"Cái gì mà đùa giỡn tình cảm nói khó nghe như vậy." Thiệu Huy cau mày, "Anh chỉ là nhờ em ấy giúp đỡ thôi mà."
"Giúp đỡ?!" Thiệu Hàm tức đến dậm chân, "Anh giúp người ta một chuyện lớn như vậy, đổi lại là để giúp anh làm chuyện này sao? Ở bên nhau nhiều năm như vậy, các anh đang diễn trò gì vậy! Trời ơi! Em còn thường xuyên trước mặt anh dâu nói anh năm đó vì yêu come out... Anh đang giỡn với mọi người sao?"
Thiệu Hàm sốt ruột đến nuốt không nổi nữa, cầm đũa đâm đâm bát, càng suy nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.
"Các anh kết hôn thật hay giả?"
"Nói bậy bạ cái gì? Bọn anh không diễn kịch, từ khi bắt đầu đã là kết hôn thật..." Thiệu Huy trừng mắt nhìn em trai mình một cái, hắn thật sự là một người không thích nói chuyện phiếm, mặt đầy phiền muộn, "Vốn cho là có thể cùng nhau cả đời."
"Vậy bây giờ anh còn buồn cái gì nữa?"
Khẩu vị của Thiệu Huy cũng hầu như không còn, hắn lại thở dài một hơi: "Cũng là do anh... Anh luôn nghĩ đó là chuyện đương nhiên, chưa từng cân nhắc đến cảm xúc của tiểu Điềm, cuộc hôn nhân tám năm này, đã khiến em ấy không vui vẻ, anh rất muốn giữ em ấy lại, nhưng bây giờ đã không biết phải làm gì."
Thiệu Hàm bị anh mình làm cho sửng sốt một lúc, Thiệu Huy cũng không để ý có người nghe hay không, vẫn tiếp tục nói: "Anh nói chuyện này với em, là vì muốn em cẩn thận một chút, sau này đừng lấy chuyện của anh và tiểu Điềm ra để làm gương hay cái gì nữa. Tránh sau này xảy ra chuyện, chấm dứt không dễ."
Chân mày Thiệu Hàm đã nhăn chặt: "Anh, anh tính ly hôn với anh dâu à?"
"Quyền quyết định không nằm trong tay anh." Thiệu Huy cụp mắt, nhìn nhẫn kết hôn đeo trên tay, liên miên cằn nhằn không dứt, "Nhưng cũng không nhanh như vậy đâu, năm đó, mấy thỏa thuận trước khi cưới không có ích gì với tiểu Điềm cả, anh nhất định phải lấy một phần tài sản riêng của mình cho em ấy, chỉ là việc này phải làm trong một quãng thời gian khá dài.... Trong nhà tiểu Điềm cũng không có người khác, chân em ấy bị thương còn chưa khỏe, nên hiện tại anh cũng sẽ không cho em ấy rời đi, em ấy rời khỏi nhà thì còn chỗ nào để đi chứ. Lại nói, tính tình em ấy bướng bỉnh như vậy, vốn không muốn người khác chăm sóc mình, dù là đi đâu anh cũng không yên lòng."
"Anh, sao đột nhiên anh lại giống như mấy bà cô già vậy, em không quen a." Thiệu Hàm bắt đầu ngơ ngác, thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, "Anh thật sự là người đang muốn ly hôn sao? Người sắp kết hôn còn chưa thu xếp đầy đủ như vậy nữa là."
Thiệu Huy thở dài: "Gia đình em ấy không có ai, bạn bè cũng ít, anh không lo ai lo."
"Anh nói nhiều vậy anh dâu của em có biết không?"
Thiệu Huy liếc nhìn đứa em trai vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện của mình: "Nói cho em ấy biết làm gì, cầu đồng tình à."
Nói cho anh ấy biết nói không chừng giữa các anh không phải không còn cách cứu chữa a!
Ông anh ngốc của em ơi!
"Anh thích anh Điền không? Anh muốn ở bên anh ấy đến hết đời không, anh cứ như vậy để anh ấy đi, anh không khó chịu sao?" Tiểu thiếu gia tiếc hận mài sắt không thành kim, "Anh uống rượu đêm để làm gì! Đi giữ anh ấy lại đi chứ, ôi anh ruột của em ơi! Chính anh cũng đã nói, anh dâu của em không có chỗ có thể dựa dẫm nương tựa, vậy anh đang chuẩn bị giao anh ấy cho ai?"
"Nhưng mà..."
"Đừng nói nhưng mà!" Thiệu Hàm kéo anh mình đứng dậy, đẩy người đến phòng ngủ, "Buông cái mác người cầm quyền của anh xuống đi, người đó là vợ của anh, người đó không chỉ là cấp dưới của anh mà, anh nói anh cả ngày làm mặt lạnh với người mình yêu để làm cái gì chứ?"
Anh của cậu vào giờ phút dầu sôi lửa bỏng này lại còn thời gian để phản dame cậu: "Ừ, chắc em không có."
"Em..." Bọn em cái này gọi là tình thú, anh thì biết cái gì! Thiệu Hàm trong lòng rít gào, "Nói chung anh mau dỗ dành người ta đi. Chuyện tối nay em coi như không biết gì cả, anh dâu của em vẫn là anh dâu của em, anh phải mau mau chạy đi ôm vợ về đó biết không! Anh yêu anh ấy mà anh lại không nói—— vậy ai hiểu được!"
——————
Thiệu Huy đầu óc choáng váng bị em trai đẩy mạnh vào phòng, tay chân cùng nhịp nên lảo đảo vài bước.
Người trong phòng vậy mà đã tỉnh rồi, Điền Điềm mơ mơ màng màng đưa tay mở đèn giường.
Điền Điềm nửa mê nửa tỉnh, gương mặt nhu hòa đến không chịu được, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm dịu: "Anh sao vậy? Muộn như vậy còn chưa ngủ?"
"Anh..." Thiệu Huy vuốt ve áo sơ mi, có còn hơn không động viên nhịp tim đang đập cấp tốc của mình.
Điền Điềm trong lúc hắn không tỉnh táo vẫn muốn giả vờ lạnh lùng với hắn, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi thăm: "Hả? Anh làm sao..."
Thiệu Huy thở ra mấy hơi, rốt cục mở miệng: "Ở đây thêm mấy ngày nữa chúng ta về nhà đi."
"Cái gì?" Điền Điềm dụi dụi mắt, cưỡng ép gọi lý trí quay về, "Thiệu Huy, chúng ta đã chuẩn bị ly hôn rồi, tôi sẽ không về với anh đâu."
Thiệu Huy thở dài: "Anh biết."
"Vậy..." Điền Điềm không hiểu chuyện gì, nhìn Thiệu Huy đang ngồi bên kia giường.
Thiệu Huy ngồi bên giường cũng nhìn y, trong mắt như có một con suối trong sạch nhất thế gian, Điền Điềm nhìn thật kỹ, tất cả đều là hình bóng của mình: "Anh rất xin lỗi, những năm này đã đem cho em một cuộc hôn nhân không vui vẻ hạnh phúc..."
"Anh cần gì nhắc đến mấy chuyện này nữa?"
"Cho nên, chờ em trở về với cuộc sống độc thân..."
Bàn tay đang để trong chăn của Điền Điềm bỗng nhiên được một bàn tay lạnh lẽo khác nắm lấy.
"Cho anh một cơ hội để theo đuổi em, được không?"