"Cậu nói, tôi có phải ngốc hay không. Đợi mười năm, bảo hộ mười năm, lại vẫn không có tiến vào được trái tim Tiểu Vũ. Ngẫm lại cảm thấy chính mình thực ngốc, tự mình đa tình nhiều năm như vậy. Cho rằng có thể cùng Tiểu Vũ tu thành chính quả, lại không ngờ ở trong lòng Tiểu Vũ mình bất kham như vậy. Một chút biểu tình nghi hoặc cũng không có, liền trực tiếp nhận định tôi là lừa gạt, thật sự thực đả thương người! A!"
Lãnh Giác tự giễu cười cười, trong đó chua xót Lam Phi đều xem rõ ràng. Mấp máy môi, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nói không ra một câu an ủi.
Hắn làm sao không có ý nghĩ như vậy chứ?
Chỉ là hiện tại hắn đã hạ quyết tâm, mặc kệ trong lòng Lăng Vũ có hay không có mình, hắn cũng sẽ không buông tay. Bởi vì hắn đã mất trái tim, đã không có biện pháp tìm trở về, cho nên hắn đành phải mặt dày mày dạn ăn vạ. Dù bị chán ghét, hắn cũng muốn ăn vạ.
Hắn cũng rất muốn như vậy đi khuyên bảo Lãnh Giác. Nhưng nhìn thấy trong mắt Lãnh Giác là tàn tro, Lam Phi lại do dự. Nếu Lãnh Giác tự mình từ bỏ hắn nói thêm cái gì cũng vô ích. Hắn biết nếu muốn yêu Lăng Vũ, thì trước sau như một, không cần chân trong chân ngoài, do dự. Cho nên muốn khuyên, lời tới miệng cũng bị hắn nuốt trở vào.
Chuyện tình cảm phải để người trong cuộc tự mình suy nghĩ chọn lựa, dù sao người ngoài như hắn nói cái gì cũng không tốt.
Trong phòng lại lâm vào một trận yên lặng, chỉ có tiếng hít thở đầy áp lực.
"Tình cảm của anh không thay đổi. Tình yêu của anh là duy nhất. Ánh trăng sẽ nói hộ lòng anh..."
Một đoạn nhạc dễ nghe đột nhiên vang lên trong phòng yên tĩnh, làm hai người chấn động một chút.
Lam Phi nghe được tiếng chuông điện thoại độc đáo kia giật mình. Hắn biết đó chính là tiếng lòng của Lãnh Giác đối với Lăng Vũ, đồng thời nhắc nhở quyết tâm của Lãnh Giác đối với Lăng Vũ. Cái này làm cho Lam Phi rất bội phục.
Mười năm thời gian, có người nào có thể vẫn luôn một lòng một dạ. Nếu không phải yêu đến sâu tận đáy lòng, không có khả năng duy trì lâu như vậy. Xem ra Lãnh Giác thật sự rất yêu Lăng Vũ!
Nghĩ như vậy, Lam Phi cố lấy dũng khí, muốn chờ Lãnh Giác tiếp xong điện thoại liền khuyên bảo hắn đừng tuyệt vọng. Hy vọng hắn đừng từ bỏ, mà phải tiếp tục kiên định.
Nhưng không đợi Lam Phi khuyên bảo, hai người bọn họ liền bị sự kiện kế tiếp làm luống cuống trận tuyến.
Mí mắt Lãnh Giác hơi rũ mi xuống, đột nhiên run một chút, lúc sau lại khôi phục bình tĩnh. Nhìn màn hình di động, Lãnh Giác đột nhiên có chút dị thường.
Hàn Mẫn! Hắn gọi điện thoại lại đây làm cái gì? Chẳng lẽ Hiên lão đại?
Cái này làm cho Lãnh Giác tức khắc khẩn trương lên, thấp thỏm ấn nghe. Giọng Hàn Mẫn khá lớn vang lên.
"Giác, An hồ ly bị báo ứng, mọi sản nghiệp trên tay hắn đều bị thất bại thảm hại, công ty đã đóng cửa. Mà hiện tại những kẻ thù đang tìm hắn, cảnh sát tựa hồ cũng tham gia việc này. Ha ha ha! Hồ ly kia rốt cuộc bị báo ứng a!"
Hàn Mẫn phi thường hưng phấn đem tin tức nói cho Lãnh Giác, làm người vốn đang khẩn trương lập tức lơi lỏng.
"Đó là hắn xứng đáng! Làm nhiều chuyện xấu như vậy, nên đến báo ứng! Vậy người hiện tại ở đâu?"
"A! Hiện tại không biết a. Tôi còn chưa có đi tra chuyện này đâu! Dù sao tên kia hiện tại sắp bị người rút gân lột da! Nga, đúng rồi, cậu hẳn là biết người đứng đằng sau thao túng khiến An Diệp đóng cửa công ty là ai chứ, chính là Hiên lão đại. Nhưng Hiên lão đại hiện tại lại... Ai!"
Hàn Mẫn thở dài, nhàn nhạt tiếc hận. Mà Lãnh Giác nghe được lời Hàn Mẫn nói, trong đầu lập tức lướt qua một ý niệm, chính là bởi vì quá nhanh hắn không có bắt kịp.
"Anh là nói, An Diệp hiện tại chịu cảnh này hết thảy đều là do một tay Hiên lão đại tạo thành?"
"Đúng vậy, cậu còn không biết! Đó là bởi vì cậu vẫn luôn ở cạnh Lăng Vũ, không có thời gian bận tâm này nọ mà thôi. Nói đến Lăng Vũ, hắn hiện tại có phải ở bên cạnh cậu hay không?! Hiên lão đại thành dáng vẻ này, hắn còn có tâm tư trở về ngủ, thật là tiếc cho Hiên lão đại!"
Hàn Mẫn nói, Lãnh Giác liền cảnh giác ý niệm vừa rồi chợt lóe là cái gì.
"Anh nói Tiểu Vũ hiện tại còn chưa tới bệnh viện?"
Nghe được Lãnh Giác hỏi, Hàn Mẫn lập tức đáp lại:
"Đúng vậy, không có tới a! Tôi liền nói......"
Hàn Mẫn còn chưa nói xong, Lãnh Giác liền vội vàng cắt ngang.
"Lập tức phái người đi tra hồ ly kia còn có chỗ nào có thể trốn tránh. Mau lên! Tiểu Vũ có khả năng đã rơi vào tay An Diệp!"
"A!! Cái gì? Cậu nói Lăng Vũ cái gì?! Không phải đâu! Vậy cậu bình tĩnh, tôi lập tức phái người đi tra!"
Hàn Mẫn vừa nói xong, liền vội vàng kết thúc cuộc gọi. Hắn biết sự tình có chút nghiêm trọng. Hồ ly kia có khả năng biết hết thảy đều là do Hiên lão đại làm, cho nên liền bắt Lăng Vũ thay thế Hiên lão đại trả giá.
Hơn nữa An hồ ly hiện tại đã bị buộc đến tuyệt lộ, sự tình điên cuồng gì hắn cũng có thể làm ra. Xem ra Lăng Vũ hiện tại rất nguy hiểm. Nếu không nhanh chóng tìm được chỗ An hồ ly ẩn thân, Lăng Vũ khẳng định sẽ bị ác quỷ tra tấn chết. Nếu là cái dạng đó, vậy liền thực có lỗi với Hiên lão đại!
Nghĩ như vậy, Hàn Mẫn liền lập tức gọi một cuộc điện thoại cho anh em trong tổ chức, sau đó liền chạy tới nhà Lăng Vũ hội hợp cùng Lãnh Giác. Hắn biết Hiên lão đại giờ phút này sẽ không nguy hiểm, cho nên giao cho Đường Đường chiếu cố là đủ rồi. Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được Lăng Vũ, sau đó an toàn cứu ra.
Hy vọng còn kịp!
Hàn Mẫn ở trong lòng thành tâm cầu nguyện, trên mặt biểu tình càng ngày càng ngưng trọng.
Hàn Mẫn lái xe vài lần vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa gây tai nạn xe cộ, trong thời gian ngắn nhất chạy tới nhà Lăng Vũ. Mà hắn vừa xuống xe, di động liền vang lên. Nhìn dãy số là của anh em trong tổ chức Hàn Mẫn lập tức khẩn trương lên. Hắn nhanh ấn nghe, nín thở chờ tin tức.
"Biệt thự phía đông sau núi, An Diệp ở nơi đó!"
Tin tức này làm Hàn Mẫn không khỏi nhíu mày.
Thật không hiểu An hồ ly như thế nào mua được nơi đó! Bất quá hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái đó, hắn phải mau chóng đi lên đem tin tức này nói cho Lãnh Giác đang thập phần lo âu, sau đó liền triển khai hành động cứu trợ.
Ở một nơi khác.
Nhìn thấy Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo đồng thời lộ ra hoảng sợ, An Diệp ý cười càng thêm dày đặc. Đây là hiệu quả, hắn muốn thấy. Một đám đều bởi vì nhất cử nhất động của hắn mà biến hóa biểu tình.
Khi Lăng Vũ nhìn chăm chú, An Diệp xoay người đi về phía Âu Dương Hạo, sau đó ngồi xổm xuống kéo gần khoảng cách cùng Âu Dương Hạo.
Nhìn thấy An Diệp tới gần, Âu Dương Hạo theo bản năng rụt rụt. Mà An Diệp trên người tản mát ra hàn khí, làm hắn tràn đầy sợ hãi.
"Anh...... anh muốn làm gì?"
Giọng Âu Dương Hạo run rẩy hỏi An Diệp, khuôn mặt xinh đẹp cũng bởi vì An Diệp tới gần mà có chút tái nhợt.
Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, Âu Dương Hạo thấy được điên cuồng cùng ngoan độc. Hắn biết giờ phút này An Diệp đã bắt đầu mất đi lý trí, cũng có khả năng đi giết người. Càng là nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo sợ hãi càng lúc càng nồng đậm.
Mà ở một bên, Lăng Vũ ở nhìn thấy An Diệp tới gần Âu Dương Hạo, tức khắc hoảng sợ mở to hai mắt.
"Anh tốt nhất đừng xằng bậy. Tiểu Hạo căn bản không liên quan, mong anh đừng kéo cậu ấy vào!"
Lăng Vũ lại hô to, An Diệp lại chỉ là cong lên khóe môi cười cười.
"Mày nói tao đừng xằng bậy, tao liền không xằng bậy sao? Mày cũng quá ngây thơ rồi!"
An Diệp trào phúng nhìn về phía Lăng Vũ, sau đó đột nhiên nâng cằm Âu Dương Hạo, làm Âu Dương Hạo ngẩng cao đầu.
"Ui!"
Đông tác thô bạo của An Diệp làm Âu Dương Hạo thống khổ rên, cũng làm Lăng Vũ cách đó không xa càng thêm lo lắng.
Lăng Vũ rất muốn chạy tới đá văng hắn ra, chỉ là tự do bị khống chế căn bản không có biện pháp tới gần hai người kia. Lăng Vũ càng thêm lòng nóng như lửa đốt.
Nhìn gương mặt Âu Dương Hạo bắt đầu chậm rãi từ trắng chuyển thành đỏ lại biến thành xanh tím, An Diệp cười, nhẹ nhàng mà thở dài nói.
"Tao đột nhiên phát hiện tao còn tương đối thích mỹ thiếu niên. Đối với mày, tao đã không có hứng thú. Hơn nữa, Âu Dương tổng tài cũng coi như là cực phẩm nha! Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp làm nhiệt huyết người ta sôi trào, rất muốn đi yêu thương. Nói có phải hay không a, Lăng tiên sinh?"
An Diệp vừa cười vừa nói, chính là trong giọng nói lạnh lẽo. Âu Dương Hạo tức khắc bắt đầu giãy giụa không thôi. Nhưng càng giãy giụa, An Diệp càng dùng lực đạo càng lớn, cho đến khi cằm trắng nõn bị véo ra xanh tím.
Mà cách đó không xa, Lăng Vũ bị lời nói của An Diệp chọc giận bắt đầu bạo nộ rồi.
Ý tứ của An Diệp quá minh bạch. Ma quỷ thế nhưng muốn làm bẩn Tiểu Hạo. Sao có thể để Tiểu Hạo vô tội bị ma quỷ làm bẩn? Không được, không thể để chuyện như vậy phát sinh!
Vì thế Lăng Vũ lại bắt đầu mạnh mẽ lôi kéo xích sắt. HunhHn786 Nhưng mặc kệ Lăng Vũ dùng lực như thế nào, cái xích sắt vẫn buộc ở trên vách tường, không ra. Trong lo âu Lăng Vũ liền phẫn nộ đá vách tường.
Xoay người hung hăng nhìn An Diệp, Lăng Vũ tiếp tục nói.
"Đồ khốn, thả Tiểu Hạo ra, bằng không chờ tôi được tự do tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Tôi sẽ đem anh bầm thành vạn đoạn, vứt xác nơi hoang dã cho thú hoang ăn, cho anh chết không toàn thây!"
Lăng Vũ cũng bắt đầu điên cuồng. Mặc kệ lời hung ác như thế nào cũng nói ra, nhưng không thể khiến ác quỷ dừng động tác.
An Diệp đối với Lăng Vũ uy hiếp ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đối với Âu Dương Hạo nói lời đùa giỡn.
"Đã sớm biết Âu Dương tổng tài là mỹ nhân, khi đó tôi liền muốn bắt người, nếm thử tư vị của Âu Dương tổng tài đây! Chỉ là nhà Âu Dương thế lực quá lớn, tôi không thể trêu vào! Cho nên chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cái loại tư vị kia thật sự rất khó chịu đó! Bất quá lần này cậu nếu đã ở trong tay của tôi, tôi liền sẽ biểu hiện tốt, đảm bảo làm Âu Dương tổng tài nếm trải tư vị dục tiên dục tử! Ha ha......"
An Diệp cười, trong mắt bắt đầu nhiễm đỏ ngọn lửa dâm dục. Âu Dương Hạo ớn lạnh cả người, muốn thoát lại bất đắc dĩ bị An Diệp xiềng xích. Hóc mắt Âu Dương Hạo bắt đầu trở nên hồng hồng, nước mắt cũng từ khóe mắt chảy xuống dưới. Hắn không muốn bị ma quỷ xâm phạm, hắn là của Vũ ca ca.
Âu Dương Hạo ở trong lòng khóc. Hắn gầy nhỏ căn bản không phải đối thủ của An Diệp cao lớn cường tráng. Nói hiện tại, hắn cũng chưa biện pháp thoát khỏi thủ hạ của An Diệp, càng đừng nói cùng ma quỷ này đối kháng.
Đừng mà! Đừng mà! Không thể bị người này làm bẩn, đến lúc đó mình liền không sạch sẽ! Vũ ca ca liền không thích!
Càng nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo càng chảy nước mắt nhiều hơn, nước mắt tựa như vỡ đê, tràn ra không ngừng.
Hừ...... Hừ......
Âu Dương Hạo phát ra âm thanh phản kháng, lại bởi vì An Diệp nắm cằm, làm hắn không có biện pháp nói tốt.
An Diệp bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì, sau đó tươi cười đối với Lăng Vũ cách đó không xa đang phẫn nộ không thôi.
"Tao hình như nhớ ra, Âu Dương tổng tài thực thích mày! Vì mày, hắn cũng giống tao tìm mày tìm mười năm đó! Thật là làm người ta cảm động a! Không biết Lăng tiên sinh có đáp lại tình cảm của Âu Dương tổng tài hay không? Không phải là Lăng tiên sinh bạc tình, làm lơ Âu Dương tổng tài một mảnh chân tình đi! Chậc chậc chậc... Thật là đáng thương làm sao?"
Nói xong, An Diệp lại đem tầm mắt đặt trên người Âu Dương Hạo.
"Hà tất đi dán mặt nóng vào cái mông lạnh. Không bằng theo tôi đi! Tôi sẽ thương yêu cậu!"
An Diệp nói làm hai tròng mắt Lăng Vũ trừng thật to, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, hận không thể đem An Diệp xé xác.
"Đồ khốn, thả Tiểu Hạo ra, không cần thương tổn hắn!"
Lăng Vũ bắt đầu cuồng loạn, nhưng mà An Diệp trước sau như một đi bỏ qua.
Vốn chỉ là nói làm cho bọn họ sợ hãi, An Diệp đột nhiên giống điên rồi cúi đầu ngậm lấy môi Âu Dương Hạo. Hắn đè lại đầu Âu Dương Hạo điên cuồng vặn vẹo. An Diệp không ngừng cắn, cho đến khi đôi môi kia chảy ra máu đỏ tươi mới bỏ qua.
Buông ra cánh môi bị chính mình cắn chảy máu, An Diệp vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút máu bên môi.
"Bảo bối, em hương vị quả nhiên rất tuyệt!"
Giờ phút này Âu Dương Hạo đã đình chỉ giãy giụa. Khi An Diệp cắn môi hắn, trong nháy mắt, con ngươi trở nên một mảnh tro tàn, ảm đạm không ánh sáng, làm người đau lòng không thôi.
Âu Dương Hạo nhìn giống như búp bê vải bị rách nát. Lăng Vũ tâm co rút đau đớn không thôi, phẫn nộ không ngừng lôi kéo xích sắt. Mà đôi mắt tràn đầy bi giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm An Diệp tổn thương Âu Dương Hạo, trong miệng không ngừng gào rống.
"Kẻ điên, kẻ điên! Mày thả Tiểu Hạo ra. Em ấy là vô tội, thả ra. Tao để mày xử trí, đừng tra tấn Tiểu Hạo!"
Nghe được Lăng Vũ cuồng loạn gào thét, đôi mắt nhuộm đầy dục vọng nháy mắt rét lạnh đến thấu xương. Sắc bén nhìn về Lăng Vũ, An Diệp lạnh lùng nói:
"Khó chịu sao? Thực thương tâm đúng hay không? Tâm rất đau đúng hay không? Đây chỉ là cái bắt đầu! Trò hay còn ở phía sau. Tao muốn cho mày tận mắt nhìn thấy người quan trọng của mày bị tao cưỡng hiếp. Tao muốn cho mày đau đớn, để cho mày biết đắt tội tao kết cục là thảm cỡ nào!"
An Diệp càng nói càng kích động, đến cuối cùng liền lớn tiếng quát Lăng Vũ. Nói xong, An Diệp liền bắt đầu xé rách quần áo Âu Dương Hạo.
Nhìn màn điên cuồng trước mắt, Lăng Vũ giống như một con thú bị vây, mạnh mẽ lôi kéo dây xích, biểu tình càng thêm bi phẫn. Đôi mắt vẫn luôn lộ ôn hòa ý cười, giờ phút này lại sung huyết, hồng hồng một mảnh.
"Dừng tay. Mày dừng tay cho tao. Dừng tay! Khốn kiếp! Dừng tay cho tao!"
Đang gào rống, trong đầu Lăng Vũ đột nhiên lướt qua hình ảnh quen thuộc mà xa lạ, cùng tình cảnh trước mắt đan xen ở bên nhau.
Hiên...... Hiên......
Trong đầu lướt qua hình ảnh Hiên bị một người xâm phạm. Tên kia gào rống thỏa mãn, Hiên thống khổ rên rỉ. Tiếng khóc non nớt của bản thân. Toàn bộ hình ảnh đều chen chúc tới. Ngực bắt đầu như bị xé rách rất đau, tựa hồ có cái gì muốn lao tới làm khó chịu càng thêm lớn.
Bỗng nhiên cổ nóng rực, từ trong cổ họng phun ra máu đỏ tươi. Lăng Vũ càng thêm điên cuồng. Khoang miệng tràn đầy mùi máu tươi, kích thích Lăng Vũ trở nên mạnh mẽ hơn. Tay kéo thật mạnh xích sắt, muốn đem xích sắt từ trên vách tường kéo ra.
"Loảng xoảng!"
Lăng Vũ mạnh mẽ kéo làm xích sắt va đập phát ra tiếng vang nặng nề, phối hợp không khí điên cuồng, làm cho cả phòng tràn ngập quỷ dị.
Mà An Diệp còn đang điên cuồng xé rách quần áo Âu Dương Hạo. Hắn cúi đầu dùng lực gặm cắn phần da thịt trắng nõn lộ ra cho đến khi xuất hiện một đám ấn ký màu đỏ trước ngực Âu Dương Hạo mới dời đi trận địa.
Sau khi gặm cắn một lúc, An Diệp lại duỗi tay hướng đến phía dưới của Âu Dương Hạo. Nhìn vật giữa hai chân Âu Dương Hạo ủ rũ, ý cười trên khóe môi An Diệp càng thêm dày đặc. Hắn liền nắm lấy vật mềm oặt, dùng sức xoa nắn. Nhưng mặc kệ An Diệp xoa như thế nào, vật kia cũng không có bất luận phản ứng gì, cái này làm cho An Diệp phi thường phẫn nộ.
"Không cảm giác sao? Là bởi vì bị xâm phạm trước mặt người mình thích, cho nên không cảm giác sao? Không quan trọng, tôi sẽ làm cho có cảm giác!"
Nói xong, An Diệp liền dùng sức nâng hai chân Âu Dương Hạo áp đến trước ngực, cho chỗ kia lộ ra ở trước mắt hắn.
Nhìn thấy nơi còn đang khép kín kia, đôi mắt An Diệp hiện lên sự hung ác. Hắn nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, sau đó móc ra vật dưới háng sớm đã cương cứng. Lắc lắc vài cái khởi động, hung khí chuẩn bị xâm hại Âu Dương Hạo.
"Loảng xoảng"
Xích sắt lại bị Lăng Vũ dùng sức kéo mạnh phát ra tiếng vang. Mà khi nhìn thấy An Diệp cầm vật gây tội ác nhắm ngay Âu Dương Hạo, Lăng Vũ càng điên cuồng lôi kéo xích sắt.
Khi An Diệp bắt đầu động tác tiến vào, Lăng Vũ lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt, sau đó đem đầu hướng về một bên, cả người cũng bắt đầu run rẩy không thôi.
Tiểu Hạo, thực xin lỗi! Vũ ca ca quá vô dụng! Chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị ma quỷ xâm phạm! Tiểu Hạo!
Lăng Vũ thống khổ sám hối, nước mắt cũng chảy xuống nhỏ giọt ở trên sàn nhà.
"Rầm!"
Một tiếng vang lớn khiến Lăng Vũ bừng tỉnh, mở to hai tròng mắt đỏ au, lại nhìn thấy ác ma thống khổ ở trên mặt đất. Rồi sau đó là hai giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu Vũ!"
"Lăng Vũ!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lăng Vũ càng thêm điên cuồng, nhìn An Diệp nằm trên mặt đất.
Giết hắn! Giết hắn! Ma quỷ làm bẩn Hiên, hiện tại lại muốn làm bẩn Tiểu Hạo!
Đôi mắt đỏ au, Lăng Vũ điên cuồng nhìn An Diệp, trong đầu chỉ có một câu.
Giết hắn!
Nhìn Lăng Vũ miệng đầy máu tươi, Lãnh Giác cả kinh lập tức chạy đến vươn tay ôm chặt người cảm xúc kích động. Hắn muốn trấn an Lăng Vũ trước, lại không ngờ rằng bị Lăng Vũ mạnh mẽ đẩy ra, sau đó lớn tiếng quát:
"Cởi xích! Cởi bỏ xích cho tôi!"
Lăng Vũ giờ phút này đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là giết ma quỷ.
Nghe được Lăng Vũ mất đi lý trí, Lãnh Giác lập tức ngăn lại Lam Phi còn muốn xông tới. Hắn biết hiện tại Lăng Vũ cảm xúc thực không ổn định, vô ý liền có khả năng làm bị thương Lam Phi.
Biết Lãnh Giác lo lắng cái gì, Lam Phi cũng không có đi kiên trì. Hắn biết trước mắt tình huống phi mang hỗn loạn, nếu hắn lại tùy hứng khẳng định sẽ làm tình trạng càng thêm hỗn loạn. Cho nên Lam Phi nghe theo Lãnh Giác an bài, thuận theo đứng ở một bên, sau đó vẻ mặt lo lắng Lăng Vũ. Hai tay cũng bởi vì trong lòng lo âu mà gắt gao nắm chặt.