Điền Điềm vừa vào phòng liền muốn cởi áo trên người Thiệu Huy ra, hôm nay vừa tan sở bọn họ đã ngay lập tức tới đây, Thiệu Huy cảm thấy mặc thêm áo khoác quá nóng nên trên người chỉ có một cái áo sơ mi, nước trong ly khi nãy bắn lên áo, dấu vết rõ ràng đến đau lòng.
Điền Điềm nhìn nước trên lưng Thiệu Huy, sợ áo dính vào da khi cởi sẽ khiến hắn đau, hận không thể lấy kéo cắt nó luôn.
"Không có chuyện gì, anh không sao cả, em không cần lo cho anh, anh thật sự không bị phỏng mà." Thiệu Huy gỡ nút, tự mình cởi áo ra. Hắn thật sự không bị phỏng, cũng không biết trong ly nước của cha mình đựng cái gì bên trong, nhìn thì thấy có khói bốc lên nghi ngút, nhưng một chút xíu hỏi nóng hắn cũng không cảm nhận được.
Hắn dễ dàng cởi áo ra, trên lưng cũng không có vết bỏng nào, chỉ là có chút ướt.
Điền Điềm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vắt một cái khăn ấm lau cho hắn, vừa lau vừa nhịn không được cảm thán: "Anh còn nói từ từ rồi tính, chuyện của tụi mình chắc chắn đã làm ba mẹ rất đau lòng rồi."
"Em không cần sợ, nếu có chuyện gì, anh gánh là được." Thiệu Huy nhận lấy quần áo sạch Điền Điềm lấy từ trong tủ ra, lại kéo lấy tay y, ôm người vào trong lòng.
"Anh đang làm gì vậy?" Điền Điềm nhẹ nhàng hỏi, một chút phản kháng cũng không có, y dựa vào lồng ngực của Thiệu Huy, nháy mắt mấy cái, viền mắt lại không chút tiền đồ bắt đầu nóng lên, "Khi nãy em sợ muốn chết, anh vậy mà cũng không biết tránh đi, nếu thật sự bị đập trúng thì làm sao bây giờ."
Ngoài mặt y còn tại oán giận chuyện vừa rồi, trong lòng lại nhớ tới những lời Thiệu Huy đã nói mỗi lần quỳ xuống.
——————
"Ba, mẹ, là con yêu tiểu Điềm, là con muốn ở bên em ấy..."
"Cho dù ba có đánh gãy chân còn lại của con, con vẫn muốn ở bên em ấy!"
"Em không sao chứ, có bị thương hay không?"
...
"Anh hi vọng... Có thể theo đuổi em một lần nữa..."
"Anh chưa từng thật sự hẹn hò với ai, nhưng... Nhưng anh sẽ cố gắng—— hẹn hò, nắm tay, đi dạo phố, hôn môi, giống như những cặp tình nhân kia, anh đều sẽ cố gắng làm được..."
"... Anh thật sự rất hi vọng có thể nhìn thấy chúng ta nắm tay nhau đến già, hi vọng đến khi chúng ta đều đã bảy mươi tám mươi tuổi, em vẫn ở bên anh, anh chưa từng xem em như một công cụ, thật sự, anh không tốt chỗ nào anh sẽ nỗ lực thay đổi, chỉ cần em nói với anh, anh đều có thể thay đổi..."
...
"... con đang theo đuổi em ấy một lần nữa, cố gắng tranh thủ sự thông cảm của tiểu Điềm, hy vọng có thể lại được ở bên em ấy..."
"Em ấy là người yêu cả đời này của con."
——————
Trong lòng Điền Điềm vừa ngọt vừa đau, y đã tự ti đến thâm căn cố đế, đã không dám tin tưởng vào những lời yêu thương mà Thiệu Huy nói với mình.
Điền Điềm cà cà trong lồng ngực Thiệu Huy, nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt.
"Anh nói, sao lại có người ngu ngốc như anh vậy... A!"
Thiệu Huy cúi đầu, không ngừng hôn người yêu đang nằm trong lồng ngực mình.
"Anh yêu em."
Editor: Ngọt chết mị rồi QAQ