn cơm ăn không vô, ngủ luôn khóc.
Lại qua hai năm, Viện trưởng đem hắn đưa tới một cái phòng, bên trong đang ngồi một người đàn ông rất lịch lãm.
Người này cùng hắn có chút tương tự, trong lòng hắn đột nhiên có một loại dự cảm.
Mà viện trưởng cũng chứng thực dự cảm của hắn.
Người này chính là ba ruột của hắn, đến cô nhi viện chính là muốn đem hắn đi.
Lúc ấy, hắn không biết trong lòng là cảm giác gì. Không có hưng phấn cũng không có kích động, hắn chỉ là thực bình đạm tiếp nhận thôi. Sau đó Viện trưởng giới thiệu hắn mới biết được người này họ Âu Dương, là đương kim Tổng tài tập đoàn Âu Dương, tài lực cùng thế lực đều rất mạnh.
Khi đó hắn liền nghĩ, nếu ba mình lợi hại như vậy sao lúc trước lại đem mình mới vừa sinh ra tới ném vào cô nhi viện chứ?
Nếu đã không cần hắn, vậy vì cái gì hiện tại lại đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, nói là ta là ba của con tới đón con trở về.
Ngay lúc đó hắn thực không muốn đi theo người nhẫn tâm như vậy trở về. Trong lòng hắn căn bản sẽ không thừa nhận người như vậy là ba.
Nhưng nhớ tới Vũ ca ca đã thật lâu không xuất hiện. Hơn nữa người này không phải rất có thế lực sao, có lẽ có thể giúp hắn tìm được Vũ ca ca.
Vì thế hắn đáp ứng cùng người gọi là ba đó trở về.
Chỉ là không nghĩ tới, ba hắn có thế lực lớn cũng không có thể tra ra cái gì.
Làm hắn khi đó nản lòng thoái chí. Mà kết quả hắn nhất định không muốn tiếp thu cũng dần chậm rãi làm hắn bắt đầu tiếp nhận rồi.
Dù sao đã tra xét tắm năm cũng không có bất luận tin tức gì.
Mà đối với một người bình thường như Vũ ca ca, không có khả năng hoàn toàn biến mất.
Nói đến đây, Âu Dương Hạo liền rất muốn biết những năm qua Lăng Vũ rốt cuộc là đi đâu.
Chính là khi hắn nói xong, đương nhiên là tránh đi không có nói hắn thật sự thích Vũ ca ca.
Hắn không muốn Vũ ca ca bởi vì cái này ý niệm này, mà xa cách cùng hắn đâu.
Chỉ là người trước mắt này, sau khi nghe xong hắn tường thuật, thế nhưng lộ ra biểu tình đau xót.
Biểu tình kia khiến Âu Dương Hạo rất đau lòng. Hắn không biết mình nói sai chỗ nào rồi, sao làm cho Vũ ca ca lộ ra biểu tình như vậy.
Sau khi nghe xong Âu Dương Hạo nói, Lăng Vũ cũng chậm rãi nhớ lại chuyện cũ, có chút ký ức về đứa nhỏ đáng yêu kia.
Chỉ là do Âu Dương Hạo nhắc tới một người gợi lên ký ức không tốt trong lòng Lăng Vũ.
Từ trên sô pha đứng lên, sau đó cũng không quay đầu, Lăng Vũ đi vào phòng, đóng cửa lại.
Nhìn thấy Lăng Vũ không nói một tiếng, đầy mặt bi thương, Bách Tiêu ở một bên nghe đến nhập thần hồi ức của Âu Dương Hạo, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.
Bách Tiêu nhìn thấy anh họ mang theo vẻ mặt bi thương đi vào phòng, lập tức hung tợn nhìn về phía Âu Dương Hạo.
Không phải tên này vì để anh họ nhớ lại hắn nên khiến anh họ lộ ra biểu tình vừa rồi sao?
Tên trước mắt này chính là đầu sỏ gây tội.
Vốn dĩ Bách Tiêu không hài lòng, hiện tại càng sẽ không bỏ qua cho đầu xỏ gây chuyện.
Hắn lập tức nắm cổ áo Âu Dương Hạo, hung hăng hỏi:
“Mày con mẹ nó, trước kia có phải đã làm cái gì thực có lỗi với anh họ tao hay không? Bằng không sao anh họ lộ ra biểu tình như vậy?”
Bất quá Bách Tiêu cũng bị tức giận làm u mê, không nghĩ tới khi đó Âu Dương Hạo chẳng qua là đứa nhỏ 6, 7 tuổi, có thể làm ra cái gì thực có lỗi với anh họ hắn.
Mà bị Bách Tiêu chất vấn, Âu Dương Hạo lúc này cũng là vẻ mặt mờ mịt nhìn Bách Tiêu.
Hắn cũng không biết là chuyện như thế nào. Hắn vừa rồi hình như cũng không có nói cái gì đả kích Vũ ca ca. Vậy vì cái gì Vũ ca ca lộ ra biểu tình như vậy chứ?
Có lẽ chỉ có một khả năng…