Mà đám nữ sinh vốn đang vây quanh Lăng Vũ đều bị hành động đột nhiên đứng lên của Bách Tiêu dọa sợ lui về phía sau một chút. Thoáng chốc, xe vốn đang có chút chen chúc biến thành rộng rãi.
Bách Tiêu không chút khách khí túm lấy Lăng Vũ kéo một mạch xuống xe.
Tìm được hành lý của bọn họ xong, Bách Tiêu cũng không quay đầu lại lôi kéo Lăng Vũ đi thẳng vào trong trường.
Bách Tiêu cứ đi thẳng tới trước, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận.
Thời điểm họ mới vừa lên xe, những nữ sinh trên xe đều nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, liền lập tức lộ ra bộ dáng si mê, một đám đều muốn đến gần bắt chuyện cùng bọn họ.
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt Bách Tiêu quá lạnh lùng khó chịu, những nữ sinh nhát gan cũng không dám tiếp cận hắn.
So sánh giữa hai người, thái độ của Lăng Vũ gần gũi hơn khiến những nữ sinh đó ưa thích hơn. Vì thế những nữ sinh đó đều vây quanh Lăng Vũ, bắt đầu trò chuyện.
Có một nữ sinh khá lớn gan, nhìn thấy chung quanh Bách Tiêu không có người vây quanh lập tức tiến lên vươn tay, hy vọng làm quen cùng soái ca trước mắt.
Nhưng lúc này nhìn thấy bị một đám nữ sinh vây quanh mà Lăng Vũ không chỉ không có tránh né, ngược lại còn cười đến vẻ mặt sáng lạn, Bách Tiêu tự nhiên bộc phát ra một trận lửa giận. Không chỗ phát tiết, hắn vừa lúc thấy cô gái hướng mình chào hỏi mà phun lửa.
Cô gái đáng thương không thể tránh khỏi, mấy người đang có ý định chào hỏi hắn cũng sợ tới mức khuôn mặt thất sắc né thật xa.
Từ đó về sau, cả lộ trình không ai lại dám lại gần vị soái ca Bách Tiêu nhìn rất giống rồng muốn phun lửa bất cứ lúc nào.
Ngược lại người vây quanh Lăng Vũ càng lúc càng nhiều, cái này càng làm cho Bách Tiêu càng thêm bực bội.
Thật vất vả chờ tới địa điểm cuối, Bách Tiêu phản ứng như là bị tiêm máu gà. Hắn đột nhiên đứng lên, sau đó lôi kéo Lăng Vũ đang nói chuyện đến vẻ mặt hân hoan, chạy ra khỏi vòng vây của nữ sinh đáng giận kia, xuống xe.
Lăng Vũ không biết Tiêu Tiêu rốt cuộc bị làm sao mà mặt xanh mét. Biểu tình hiện ra lúc này cho thấy tâm trạng Tiêu Tiêu rất khó chịu. Nhưng Lăng Vũ lại không biết bản thân mình làm gì mà chọc tới đứa em họ.
Bất đắc dĩ, Lăng Vũ đành phải chạy chậm theo phía sau Bách Tiêu.
Đang đi, người phía trước đột nhiên dừng bước chân đột ngột. Lăng Vũ đi phía sau chỉ lo làm sao đuổi kịp bước chân của Bách Tiêu, vừa lơ đãng một chút liền va vào lưng Bách Tiêu.
Xoa xoa cái trán bị đụng trúng, Lăng Vũ có chút ủy khuất nhìn Bách Tiêu, sau đó hỏi.
"Tiêu Tiêu, có chuyện gì vậy? Có phải anh làm sai chỗ nào khiến em không vui hay không?"
Lăng Vũ vừa xoa cái trán vừa nghi hoặc hỏi.
Vốn đang phát cuồng, Bách Tiêu nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của ai kia liền chậm rãi bình tĩnh lại. Sau đó hắn kéo tay Lăng Vũ đang xoa cái trán xuống, tự mình đưa tay xoa xoa chỗ bị mình đụng trúng. Vừa xoa xoa cái trán bóng loáng có chút hồng hồng, Bách Tiêu vừa ôn nhu nói:
"Anh không có làm sai, là Tiêu Tiêu có vấn đề riêng. Không có việc gì đâu! Anh họ đừng trách cứ chính mình. Bất quá, hiện tại chúng ta phải đến văn phòng Hiệu trưởng trước!"
"Á... Không phải là đi báo danh trước sao? Tìm Hiệu trưởng làm gì chứ?"
Vừa rồi thời điểm xuống xe, hình như Lăng Vũ nghe được mấy nữ sinh đáng yêu kia nói là xuống xe thì phải lập tức đi báo danh. Nhưng hiện tại Tiêu Tiêu nói phải đi tìm Hiệu trưởng, chẳng lẽ Tiêu Tiêu nhớ nhầm?
Nhìn biểu tình nghi hoặc của anh họ, trong lòng Bách Tiêu cũng không hề tức giận, tiếp tục ôn nhu trả lời:
"Kỳ thật trước khi chúng ta tới trường này, mẹ em đã liên lạc với Hiệu trưởng nói chuyện, nhờ Hiệu trưởng giúp tìm một công việc cho anh. Vì thế cho nên hiện tại chúng ta phải đi tìm Hiệu trưởng chào hỏi trước, giải quyết chuyện quan trọng xong, báo danh chờ làm sau cũng không muộn!"
Nghe được Tiêu Tiêu nhắc tới tìm việc cho mình, khiến cho trong lòng Lăng Vũ thực cảm động.
Không nghĩ tới Tiêu Tiêu vẫn luôn đem chuyện này đặt ở trong lòng, hơn nữa còn tận tâm tẫn trách giúp đỡ mình xử lý mọi thứ như vậy. Xem ra mình thật đúng là không suy xét chu đáo bằng Tiêu Tiêu. Rõ ràng là chuyện của bản thân lại khiến người bên cạnh bận rộn lo liệu!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ có chút hận chính mình vô tâm hời hợt.
Lại còn có trước nay đều không biết suy xét xem người bên cạnh mình cần cái gì, luôn là chờ người khác tới giúp sắp xếp cái này an bài cái kia!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Nhìn vẻ mặt ảo não của anh họ, không cần nghĩ Bách Tiêu cũng biết cái người có khuôn mặt đáng yêu này lại đang miên man suy nghĩ lung tung nữa rồi.<HunhHn786>
Thôi, không muốn cứ ở đây nhìn anh họ rối rắm như khi ở trên xe lửa, Bách Tiêu trực tiếp kéo cái người còn đắm chìm trong ảo não đi tìm đường đến văn phòng Hiệu trưởng.
Trên đường đi gặp rất nhiều người. Hai người bọn họ đều có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, nên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Nhìn thấy hai người thân mật nắm tay đi, một ít người trên mặt liền lộ ra biểu tình hoảng sợ, sau đó chán ghét hướng bên cạnh né tránh. Một vài người khác lại tỏ ra rất có hứng thú khi nhìn thấy hai người trẻ tuổi vô cùng xuất chúng đi cùng nhau, trên mặt hiện lên biểu tình kinh hỉ, giống như là họ đã phát hiện ra một miền đất mới.
Mà hai đương sự cứ bước đi mà không có để ý tới những ánh mắt chung quanh.
Kỳ thật Bách Tiêu lười để ý những ánh mắt kia là mang theo chán ghét hay là mang theo kinh hỉ. Hắn trực tiếp lôi kéo anh họ còn đang trầm tư đến hóa ngu ngốc ở phía sau, đi tìm văn phòng Hiệu trưởng.
Dọc đường đi, hỏi thăm mấy người, cuối cùng bọn họ cũng tìm được văn phòng Hiệu trưởng.
Dừng bước chân, Bách Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Lăng Vũ. Hắn muốn nói rằng đã tới rồi, lại phát hiện anh họ xinh đẹp của mình vẫn còn chìm trong mơ hồ.
Biểu tình ảo não như vậy vẫn luôn treo ở trên mặt Lăng Vũ, làm Bách Tiêu thực vô lực xoa xoa trán.
Trình độ ngốc nghếch hết sức lợi hại, đã bị lôi kéo đi lâu như vậy, thế nhưng vẫn còn chìm đắm trong ảo não không có chú ý tình huống đang xảy ra chung quanh. Nếu hiện tại người lôi kéo không phải chính mình, mà là một người xấu có rắp tâm bất lương, chỉ sợ là chờ đến khi bị bán anh họ mới có thể biết tình hình của chính mình đi!
Xem ra từ nay về sau hắn phải cẩn thận để thật kỹ mới được. Không biết được khi nào thì anh họ sẽ đột nhiên tiến vào cảnh giới thất thần hóa ngốc nghếch nữa.
Bất đắc dĩ Bách Tiêu chỉ có thể lên tiếng thức tỉnh cái người vẫn luôn để tâm vào chuyện vụn vặt mà thất thần kia.
"Anh, tới rồi! Chúng ta hiện tại nên đi vào! Nếu anh cứ phát ngốc, Hiệu trưởng sẽ tan tầm đi về mất!"
Bách Tiêu cười trêu ghẹo.
"A... Tới nơi? Đến rồi sao?"
Ai da, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần!
Bách Tiêu trong lòng thở dài.
"A, đã tới văn phòng của Hiệu trưởng rồi. Thật là... ngượng ngùng mà, Tiêu Tiêu vừa rồi cái kia..."
Không biết nên giải thích như thế nào với Bách Tiêu về tình trạng thất thố của mình vừa rồi. Biểu tình vốn dĩ ảo não đã bị đánh tan, Lăng Vũ khôi phục trở lại bình thường.
Bách Tiêu trong lòng lập tức rên rỉ.
Trời ơi! Cậu mợ, các người rốt cuộc làm như thế nào sinh ra được một đứa con ngốc nghếch đến mức này vậy!
Nhìn Bách Tiêu lộ ra biểu tình vô lực, Lăng Vũ nhanh thu hồi tinh thần, xin lỗi, cười nói.
"Ngại ngùng quá, Tiêu Tiêu, chúng ta không phải tới tìm Hiệu trưởng sao? Vậy nhanh vào đi thôi!"
Bất đắc dĩ nhìn anh họ thực nỗ lực lộ ra nụ cười lấy lòng, sau đó Bách Tiêu lôi kéo anh họ ngốc nghếch của mình đi vào văn phòng Hiệu trưởng.