• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9 năm không gặp, thời gian cũng không ở trên người Đường Thước lưu lại vết tích gì rõ ràng, thậm chí còn nhiều hơn một chút thành thục tao nhã.

"Cậu về nước rồi à." Thiệu tổng ngược lại không có tâm tư thưởng thức cái khí chất đó của anh ta, thậm chí nửa người còn lại cũng chẳng quay lại, mũi giày cũng đang hướng cửa ra vào, "Gọi tôi lại có chuyện gì sao?"

"Tôi chỉ là muốn chào hỏi a, dù sao chúng ta cũng là lâu ngày không gặp..."

Thiệu Huy đánh gãy anh ta: "Cậu chào hỏi xong rồi?"

Đường Thước bị nghẹn một chút: "Đã... Đã xong."

Thiệu Huy gật gật đầu với anh ta, một câu tạm biệt cũng không có, rời đi.

Hắn cũng đã từng cho rằng, nếu như một ngày nào đó hắn gặp lại Đường Thước, hắn nhất định sẽ đánh tên kia một trận. Hiện tại có cơ hội, hắn lại chỉ muốn về nhà.

Nhưng khi hắn mở cửa nhà ra, bên trong là một mảnh đen tối, cũng không thấy bóng người mà hắn đang tìm.

"Tiểu Điền?"

Thiệu Huy lấy điện thoại ra ấn số, lại nghe được giọng nữ vang lên trong lỗ tai hắn.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin chờ trong giây lát rồi gọi lại... Sorry! The subcriber you dialed is busy now, please redial later."

_________

"Bảo bối, gần đây có tốt không?"

Điền Điềm bên này, đang cùng người ở đầu bên kia nhỏ nhẹ ôn nhu nói chuyện.

Y đang lái xe bên trong dòng xe cộ tấp nập, sờ sờ lỗ tai đang mang tai nghe Bluetooth: "Rất tốt ạ, bà thì sao, có ăn cơm đầy đủ không?"

"Đầy đủ a." Người kia ôn nhu nói, "Ta xem dự báo thời tiết nói bên cháu gần đây trời mưa nhiều, nhớ kỹ mặc thêm quần áo."

"Biết rồi ạ." Điền Điềm nhìn ánh Mặt Trời vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cười cười nói, "Con cũng không còn là đứa nhóc nữa, đừng lo lắng cho con nữa a bà ngoại."

"Bà còn không lo lắng cho con sao, nhóc con." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, khiến Điền Điềm cũng cười theo.

"Hiện tại..." Bên kia tựa hồ do dự trong chốc lát, mới tiếp tục nói, "Công tác vẫn thuận lợi không?"

"Thuận lợi a." Điền Điềm khóe miệng kéo lên, "Con đi kiếm tiền đây bà ngoại, ngày mai con sẽ chuyển một chút qua cho bà, bà muốn dùng như thế nào thì cứ dùng nha."

"Bà nào có chỗ nào để dùng a, con giữ lại đi, để dành cho bản thân, con bây giờ cần tiền hơn bà a." Người ở đầu bên kia dừng một chút, "Tuy rằng nó có tiền, nhưng bảo bối con không được quá ỷ lại người ta có biết hay không."

Y cùng Thiệu Huy sống chung lâu như vậy, bà ngoại y vẫn luôn là không yên lòng, luôn cảm thấy nhà mình thiếu nợ Thiệu Huy, dù cho cháu trai mình cùng một nam nhân kết hôn vẫn là thua thiệt.

Dù sao trước khi ông ngoại y mất thì 2, 3 năm viện phí cùng tiền thuốc men đều do Thiệu tổng trả cả, những khoản tiền kia cũng không phải con số nhỏ, khoản tiền kia như là tiền bán thân ép y đến nổi thở không ra.

Điền Điềm lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy, nói với bà ngoại ở đầu bên kia: "Không có việc gì, con mấy năm nay đầu tư kiếm được không ít tiền lời, đủ xài rồi, cũng có thể trả hết nợ."

Điền Điềm quẹo xe, vững vàng dừng bên trong chỗ để xe, cuộc trò chuyện cũng vừa vặn kết thúc, "Được được, con biết chú ý thân thể, điện thoại con sắp hết pin rồi, lần sau lại nói chuyện, bà ngoại nhanh đi khiêu vũ cùng bà Triệu đi."

Điền Điềm một bên cúp điện thoại một bên xuống xe khóa cửa, ngẩng đàu nhìn bảng hiệu chớp nháy đèn neon, cất bước tiến vào.

_____________

[Bước vào W&H, toàn tâm toàn ý của ngài.]

"Hoan nghênh đến với Wholehearted, chào buổi tối." Nhân viên cửa hàng mặc đồng phục bước đến đón tiếp, "Xin hỏi ngài muốn chọn mặt hàng nào, tôi có thể giúp được gì cho ngài."

Điền Điềm nhìn bên trong tủ kính để đồ trang sức để đủ loại hình dáng, trên mặt lộ ra chút kích động: "Tôi muốn tìm nhẫn."

Điền Điềm có ý nghĩ này từ rất lâu rồi, y vẫn luôn muốn sau khi trả hết nợ một lần nữa mua một đôi nhẫn kết hôn.

Tất cả quay về 0, sau đó làm lại từ đầu.

Y mang theo tâm trạng vui vẻ rất nhanh đã tìm được kiểu dáng ưa thích, chờ nhân viên đang đi đến nhà kho lấy hàng mau mau trở về.

"Điền Điềm? Là Điền Điềm tiểu trợ lý đúng không?"

Điền Điềm bối rối nháy mắt, mới nhìn thấy một người đàn ông rất tuấn tú, đang cười như không cười nhìn y, Điềm Điềm nhìn rõ gương mặt đối phương mới phát hiện có điều không tốt, tại sao trong lúc quan trọng này lại gặp phải bạn tốt của Thiệu Huy cơ chứ.

Bất quá Điền Điềm rất nhanh đã thu thập xong tâm trạng, mở miệng như không có gì: "Chào ngài, ngài Chân."

"Một mình cậu sao? Hiếm thấy nha. Mỗi lần thấy cậu đều sẽ thấy cái đuôi Thiệu Huy kia mà, hiếm thấy lần này chỉ có mình cậu." Ngài Chân tên đầy đủ là Chân Hân, là kiệt tài trong ngành thiết kế trang sức, Điền Điềm thầm mắng mình ngốc, tại sao trước khi đến lại quên mất ông chủ cửa hàng này là ai, không nghĩ tới W&H cũng là sản nghiệp của Chân gia.

Chân Hân không biết quá trình suy nghĩ của Điền Điềm, hắn cùng Thiệu Huy là bạn học từ nhỏ, quan hệ không tệ, tự nhiên rất sảng khoái: "Mới mua cái gì vậy? Tôi giảm giá cho cậu."

Chân Hân cầm lấy cái hộp nhân viên đưa đến liếc mắt nhìn biên lai, cười cười: "Người khác đều nói thất niên chi dương*, tôi thấy các cậu cũng không có tật xấu này a."

Nhà thiết kế sảng khoái cầm bút lên xoạt xoạt sửa lại mấy lần, giảm giá mạnh cho trợ lý Điền: "Tôi đây là bỏ ra vốn lớn a, lúc trước Thiệu Huy đến chỗ tôi đặt nhẫn kết hôn, tôi còn không cam lòng như vậy."

"Anh ấy đặt nhẫn kết hôn tại chỗ ngài sao?" Tim Điền Điềm nhảy một cái, y xưa nay không hề biết chuyện này.

"Nhẫn kết hôn của các cậu chính là tác phẩm đắc ý của tôi nữa kìa." Nhà thiết kế nói về tác phẩm của mình lời nói rõ ràng bắt đầu tăng lên, "Series Thiên sứ của Cinderella, cậu nhìn cái này."

Nhà thiết kế gỡ ra chiếc nhẫn kết hôn từ bàn tay trái, vẫy Điền Điềm đến xem: "Nhẫn kết hôn của tôi cũng nằm trong series này đó, cậu xem phần in hoa bên trong này."

Trên chiếc nhẫn có một dòng in nho nhỏ một từ đơn tiếng Anh —— "angel".

"Chỉ có cặp nhẫn kia của Thiệu Huy là hàng tự tay tôi làm, thời điểm đặt làm riêng còn kêu tôi ghép vần..."

Ghép vần? [TS] thật sự là thiên sứ ghép vần?**

Điền Điềm căng thẳng trong lòng, còn chưa kịp nghĩ thông, lại nghe thấy nữa câu sau của nhà thiết kế.

"Bất quá cậu ta nói "Thiên sứ" viết tắt rất có ý nghĩa, tôi cũng miễn cưỡng tiếp thu ý kiến của cậu ta mà phá hoại nghệ thuật."

Cho nên [TS] thật sự là viết tắt?

"Bất quá Thiệu Huy có ánh mắt thật sự rất tốt." Nhà thiết kế đem nhẫn đeo trở lại, nói giỡn: "Chỉ cặp nhẫn kết hôn của 2 người hiện tại giá không biết đã tăng lên bao nhiêu lần, ngàn lần không ngừng đi."

Điền Điềm cười theo, tiếp nhận hộp quà được nhân viên cửa hàng gói kĩ, trong lòng lại trướng đau.

Y vẫn là quá ấu trĩ, quá tự cho là đúng cùng ngây thơ đi.

Y cùng Thiệu Huy gượng gạo nhiều năm như vậy, một cái đồ vật không đáng giá này, lại có thể thay đổi cái gì đây.***

- ------_____-------______-------______------

*: Thất niên chi dương mình nghĩ chắc ai cũng biết, là lấy 7 năm để làm cột mốc để đánh giá 2 người có còn ở bên nhau nữa không, và có 1 cách giải thích khác là chỉ 2 người khi ở bên nhau lâu ngày sẽ sinh ra nhàm chán muốn chia tay, nên Chân Hân mới gọi là tật xấu.

**: Trong tiếng Hoa, thiên sứ có pinyin là Tian Shi => TS.

***: Tên của Đường Thước (người hồi xưa công theo đuổi) pinyin là Tang Shuo => TS.

P/S: Pinyin của Điền Điềm là Tian Tian, của Thiệu Huy là Shao Hui cũng có thể =>TS. Nhưng vì mị vừa đọc vừa dịch nên cũng chỉ đoán mò thui. (Nhưng mong là đúng như mị đoán QAQ).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK