Mục lục
Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là ai sớm như vậy tới tìm mình!

Lăng Vũ ở trong lòng nói thầm.

Đối với người không có quen ai ở thành phố này, đột nhiên bị bấm chuông cửa sẽ cảm thấy thực nghi hoặc. Tựa như hiện tại Lăng Vũ đối với người ấn chuông cửa thực nghi hoặc rồi lại tò mò.

Nghĩ mình trước đây không lâu đã bị bắt cóc mà không rõ nguyên nhân, hiện tại có thể coi như vẫn nguy hiểm cao. Lại nói người bắt cóc chưa có được thứ mình muốn, khẳng định sẽ còn tìm tới. Như vậy hiện tại người tới sẽ là ai đây?

Lăng Vũ trong lòng vẫn có chút lo lắng, dù sao lần trước bắt cóc làm đáy lòng còn sợ hãi. Dù thân thủ không tồi, nhưng lần trước còn không phải thua trong tay mấy người kia, cho nên Lăng Vũ không thể lại thiếu cảnh giác.

Hiện tại sẽ không thể may mắn xuất hiện một người tới cứu!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền có chút phòng bị đến gần cửa, sau đó chần chờ nửa giây mới từ mắt mèo nhìn xem đứng ở bên ngoài rốt cuộc là ai.

Nhưng mà......

Hả? Sao lại là hắn?

Từ mắt mèo, Lăng Vũ thấy được một người không thể tưởng được. Người kia yên lặng vô tư chiếu cố Lăng Vũ một tuần, rồi lại bị hiểu lầm thương tổn, Lãnh Giác.

Khi biết đối phương là Lãnh Giác, Lăng Vũ lập tức mở cửa ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lãnh Giác đứng ở ngoài. Tuy rằng không biết Lãnh Giác giờ phút này tới nhà mình làm gì, nhưng nhìn thấy Lãnh Giác, Lăng Vũ vẫn rất vui.

Thực vui vì Lãnh Giác xuất hiện ở trước mặt mình. Lần trước hiểu lầm đã làm hắn tổn thương, sau đó hắn cũng không còn có xuất hiện. Mỗi lần nghĩ đến Lãnh Giác, đáy lòng mình luôn áy náy, càng ngày càng sâu!

Rất muốn gặp lại Lãnh Giác xin lỗi, nhưng Lăng Vũ căn bản không biết làm như thế nào mới có thể tìm được Lãnh Giác. Mà mỗi lần hỏi Hàn Mẫn, hắn luôn tránh đi đề tài, không nói hành tung Lãnh Giác cho Lăng Vũ biết. Bất đắc dĩ, Lăng Vũ chỉ có thể chờ mong may mắn có thể rơi xuống để có thể gặp Lãnh Giác lần nữa. Lại không ngờ rằng, Lãnh Giác thế nhưng chủ động tìm tới cửa. Hơn nữa......

Lăng Vũ có chút không rõ nguyên do nhìn Lãnh Giác. Bởi vì giờ phút này Lãnh Giác mang theo một cái va li hành lý đứng ở trước cửa.

Chẳng lẽ người này muốn đi xa sao? Nhưng đi xa vì cái gì còn muốn tới đây? Chẳng lẽ là tới chào tạm biệt mình?

Hiển nhiên Lăng Vũ cũng không đồng tình ý tưởng của mình. Dù sao hai người không có thân thiết đến mức đi xa còn cần đến từ biệt.

"Anh...... sao lại đến đây?"

Nghe được Lăng Vũ hỏi chuyện, Lãnh Giác chỉ là hơi cong khóe môi. Sau đó cũng không màng Lăng Vũ vẻ mặt nghi hoặc, hắn lập tức liền đi vào trong nhà. Buông xuống va li trong tay, Lãnh Giác mới xoay người nhìn về phía Lăng Vũ vẫn đứng ở cửa, nói:

"Về sau, tôi vào ở đây!"

Hả?! Mình chắc không nghe lầm đâu! Lãnh Giác thế nhưng nói muốn ở đây! Chuyện gì vậy? Vì cái gì Lãnh Giác đột nhiên nói muốn ở nhà mình, hơn nữa giống như còn tính toán ở lâu dài!

Tuy rằng Lãnh Giác mang theo hành lý không nhiều, nhưng đối với người yêu thích đơn giản như Lãnh Giác mà nói, bên trong có lẽ cũng đã bỏ đủ đồ vật.

"Không chào đón sao?"

Nhìn Lăng Vũ còn không có một chút phản ứng, Lãnh Giác cố ý hỏi ngược lại.

Lãnh Giác hỏi lại làm Lăng Vũ lập tức phản ứng lại, sau đó cuống quít nói:

"Không phải! Chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi! Cũng không phải không chào đón a! Anh đừng hiểu lầm!"

Lăng Vũ hoảng loạn giải thích, nhưng chờ sau khi nói xong lại phát hiện, mình như đón thêm một khách trọ. Bất quá cũng không có gì, dù sao cũng ở một mình, vừa lúc hai người cho có thêm bạn.

"Vậy là tốt rồi! Tôi ngủ phòng nào?"

"Á! Phòng bên cạnh này đi!"

Lăng Vũ chỉ vào phòng trước đây của Âu Dương Hạo. Bởi vì lần đó người nhà Âu Dương Hạo tới dọn tất cả đồ của hắn đi rồi, vừa lúc có thể cho Lãnh Giác ở. Phòng Bách Tiêu bên trong còn đồ vật, tuy rằng chủ nhân không ở, nhưng vẫn có chút không tiện.

"Được!"

Lãnh Giác đơn giản đáp lại Lăng Vũ, sau đó liền mang hành lý vào phòng Lăng Vũ chỉ.

Nhìn gian phòng sẽ trở thành phòng ngủ của mình, Lãnh Giác cũng không phản ứng nhiều, mà là quay đầu lại nói một câu:

"Thực vừa lòng, cảm ơn!"

Lãnh Giác nói lập tức làm Lăng Vũ cười.

Chỉ cần Lãnh Giác vừa lòng là được rồi!

Bất quá Lăng Vũ cũng không lo lắng Lãnh Giác sẽ không hài lòng. Đã ở chung mấy ngày, Lăng Vũ biết Lãnh Giác kỳ thật rất đơn giản, cũng không yêu cầu quá nhiều. Điểm này vừa lúc có điểm giống Lăng Vũ.

"Anh vừa lòng là được rồi. Vậy trước đem hành lý vào đi, tôi giúp anh dọn dẹp một chút."

Tuy rằng đồ đạc của Âu Dương Hạo đã dọn hết, Lăng Vũ cũng có quét tước qua. Nhưng người ta vừa mới dọn vào đây, vẫn cần dọn lại một chút.

"Không cần, tôi tự mình sẽ thu dọn."

Lãnh Giác cự tuyệt, dù sao phòng đã thực sạch sẽ, hắn xử lý một chút là được, không cần phiền toái Tiểu Vũ.

Đi đến tủ quần áo, Lãnh Giác đem va li mở ra, sau đó lấy quần áo treo ở trên giá. HunhHn786 Sau đó hắn lại đem đồ dùng hằng ngày vào trong phòng tắm bày biện.

Nhìn động tác thành thạo của Lãnh Giác, Lăng Vũ lại nghĩ tới tấm ảnh đặt ở trong phòng Lãnh Giác trước kia. Khẽ thở dài một hơi, Lăng Vũ trong lòng nghĩ.

Xem ra hết thảy chuyện của mình, người này đều rõ ràng!

Tuy rằng thực không cao hứng hành động Lãnh Giác trước đây, nhưng ngẫm lại đối phương tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt cùng công tác của mình. Hơn nữa, nếu không phải Lãnh Giác, có lẽ mình hiện tại sống hay chết còn chưa biết. Ngẫm lại mình tựa hồ còn phải cảm ơn Lãnh Giác!

"Chuyện kia, lần trước cảm ơn anh cứu tôi! Còn nữa, vì lần trước hiểu lầm, xin lỗi, hy vọng đừng để ý!"

Nhìn Lãnh Giác đã sửa sang xong, Lăng Vũ đi đến trước mặt Lãnh Giác, mở miệng xin lỗi. Dù sao lần trước cũng là bản thân quá mức xúc động, mới có thể cho Lãnh Giác là người bắt cóc. Tuy rằng Lãnh Giác cũng chưa nói cái gì, nhưng trong lòng Lăng Vũ vẫn thực băn khoăn.

Nghe người trước mắt xin lỗi, đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Giác hơi lóe sáng, khóe miệng cũng bởi vì lời Lăng Vũ nói mà hơi hơi cong lên.

Chỉ cần Tiểu Vũ không hiểu lầm, không giận, hắn liền cảm thấy mỹ mãn.

"Không có việc gì. Dù sao sự kiện kia cũng là tôi không đúng. Chưa được sự đồng ý của anh đã tự tiện theo dõi anh."

Hắn không muốn dùng từ "giám sát", dù sao hắn cũng không phải giám sát Tiểu Vũ, mà là bảo vệ Tiểu Vũ. Hơn nữa hắn cũng biết cho dù là ai cũng không hy vọng sinh hoạt bị người khác nhìn trộm. Tiểu Vũ có phản ứng là hết sức bình thường.

Lãnh Giác thông cảm, Lăng Vũ nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền cùng Lãnh Giác đến trên sô pha ngồi.

Chỉ là......

"Anh cứ ngủ tiếp, tôi đi nấu bữa sáng!"

Đúng vậy, hắn biết Tiểu Vũ thích ngủ nướng. Nếu không phải hắn xuất hiện, có lẽ Tiểu Vũ còn nằm ở trên giường ngủ. Người này hiện tại khẳng định còn chưa có ăn sáng.

"A! Không cần, anh là khách, sao lại có thể để anh làm bữa sáng chứ? Tôi đi nấu! Dù sao tôi không có việc gì làm! "

"Chẳng lẽ chê tôi nấu không thể ăn? "

Kỳ thật Lãnh Giác cũng là cố ý nói đùa với Lăng Vũ. Hắn biết Tiểu Vũ cũng không phải cái ý tứ kia. Chỉ là.... Hắn thích xem bộ dạng sốt ruột giải thích của Tiểu Vũ, thích xem vẻ mặt Tiểu Vũ bởi vì nói mà trở nên sinh động hơn...

Lãnh Giác đột nhiên nói một câu, Lăng Vũ lập tức sốt ruột giải thích.

"Nào có? Tôi không phải cái ý tứ đó! Tôi chỉ là cảm thấy anh là khách! Cho nên... chủ nhà phải chiêu đãi! Tôi...... "

Lăng Vũ xác thật có chút sốt ruột. Tuy rằng lúc ban đầu Lăng Vũ xác thực cảm thấy Lãnh Giác nấu ăn cũng không ngon. Dù sao đã ăn món Tiêu Tiêu làm cho nên còn chưa phải thực thích ứng. Nhưng sau đó chậm rãi Lăng Vũ cảm thấy kỳ thật món ăn Lãnh Giác nấu cũng không tồi. Cháo trắng đơn giản còn phát ra mùi thơm nhàn nhạt làm người ta không tự giác liền muốn ăn thêm.

Nhìn người trước mắt sốt ruột giải thích, Lãnh Giác trong lòng một trận thoải mái.

Có lẽ về sau cuộc sống của mình sẽ không giống như trước kia bình đạm không có gì lạ. Bởi vì có Tiểu Vũ, sau này cuộc sống cũng thêm nhiều màu sắc.

"Vậy được rồi! "

Nói xong, Lãnh Giác liền không màng Lăng Vũ kinh ngạc, lập tức đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng. Đây xem như việc hắn thích nhất......

Mấy năm nay, đối với bất luận kẻ nào hoặc sự việc gì, hắn đều thực đạm mạc, duy nhất đối với Tiểu Vũ biểu hiện ra biểu tình cùng thái độ không giống. Hắn nhớ rõ Hàn Mẫn đã từng nói qua, Tiểu Vũ chính là số kiếp, một số kiếp hắn không thể vượt qua. Nhưng hắn cho rằng, dù là số kiếp, hắn cũng nhận mệnh tiếp thu, bởi vì hắn đã trốn không khỏi.

Khó hiểu nhìn Lãnh Giác, Lăng Vũ thật sự không hiểu được cái người có vẻ mặt lạnh lùng này. Bất quá nếu người này nhất định phải kiên trì, vậy cũng chỉ có thể mặc hắn thôi. Dù sao bản thân Lăng Vũ cũng muốn ăn cháo Lãnh Giác nấu.

Muốn đi vào phòng bếp trợ giúp Lãnh Giác, Lăng Vũ lại bị Lãnh Giác đẩy ra, nói ngồi ở sô pha chờ là được.

Nhìn Lãnh Giác, Lăng Vũ lại nghĩ tới Bách Tiêu đi không từ giã. Cảm thấy Lãnh Giác có chỗ nào đó giống Bách Tiêu, đối với mình là quá mức sủng nịch, sự tình gì cũng nghĩ tốt cho mình. Làm Lăng Vũ cảm thấy có lỗi, nhưng hai tên này lại đều thích thú giống nhau.

Tiêu Tiêu!

Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến Bách Tiêu, tâm tình Lăng Vũ liền không tự chủ suy sút xuống.

Lắc lắc đầu, Lăng Vũ quyết định không suy nghĩ nữa.

Coi như mình cùng Tiêu Tiêu chỉ là một sai lầm đi!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền dời đi lực chú ý, đem tầm mắt đặt ở trên người Lãnh Giác bận rộn trong phòng bếp.

Đang lúc Lăng Vũ nhìn chằm chằm người trong phòng bếp bận rộn, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.

Tiếng chuông không chỉ có bừng tỉnh Lăng Vũ, cũng làm Lãnh Giác ló đầu ra nhìn về phía điện thoại bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK